Một tuần sau.
“Mai em rảnh chứ?” Dừng xe trước cửa nhà cô, Lăng Thượng Quân hỏi.
“Còn phải xem thế nào đã.”
Lăng Thượng Quân hơi nhíu mày, “Xem là xem thế nào? Hoặc rảnh hoặc không rảnh chứ?”
“Thì chính là tùy thuộc vào làm gì và làm cùng ai mới quyết định là rảnh hay không rảnh a,” Vân Linh cười cười nhìn anh.
Lăng Thượng Quân vừa tức vừa buồn cười, giả bộ nghiến răng hỏi, “Đi chơi, đi cùng anh! Rảnh hay không rảnh?”
“Cùng Lăng thiếu à?” Vân Linh gõ gõ môi ra chiều nghĩ ngợi, rốt cuộc đáp, “Miễn cưỡng rảnh đi.”
Lăng Thượng Quân rốt cuộc nhịn không được phì cười, xoa mạnh đầu cô.
Vân Linh nhíu mày gạt tay anh ra, lại chỉ thấy anh cười càng thêm khoái chí.
*
Hôm sau là ngày thứ bảy, Lăng Thượng Quân đã ‘đặt gạch’ nguyên ngày hôm nay của cô nên từ sáng sớm cô đã thức dậy để chuẩn bị.
Cứ nghĩ đến hôm nay chính là cuộc hẹn đầu tiên của bọn họ, Vân Linh không khỏi cảm thấy hồi hộp và chờ mong, không nhịn được ăn vận tỉ mỉ trau chuốt thêm một phần, trông còn chỉn chu xinh đẹp hơn cả hôm đi học ngoại khóa.
Nhưng đến lúc ra ngoài lên xe của Lăng Thượng Quân, sắc mặt cô lại vẫn nhạt nhẽo bình đạm như mọi ngày.
Lăng Thượng Quân nhìn dáng vẻ cô, lại nhìn biểu cảm cô, càng ngày càng cảm thấy cô đáng yêu, chỉ hận không thể ôm cô vào lòng rồi nhéo khuôn mặt không cảm xúc kia.
Từ lúc lên xe, Vân Linh để ý thấy Lăng Thượng Quân cứ cười tủm tỉm suốt, mặt lạnh dần không giữ nổi nữa, hai vệt đỏ nhàn nhạt từ từ hiện ra trên hai gò má cô.
“Anh cười cái gì mà cười suốt thế?”
Vân Linh không lên tiếng thì thôi, vừa hỏi, Lăng Thượng Quân liền như được mở khóa, bật cười thành tiếng đáp, “Không có gì, chỉ vui khi được đi chơi với em thôi.”
Vân Linh cũng biết bản thân vốn là thẹn quá hóa giận, câu hỏi vừa rồi có hơi vô lý, hiện còn nghe anh trả lời như vậy cô càng thêm xấu hổ, bĩu môi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám để ý đến anh nữa.
Cả hai người đều chưa ăn sáng nên Lăng Thượng Quân chở cô đến một nhà hàng để dùng bữa trước.
Bữa sáng theo kiểu Anh, có các loại bánh mì, thịt nguội, thịt xông khói và trứng ốp la cho bọn họ lựa chọn.
Thật ra cô thích ẩm thực châu Á hơn, nhưng quốc gia này lại hơi theo hướng phương Tây nên cô cũng chỉ có thể chấp nhận.
Sau khi ăn xong, hai người họ đến một trung tâm thương mại dạo chơi.
Nơi này là trung tâm thương mại lớn nhất của thành phố, hàng hóa vật phẩm bên trong đa phần đều là hàng cao cấp, cũng vì vậy mà bình thường Vân Linh rất ít khi đến nơi này, bởi vì điều kiện tài chính của cô không đảm đương nổi.
Ban đầu khi hẹn cô đi chơi, Lăng Thượng Quân đã bảo cứ giao mọi thứ cho anh lo nên Vân Linh cũng không để tâm đến, hiện tại được anh dẫn vào nơi này cô cũng không có ý kiến gì.
Chỉ đến khi được anh dẫn vào trong một cửa hàng quần áo cao cấp, Vân Linh mới sửng sốt mà nhìn qua anh.
Lăng Thượng Quân cũng rất thẳng thắn giải đáp, “Một trong những biện pháp theo đuổi phái nữ không phải là mua quà cho họ sao? Anh chưa rõ em thích cái gì nên vào đây là tốt nhất, thứ gì cũng có, em thoải mái chọn.”
Vân Linh hơi ngập ngừng, “Tặng quà đúng là không có vấn đề gì, nhưng mà… chúng ta cũng không nhất thiết phải vào đây...”
“Tại sao?” Lăng Thượng Quân khó hiểu.
“…Quá đắt.”
Lăng Thượng Quân phì cười, không quan tâm xua tay, “Không đắt.
