Cho nên, không đợi Vân Linh kịp giải thích trọn câu, Lăng Thượng Quân đã đưa tay lên vén lại tóc cô cho gọn gàng, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của cô mỉm cười nói, “Anh không giận, anh hiểu.
Có thân phận như vậy, tính cảnh giác và phòng bị của em cao hơn người thường cũng phải thôi, huống chi lúc đó tên kia còn đang nằm lăn trên đất.
Anh không giận, chỉ là anh vẫn không nhịn được… cảm thấy khó chịu một chút mà thôi.”
Nếu như vài phút trước là lần đầu tiên Lăng Thượng Quân tức giận và lớn tiếng với cô như vậy, thì giờ phút này đây lại là lần đầu tiên Lăng Thượng Quân dịu dàng và ôn nhu với cô như vậy, khiến Vân Linh không khỏi bối rối và lúng túng.
Nhất là nghe đến câu cuối cùng của anh, Vân Linh càng cảm thấy áy náy và có lỗi với anh.
Lúc đó anh lo lắng cho cô như vậy, cô còn nghi ngờ và phòng bị anh.
Anh rõ ràng đã bị cô làm cho tức giận, nhưng giây sau lại vẫn giúp cô xử lý hậu quả.
Đương nhiên, dù không có anh bên cục tình báo cũng sẽ lo liệu giúp cô mà thôi.
Nhưng điểm quan trọng ở đây không phải là anh làm được gì, mà là anh đã làm gì, là sự quan tâm và suy nghĩ anh dành cho cô.
Từ nhỏ cô đã là trẻ mồ côi, tuy được người nuôi dưỡng dạy dỗ nhưng rốt cuộc vẫn là thiếu tình thương, huống chi tuổi thơ của cô đã vẫn luôn ngập tràn các khóa học về cách ngụy trang, làm gián điệp và giết người.
Cô không giỏi biểu hiện cảm xúc, cộng thêm thân phận này, cô càng không dám thể hiện cảm xúc, lúc nào cũng lo sợ sẽ bị phát hiện, bị trả thù, nhưng lại phải luôn vờ làm người bình thường, lộ ra những khuyết điểm và bất cẩn mà người bình thường nên có.
Cuộc sống căng thẳng như vậy, đã mười tám năm rồi, cô cứ cho rằng cô đã quen, nhưng khi Lăng Thượng Quân xuất hiện, khi được anh quan tâm và lo lắng, cô mới nhận ra, làm gì có ai quen với cuộc sống cô độc chứ? Ít nhất, người đó không phải là cô, cô vẫn luôn muốn được yêu thương.
“Sao lại khóc rồi? Cảm động đến khóc à?”
Nghe anh hỏi, Vân Linh giật mình hồi thần, lúc này mới nhận ra hốc mắt mình hơi nóng lên.
Thấy anh cười nhìn mình, Vân Linh chợt xấu hổ, quay đầu đi mạnh miệng nói, “Ai khóc chứ? Cảm động gì chứ?” Cô mở to mắt để mắt mình khô bớt, cố gắng không để nước mắt tiếp tục đong đầy nữa.
Lăng Thượng Quân hơi cười, nhẹ xoa đầu cô.
Thấy vẻ mặt cô cam chịu hành động của mình, ý cười trên môi Lăng Thượng Quân càng đậm, nhưng sâu trong đáy mắt lại thoáng qua một tia đau lòng.
*
Sau khi trở về nhà, Vân Linh gọi vào một dãy số, lục lại ký ức trong đầu nói ra một ám hiệu rồi cúp máy.
Cô nhanh chóng thay ra một bộ đồ có kiểu dáng thông thường mờ nhạt, soạn một số đồ đạc cần thiết bỏ vào túi xách rồi đi ra ngoài.
Đi bộ qua ba ngã tư, Vân Linh tiến vào trong một cửa hàng quần áo.
Cửa hàng này không quá lớn nhưng vẫn có một vài khách hàng, tình hình buôn bán xem như không tệ.
Sau khi chọn được một chiếc váy, cô tiến vào trong một buồng thay quần áo treo chiếc váy đó lên, rồi lại từ trong túi xách của mình lấy ra một bộ quần áo khác thay vào.
Sau đó, cô lại lấy ra một tấm mặt nạ da người đeo lên mặt, sau khi chắc chắn mọi thứ đều ổn thỏa, cô cầm theo chiếc váy kia ra ngoài trả lại chỗ cũ rồi rời khỏi cửa hàng.
Đứng ở trước cửa hàng một lúc thì có một chiếc taxi lại gần, Vân Linh liền leo lên chiếc taxi đó.
