Anh cầm lấy cây nhíp đã được khử trùng, vừa gắp từng mảnh sứ ra vừa tiếp tục nói, “Từ đâu mà cha khẳng định rằng Vân Linh không thể sinh con? Không phải trước khi kết hôn, vì biết công việc của cô ấy nên lo lắng cô ấy nếu bị thương trong lúc làm nhiệm vụ sẽ có khả năng dẫn đến có bệnh kín, hai người đã bảo cô ấy đi khám sức khỏe tổng quát rồi sao? Mới có ba năm, cha đã quên kết quả khám lần đó rồi à? Tiểu Linh hoàn toàn khỏe mạnh, không hề có bất kỳ bệnh tật gì! Huống chi, thời gian chung đụng của vợ chồng con còn chưa đến ba tháng!”
Lăng Thượng Quân kìm nén tâm tình, thả xuống cây nhíp, lại lấy lên thuốc khử trùng, bôi lên vết thương, “Tại sao cha và ông lại không nghĩ rằng, là do con chiến đấu bao năm qua dẫn đến bị thương ở nơi đó, mới không thể khiến cho Tiểu Linh mang thai?”
“Không thể nào!” Lăng Diêu Hải gần như ngay lập tức phản bác.
“Có chuyện gì mà không thể chứ?” Lăng Thượng Quân lại bỏ lọ thuốc xuống, cầm lên vải băng bắt đầu băng lại bàn tay, “Lúc trước con còn gặp bom nổ cơ mà, chắc gì đã không bị thương?”
“Lúc đó không phải ông nội đã nói con không bị thương gì sao? Là một phép màu còn gì?” Lăng Diêu Hải nghi ngờ hỏi lại, nhìn qua dò hỏi Lăng Nhậm Sơn.
“Ai mà biết được,” Lăng Thượng Quân bâng quơ, “Nhưng ông và cha à, lần này con xin nói rõ với hai người luôn.
Mặc kệ là ai không thể sinh con, cả cuộc đời này, con sẽ không bao giờ ly hôn với Tiểu Linh, cũng sẽ không bao giờ cưới nữ nhân khác làm vợ, cho dù có chết! Con thì con có thể nhận nuôi, vị trí cháu đích tôn và người thừa kế Lăng gia này con cũng có thể nhường, nhưng chỉ duy Tiểu Linh là con không thể bỏ!”
Lăng Thượng Quân nói xong thì đứng dậy, đóng hộp cứu thương lại, cúi người chào hai người họ rồi đi ra ngoài.
Nhưng còn chưa bước qua ngưỡng cửa, anh đã nghe tiếng cha mình ở phía sau nổi giận gầm lên, “Lăng Thượng Quân, sao mày có thể nói ra loại lời nói vô trách nhiệm như thế hả?! Vị trí cháu đích tôn và người thừa kế Lăng gia mày nói nhường liền nhường được sao?! Trừ phi mày không phải con tao!!!”
Lăng Thượng Quân dừng bước chân, đứng nơi ngưỡng cửa một lúc.
Anh cúi gằm mặt, hai bàn tay siết chặt lại, đưa lưng về phía ông.
Ngay tại khoảnh khắc ông cho rằng anh đã nghe lọt tai lời của mình thì lại nghe thấy anh lên tiếng, “Vậy thì cha cứ coi như không có đứa con này đi.
Sau đó cha lại đi bước nữa, sinh một đứa con khác, đến lúc đó vị trí cháu đích tôn và người thừa kế Lăng gia này tự nhiên sẽ thuộc về nó.”
Dứt lời, Lăng Thượng Quân liền rời khỏi căn phòng.
Lăng Diêu Hải bị lời nói hỗn láo ngỗ nghịch của anh làm cho tức giận đến mức thở không thông.
Ông ôm ngực hổn hển mấy hơi, khuôn mặt vì tức giận mà đỏ bừng lên, bao nhiêu kiên nhẫn rèn luyện được từ mấy chục năm ở trong quân đội đều trở nên vô dụng lúc này.