Lăng gia từ mấy trăm năm trước đã là thế gia vọng tộc, tuy rằng hiện nay thời đại thay đổi, lương bộ đội cũng không cao, nhưng sản nghiệp mấy đời truyền lại đâu phải nói hết liền hết.
Huống chi, nhà mẹ anh còn là mấy đời làm thương gia, sau khi bà mất, cổ phần sản nghiệp vốn thuộc tên bà cũng được chuyển sang cho anh.
Em cứ thoải mái chọn, không cần lo nghĩ nhiều như vậy.”
Vân Linh nghe đến câu ‘sau khi bà mất’ thì hơi sững người, nhưng thấy sắc mặt anh vẫn bình thản như thường, Vân Linh cũng không hỏi đến vấn đề này, sợ chạm đến nỗi đau của anh.
“Nếu vậy thì anh chọn đi, em sao cũng được.”
Lăng Thượng Quân dắt cô đến một giá treo quần áo, hơi đẩy nhẹ cô ý bảo cô tự chọn, “Anh chưa biết sở thích của em, chọn trúng cái không hợp ý em thì thế nào? Đừng lằng nhằng khách sáo như vậy, mau chọn đi, tặng quà đương nhiên phải tặng món em thích chứ.”
Vân Linh thầm thở dài, rốt cuộc cũng đành phải nhận mệnh mà chọn.
Lựa đi chọn lại một hồi rốt cuộc Vân Linh cũng chọn được một chiếc váy hợp mắt mình mà giá cả cũng không quá đắt, liền dứt khoát chọn nó.
Lăng Thượng Quân vẫn luôn chú ý đến cô, một bên âm thầm ghi nhớ sở thích của cô trong lòng, một bên giúp cô thanh toán bộ đồ.
Rời khỏi cửa hàng quần áo, Lăng Thượng Quân lại kéo cô đến các cửa hàng khác, giày dép túi xách trang sức, cơ hồ mỗi một loại đều sẽ bắt cô chọn ít nhất một món.
Theo tính toán ban đầu của Lăng Thượng Quân, như vậy anh sẽ có cơ hội để tìm hiểu càng nhiều sở thích và gu thẩm mỹ của cô.
Vân Linh tuy rằng không quá thoải mái, cũng bởi vì những cửa hàng anh chọn đều quá cao cấp, nhưng thấy anh nhiệt tình như vậy, rốt cuộc cô cũng không ý kiến gì.
Tính anh thẳng thắn thoải mái như vậy, có lẽ trong mắt anh số tiền này không hề gì, nếu cô còn lằng nhằng, không chừng anh không những không hiểu mà còn cho rằng mình làm gì sai, lại không vui.
Nhưng đợi đến khi cầm năm sáu cái túi xách trên tay, thấy Lăng Thượng Quân vẫn còn định dẫn mình vào cửa hàng kế tiếp, Vân Linh rốt cuộc nhịn không nổi nữa ngăn cản, “Lăng Thượng Quân, đừng mua nữa.”
“Tại sao?” Lăng Thượng Quân không hiểu nhẹ chau mày hỏi.
“…Em đói rồi,” Vân Linh tìm cớ đáp.
Lăng Thượng Quân nhìn lên đồng hồ đeo tay, thấy kim đồng hồ chỉ mười hai giờ hơn, lúc này mới nhận ra bọn họ đã lượn trong trung tâm thương mại được mấy tiếng đồng hồ.
Nghe cô kêu đói, anh liền quăng chuyện mua sắm ra sau đầu, dắt tay cô tiến về phía thang máy nói, “Vậy chúng ta xuống tầng hầm cất đồ lên xe trước rồi mình lại đi ăn trưa.
Em muốn ăn cái gì? Ở đây cũng có vài nhà hàng không tệ, nhưng nếu em không thích chúng ta cũng có thể đi ăn ở chỗ khác.”
Được anh giao quyền lựa chọn, Vân Linh liền không khách khí đáp, “Vậy chúng ta đi ăn nhà hàng V đi, được không? Không thì nhà hàng N hay T cũng được.”
Lăng Thượng Quân hơi nhướng mày, cười hỏi lại, “Em thích ẩm thực nước V sao?”
“Vâng,” Vân Linh gật đầu.
“Chuyện nhỏ, có gì mà được với không được chứ.
Đi thôi, anh dẫn em đi ăn nhà hàng V ngon nhất thành phố này,” Lăng Thượng Quân sảng khoái đáp, cao hứng vì trong lúc vô tình lại biết thêm được khẩu vị của cô.
Sau khi xếp hết các túi đồ vào cốp xe và ghế sau xe, Lăng Thượng Quân chở Vân Linh đến một nhà hàng cách trung tâm thương mại khoảng mười lăm phút đi xe.