Sau khi lên xe, cả cô và tài xế đều không nói một lời.
Tài xế lái một mạch đến một tòa cao ốc của chính phủ, qua một loạt các trạm kiểm soát, rốt cuộc xe cũng tiến vào được tầng hầm.
Vân Linh lại lấy ra một chiếc mặt nạ bằng kim loại đeo lên mặt rồi đè nén giọng nói, “Chờ tôi,” sau đó bước xuống xe, tiến vào thang máy.
Vượt qua một loạt các cửa kiểm tra thân phận, Vân Linh rốt cuộc cũng tiến đến được phòng lãnh đạo của trụ sở.
Trụ sở này đương nhiên không phải trụ sở chính, trụ sở chính ở thủ đô, tuy vậy, nếu không có trụ sở ở thủ đô kia thì trụ sở này hẳn đã là trụ sở chính rồi, bởi vì thành phố này phát triển không thua kém gì thủ đô, trụ sở này cũng như vậy.
Sau khi báo lại những gì đã xảy ra cho lãnh đạo, ông ta nói, “Tôi biết rồi, tôi sẽ cho người xử lý sự việc.
Lăng thiếu đã biết thân phận của cô, cộng thêm sự việc lần này, cô nên chuyển đến nơi khác thôi.
Chi tiết cụ thể tôi sẽ cho người báo lại sau.”
Nghe thấy ông nói mình phải chuyển đi, tuy rằng đã có dự đoán trước Vân Linh vẫn không khống chế được khẽ giật thót, khuôn mặt của Lăng Thượng Quân trong tích tắc bỗng hiện ra trong đầu cô.
“Xin thứ cho tôi nhiều lời, tôi nghĩ lúc này rời đi không phải là quyết định tốt nhất.”
“Ồ? Tại sao?” Lãnh đạo hơi nhướng mày.
“Ngài cũng biết, khi làm nhiệm vụ chúng tôi luôn đeo mặt nạ và dùng tên giả.
Giả sử lỗi là do tôi không cẩn thận, trong lúc ở trong Hắc Hổ bang đã để lộ dấu vết tôi dùng mặt nạ da người, tôi vẫn có thể chắc chắn hắn vẫn không thấy được diện mạo thật của tôi.
Không biết diện mạo thật, không biết danh tính, trong lúc đang bị truy nã hắn còn có thể tra ra được tôi là ai, ở đâu, lịch trình ngày hôm nay là gì để bám đuôi ám sát sao? Mấy ngày trước tôi không hề phát hiện có người theo dõi mình, chỉ đến sáng nay khi hắn đi theo sau xe buýt của học viện tôi mới phát hiện.
Khi hắn đối mặt với tôi, hắn không hề gọi tên thật của tôi mà lại gọi cái tên tôi đã dùng lúc trà trộn vào Hắc Hổ bang.”
Càng nghe, sắc mặt lãnh đạo càng nghiêm lại, trầm xuống, tựa như bị một màn mây đen bao phủ.
“Ý cô là chúng ta có nội gián?”
Xảy ra sự việc ngày hôm nay, nội gián là khả năng cao nhất.
Bởi vì chỉ có nội gián mới không cần quan tâm Thời Khê rốt cuộc là ai, dung mạo thật là gì, hành tung ra sao, mà chỉ cần tra rốt cuộc thành viên nào đã đảm nhận nhiệm vụ đó là được.
Chỉ là không biết, giữa việc tổ chức tình báo lại có nội gián trộn lẫn, và biện pháp bảo mật thông tin thân phận của thành viên tệ đến mức một tên đang bị truy nã cũng có thể tra ra được dù không có manh mối gì trong tay, thì không biết ông ta sẽ nghiêng về bên nào hơn.
Một lúc sau, ông ta lên tiếng, “Nhưng Lăng thiếu vẫn đã biết thân phận của cô.”
Vân Linh thầm thở phào một hơi.
Ông nói như vậy chứng tỏ ông đã lựa chọn tạm thời nghiêng về khả năng có nội gián.
“Đúng là vậy, nhưng Lăng thiếu dù gì cũng là người của Lăng gia đời đời trung thành với tổ quốc, hiện tại còn giữ chức Đại tá.
Tôi nghĩ, anh ta sẽ không gây ra bất lợi gì, cho dù có thì bất lợi đó cũng chỉ hướng về tôi mà không phải tổ chức hay tổ quốc.
Huống chi, nếu thật sự có nội gián, bây giờ tôi chuyển chỗ ở thì sẽ đả thảo kinh xà, tốt nhất tôi vẫn là nên ở lại, vờ như không biết gì, như vậy chúng ta mới có thể dễ dàng tìm ra hắn.”