“Cha! Cha nhìn nó mà xem! Sao nó có thể nói với chúng ta như vậy được chứ!! Đều là do cô gái kia! Không biết cô ta đã cho nó uống thuốc gì mà khiến nó ngay cả gốc rễ cũng có thể vứt bỏ!!!”
Lăng Nhậm Sơn nhíu mày, không đồng ý nói, “Nếu lúc trước cha bắt con bỏ Sương Nhi, con bỏ được sao? Sương Nhi mất bao năm nay, con đến đi bước nữa cũng không muốn, vậy thì hiện tại con có quyền gì để nói Tiểu Quân chứ? Huống chi, Linh Nhi rất tốt, cha lúc trước đồng ý với đề nghị của con không có nghĩa cha cho phép con nói con bé như vậy!”
“Cha! Nhưng nó thân là cháu đích tôn của Lăng gia chúng ta, trách nhiệm nối dõi tông đường đều đặt lên vai nó, vậy mà nó lại có thể tùy hứng như vậy, nói không sinh liền không sinh nói nhường liền nhường, sao con có thể nhịn được chứ!”
Lăng Nhậm Sơn buồn phiền xoa mi tâm, hơi phất tay, “Thôi được rồi, con về phòng nghỉ ngơi đi.
Chuyện này chúng ta lại nói sau.”
*
Vân Linh ngồi ở trong phòng ngủ chờ Lăng Thượng Quân, trên đùi đặt một quyển sách khép hờ nhưng cô lại không đọc, ánh mắt có chút mông lung nhìn vào không trung.
Lúc đầu khi Lăng Thượng Quân bị gọi đi, cô không nghĩ gì nhiều.
Nhưng không hiểu sao vài phút sau, tâm tình cô đột nhiên có chút hốt hoảng, giống như có chuyện xấu sắp xảy ra vậy.
Dự cảm trong lòng Vân Linh càng ngày càng lớn, đợi đến khi cô sắp không chịu nổi nữa thì cánh cửa phòng được mở.
Vân Linh tức khắc nhìn qua, thấy Lăng Thượng Quân đã trở về liền đứng dậy tiến về phía anh.
“Anh về rồi? Anh đã nói chuyện gì với ông và cha vậy?”
Thấy cô chờ mình lâu như vậy, tâm Lăng Thượng Quân bất giác dịu xuống, cơn tức giận và phẫn nộ do hai người kia mang lại cũng bị cô xoa dịu đi.
Anh ôn nhu mỉm cười, dùng bàn tay không bị thương xoa đầu cô, “Không có chuyện gì đâu, em đừng lo lắng.”
Vân Linh chăm chú quan sát nét mặt anh, chỉ thấy anh thản nhiên nhẹ nhàng cười như không.
Ánh mắt cô lại hơi hướng sang bàn tay đang đặt trên đầu mình, đột nhiên nghĩ ra điều gì, đưa tay về phía cánh tay còn lại của anh.
Lăng Thượng Quân liền theo bản năng hơi tránh đi.
Vốn Vân Linh chỉ hơi nghi ngờ, bình thường khi xoa đầu anh sẽ hay dùng tay thuận, cũng là tay phải hơn.
Nhưng nay anh lại dùng tay trái, tay phải còn hơi để ra sau lưng, cộng thêm dự cảm xấu lúc trước khiến cô dấy lên nghi ngờ, mới muốn thử một chút.
Nay Lăng Thượng Quân tránh đi, nghi ngờ trong lòng Vân Linh liền được khẳng định.
Cô nhanh chóng bắt lấy cánh tay anh, cứng rắn kiên quyết lôi đến trước mặt mình.
Vừa thấy bàn tay anh bị quấn băng gạc, trên lớp vải trắng tinh còn loang lổ vết máu đỏ thẫm, sờ lên vẫn cảm nhận được nhiệt độ ấm áp dính nhớp, tâm Vân Linh tựa như bị người véo mạnh một cái.
Cô vội vàng kéo anh lại giường, nhấn vai anh bắt anh ngồi xuống, sau đó thoăn thoắt chạy đi lấy hộp cứu thương đến, giúp anh sơ cứu lại vết thương.