Nhà hàng này khá sang trọng và cao cấp, là nơi những tầng thượng lưu hay lui tới, trung lưu cũng có thể, chỉ là theo Vân Linh nghĩ, bọn họ sẽ chỉ ăn một lần cho biết rồi thôi, bởi vì sau khi bọn họ ăn xong sẽ có suy nghĩ, không đáng để ăn lần hai.
Tất nhiên, nếu đổi lại là giới thượng lưu như Lăng Thượng Quân thì lại khác, sẽ cảm thấy với số tiền đó đến đây ăn cũng không thua thiệt gì, dù sao thì, chất lượng cuộc sống khác nhau, suy nghĩ cũng sẽ khác nhau.
Lại đợi thêm mười mấy phút, các món ăn lần lượt được mang lên.
Vân Linh nhìn chả giò trái cây hải sản, miến xào cua tay cầm, cá chình nướng muối ớt và gà hấp muối trên bàn, hai mắt như sáng rực lên, cầm đũa ngước mắt nhìn Lăng Thượng Quân chờ đợi.
Lăng Thượng Quân buồn cười, cũng cầm đũa lên nói, “Nhìn anh làm gì, ăn đi.”
Vân Linh liền như đứa bé được trưởng bối trong nhà đồng ý cho ăn cơm, lúc này mới dám hớn hở động đũa gắp lên thanh chả giò được chiên vàng giòn rụm cắn một miếng.
Vị chua thanh ngọt nhẹ lại béo béo của xốt trái cây tức khắc lan tỏa khắp miệng cô, Vân Linh không kiềm được nở nụ cười thỏa mãn.
Huhu, mấy đời rồi cô mới được ăn lại món này.
Thật sự quá ngon!
Lăng Thượng Quân không ngờ cô còn có thể có loại biểu cảm này, còn chỉ là vì ăn được một món ngon, nhất thời hơi sững sờ ngắm nhìn cô.
Ánh mắt anh bất giác nhu hòa xuống, thay cô gắp một thanh chả giò khác vào bát cô, mỉm cười nói, “Ngon không? Nếu thích sau này anh lại dẫn em đến đây ăn.”
Vân Linh sáng mắt nhìn anh gật đầu lia lịa, lại cắn một miếng chả giò, hai mắt híp lại tựa như con mèo nhỏ đang sung sướng thỏa mãn.
Lăng Thượng Quân không khỏi có chút buồn cười, không ngờ ở trong lòng cô, quần áo trang sức còn không bằng ẩm thực.
Nhìn dáng vẻ cô ăn, bỗng dưng anh cũng cảm thấy miếng chả giò đang ở trong miệng mình quả thực rất không tệ.
Ăn uống xong hai người họ cũng không rời đi ngay mà ngồi ở nhà hàng nói chuyện phiếm một lúc, đợi đến khi đã tiêu bớt cơm mới rời đi.
Lịch trình hẹn hò ngày hôm nay cũng không phải đến đây đã kết thúc, rời khỏi nhà hàng, Lăng Thượng Quân chở Vân Linh đến một rạp chiếu phim, cùng cô xem một bộ phim tình cảm ấm áp nhẹ nhàng.
Phim kết thúc đã là hơn năm giờ, mặc dù chưa đến giờ ăn tối nhưng Lăng Thượng Quân lại không muốn chia tay cô sớm như vậy, liền nửa cứng rắn nửa mặt dày dẫn cô đến nhà hàng.
Đối với hành động này của Lăng Thượng Quân, Vân Linh ngoài mặt thì vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nhưng trong lòng thì lại cảm thấy rất ngọt ngào và vui vẻ.
Buổi trưa đã ăn nhà hàng V, buổi tối Lăng Thượng Quân liền dẫn cô đi ăn ở nhà hàng N nổi tiếng nhất thành phố.
Ăn tối xong, Lăng Thượng Quân không còn cớ gì nữa, chỉ có thể chở cô về nhà.
Nhưng trước khi cô vào nhà, anh vẫn không kìm được lòng mà hỏi, “Ngày hôm nay em hài lòng chứ? Lần sau lại đi chơi tiếp nhé?”
Vân Linh buồn cười đáp, “Hài lòng là sao chứ? Phải hỏi là em có vui vẻ không mới đúng!”
Lăng Thượng Quân nở nụ cười, nghe xong câu này của cô thì tự cảm thấy con đường truy thê của mình đã ngắn thêm một phần, không khỏi cảm thấy vui sướng, “Vậy hôm nay em vui vẻ chứ? Liệu anh còn có vinh hạnh được mời em đi chơi vào dịp khác không?”
“Dịp khác ấy à…” Vân Linh cố ý kéo dài, nghịch ngợm đáp, “Cũng phải để đến lúc đó em mới biết được!”
Nói rồi cô liền chạy phắt vào nhà, bỏ lại Lăng Thượng Quân dở khóc dở cười.
Nhìn cánh cửa gỗ đã được cô đóng lại một lúc, ánh mắt anh thoáng chốc mềm xuống, khởi động xe rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...