Lãnh đạo suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, “Được, vậy thì tạm thời cô không cần phải chuyển đi.
Cô về đi, cứ án binh bất động, chuyện nội gián tôi sẽ cho người điều tra.”
Nếu lúc trước là thở phào thì hiện tại Vân Linh mới dám hoàn toàn thả lỏng.
Cô chào ông ta rồi đi ra ngoài.
Trên đường xuống tầng hầm, cô có gặp một vài thành viên, nhưng rốt cuộc cũng chẳng ai quen ai ai thân ai nên đều không nói gì.
Taxi kia vẫn còn đợi ở đó, cô ngồi vào trong xe, vẫn không nói một lời, tài xế tự động lái xe ra ngoài, trở về cửa hàng quần áo lúc trước.
Vân Linh lại vào trong đó, thực hiện một loạt hành động như lúc đầu rồi ung dung trở về nhà mình.
Lúc về đến nhà thì gặp Sở Hinh Nhiên đang ngồi xem tivi trong phòng khách, thấy là cô thì cười hỏi, “Về rồi đấy à? Hôm nay học ngoại khóa vui không?”
Vân Linh nhếch môi hơi cười đáp, “Cũng được.”
Sở Hinh Nhiên nhún vai, đã quen với kiểu hời hợt này của cô.
Hỏi xong câu đó Sở Hinh Nhiên cũng không quan tâm nữa, chuyển sự chú ý về lại tivi.
Cô không quan tâm, Vân Linh lại càng thoải mái, trở về phòng mình cất kỹ đồ đạc.
Hôm sau đi học, có lẽ bên cục tình báo đã xử lý tốt nên cả giáo sư và học sinh đều không có ai thắc mắc gì về hành động hôm qua của cô.
Giáo sư thì hẳn là vì đã được giải thích ổn thỏa, nhưng còn học sinh… Vân Linh khẳng định trăm phần trăm là vì bọn họ khinh thường hoặc không thèm quan tâm cô nên mới không hỏi mà thôi.
Vậy càng tốt, đỡ mất công cô phải bịa chuyện.
Không biết có liên quan gì đến vụ hôm qua không nhưng sáng nay Lăng Thượng Quân lại không xuất hiện, chỉ là đến trưa chiều khi cô tan học thì anh tới.
Vân Linh chỉ bất ngờ giây lát liền lên xe anh ngồi.
Lăng Thượng Quân nhìn động tác tự nhiên lưu loát của cô, tâm tình nhất thời tốt thêm một bậc.
Xem ra, tuy rằng ngày hôm qua bắt đầu không mấy vui vẻ lắm, nhưng lại thu được kết quả tốt đến không ngờ.
“Chuyện đã giải quyết thế nào rồi?”
Vân Linh liếc nhìn anh, hơi lắc đầu.
Lăng Thượng Quân hiểu ý, hỏi sang vấn đề khác, “Vậy… em sẽ không bị điều đi nơi khác chứ?”
Vân Linh chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi lại anh, “Nếu em phải đi, anh sẽ làm gì?”
“Xin được điều qua đó, tiếp tục bám lấy em.
Nếu em có thể nói cho anh biết thân phận mới của em thì càng tốt, không cũng không sao, anh vẫn sẽ tìm được em,” Lăng Thượng Quân dứt khoát trả lời.
Vân Linh cong khóe môi, nhẹ đáp, “Không cần đâu.”
Lăng Thượng Quân không nhìn thấy vẻ mặt cô nên hiểu lầm ý cô, không khỏi phật lòng nói, “Em đừng hòng ngăn cản anh.”
Vân Linh hơi giật mình, giây sau liền mỉm cười quay đầu nhìn anh giải thích, “Ý của em là, em sẽ không chuyển đi, cho nên anh cũng không cần xin điều lệnh đâu.”
Nghe vậy Lăng Thượng Quân mới biết mình hiểu sai ý, tức cười vươn tay nhéo má cô, “Em thật là!”
Vân Linh bị hành động này của anh làm cho sững sờ, vẻ mặt nghệt ra.
Mấy giây sau lấy lại phản ứng, cô liền đỏ bừng mặt, hơi bĩu môi xoa xoa bên má vừa bị anh nhéo, miệng lẩm bẩm gì đó Lăng Thượng Quân nghe không rõ.
Nhưng anh đoán, chắc hẳn không ngoài mấy chữ ‘lưu manh’ mà thôi.
Nghĩ như vậy, Lăng Thượng Quân lại bật cười..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...