Gỡ lớp băng gạc cũ ra, nhìn lòng bàn tay anh đầy những vết cắt nông sâu khác nhau, máu đỏ chảy ra chậm nhưng liên tục, Vân Linh không khỏi đau lòng xót xa hỏi, “Đây là thế nào? Không phải chỉ nói chuyện thôi sao? Tại sao lại bị thương thành như vậy?”
Nhìn cô lo lắng trách móc mình, đôi lông mày lá liễu khẽ chau lại, Lăng Thượng Quân có chút rung động, cười cười nói, “Là bởi vì nghe được tin tức không tốt nên có chút kích động, lỡ tay bóp nát tách trà thôi, không có việc gì.”
Vân Linh không vui bĩu môi, động tác trên tay lại cực kỳ cẩn thận và nhẹ nhàng băng bó lại cho anh, “Là tin tức gì vậy? Nơi biên cương lại xảy ra chiến tranh sao?”
“Không phải, cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu, em đừng để tâm làm gì tránh mệt thân.”
Nghe anh ba lần bảy lượt bảo mình đừng quan tâm, Vân Linh không tránh được có chút tức giận trừng anh, “Em còn không phải là đang quan tâm anh sao? Nếu không để ý anh thì còn lâu em mới hỏi nhiều như vậy!”
Lăng Thượng Quân vui vẻ cười, ôm lấy cô bế lên giường rồi áp lên trên, cắn cắn chóp mũi cô đáp, “Nếu em đã quan tâm anh như vậy, chi bằng dành tinh lực đó cùng anh tác chiến suốt đêm nay đi.”
Vân Linh nghĩ một chút liền biết cái ‘tác chiến’ mà anh nhắc đến là gì, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng lên, xấu hổ trừng anh, “Không được! Tay anh đang bị thương, không được phép ra chiến trường!”
Thấy cô dùng cách nói ẩn ý của mình để đối đáp lại, không hiểu sao Lăng Thượng Quân lại cảm thấy buồn cười, nằm xuống bên cạnh cô bật cười vui vẻ, ôm chặt lấy cô vào lòng.
Hai người cười đùa một lúc liền tắt đèn đi ngủ.
Nằm trên giường trong vòng tay của Lăng Thượng Quân, Vân Linh nhắm mắt lại, nép vào lồng ngực anh, trong đầu lại thầm liên lạc với Ellie.
“Ellie, lúc nãy ba người bọn họ rốt cuộc là đã nói chuyện gì vậy? Em có biết không?”
Ellie vốn đang chập chờn sắp tiến vào giấc ngủ, đột nhiên nghe Vân Linh hỏi một câu như vậy thì giật mình, tỉnh ngủ hẳn.
L44 tuy là hệ thống tân tiến, nhưng nó lại bám vào linh hồn của ký chủ nên có rất nhiều thứ bị hạn chế.
Huống chi, L44 là hệ thống khoa học kỹ thuật, dưới trường hợp không có camera hay thiết bị nghe lén để xâm nhập, nó cùng lắm chỉ có thể dò xét ai đang ở nơi nào mà thôi, còn chuyện thăm dò được nội dung đối thoại là không thể nào.
“Ellie? Không biết sao?” Thấy Ellie mãi không lên tiếng, Vân Linh hỏi một lần nữa.
Ngay tại khoảnh khắc Ellie định nói lời xin lỗi, trong đầu cô đột nhiên lóe lên một ý tưởng, lời ra đến miệng liền thay đổi, “Xin ký chủ chờ một chút.”
Sau đó, cô nhanh chóng thao tác trên hệ thống, gửi lời mời kết nối đi.
Vài giây sau, kết nối được thông, đối phương còn chưa kịp nói gì Ellie đã mở miệng, “Lúc nãy Lăng Thượng Quân nói chuyện gì với Lăng Diêu Hải vậy? Tại sao tay anh ấy lại bị thương?”
Người bên kia khẽ ngáp, mang theo vẻ ngái ngủ cùng một tia ngả ngớn đáp, “Việc gì tôi phải nói cho cô biết?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...