Trưa hôm sau.
Trước cửa một nhà hàng sang trọng, một người đàn ông ăn mặc áo vest lịch sự, biểu tình có chút rối rắm nhìn vào bên trong nhà hàng.
Do dự đắn đo một hồi, rốt cuộc anh thở dài, sửa sang lại trang phục của mình rồi bước vào bên trong.
“Xin chào quý khách.
Xin hỏi, ngài có đặt bàn trước không ạ?”
Người đàn ông phất tay tỏ ý không cần phục vụ, đi thẳng vào bên trong tiến đến trước một bàn hai người rồi ngồi xuống.
Cô gái đang ngồi tại đó giật mình ngẩng đầu, vừa nhìn thấy diện mạo của anh thì không khỏi đỏ mặt, ánh mắt nhìn anh mang theo tia thẹn thùng yểu điệu, nhẹ nhàng hỏi, “Anh là Lăng thiếu sao?”
Người đàn ông gượng cười trả lời, “Đúng một nửa.”
Cô gái hơi sửng sốt, ngại ngùng cười hỏi lại, “Thế nào là đúng một nửa?”
“…Đúng chữ thiếu, sai chữ Lăng.”
*
Lăng Diêu Phong nhìn người nam nhân trẻ tuổi tràn đầy khí khái trước mặt, cười cười hỏi, “Rốt cuộc hôm nay con đến đây tìm chú là có chuyện gì?”
“Không phải con đã nói rồi sao? Nhớ chú, đến thăm chú.”
Lăng Diêu Phong cười khẩy một tiếng, “Con có thể nhớ chú, nhưng nói nhớ đến mức phải đến tận đây tìm chú, con nghĩ chú sẽ tin sao?”
Lăng Thượng Quân bĩu môi, không đáp lời.
“Mới ngày đầu tiên con đã trốn thế này rồi, sẽ không định cả ba tháng tới đều chạy đến chỗ chú trốn nạn đấy chứ?”
Nghe ông chế giễu, Lăng Thượng Quân không nhịn được lầm bầm, “Trốn được bữa nào hay bữa đó.”
Lăng Diêu Phong bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không nói anh nữa mà cúi đầu làm việc.
Không bị ông ‘tra hỏi’, Lăng Thượng Quân càng thêm nhẹ nhàng thoải mái, cầm cây bút máy kiếm được từ trên bàn của ông mà xoay xoay trong tay, bắt đầu ngó nghiêng khắp nơi.
Nhưng không được bao lâu, anh lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán, bèn đứng dậy nói, “Con đi tham quan xung quanh đây.
Nửa năm rồi chắc học viện cũng phải có thay đổi chứ nhỉ?”
Lăng Diêu Phong run khóe môi, “Cút!”
Mới nửa năm, anh muốn thay đổi cái gì?!
Lăng Thượng Quân cười cười, hất tay chuẩn xác ném cây bút trở về hộp đựng bút đặt ở trên bàn ông rồi xoay gót rời đi.
Tuy nói là tham quan nhưng thực chất Lăng Thượng Quân chỉ là quá buồn chán, muốn hoạt động chân tay mà thôi.
Lúc này ra khỏi phòng Viện trưởng, anh không có mục đích mà tản bộ xung quanh, định bụng đi hết hai vòng, hẳn Tần Lãng ở bên kia cũng xong việc, anh liền trở về Lăng gia.
Lăng Thượng Quân xuất thân Lăng gia là thế gia vọng tộc, trên người tự mang theo quý khí hơn người, cộng thêm nhiều năm sinh hoạt trong quân đội nên dáng người anh cực kỳ tốt, cao lớn vững chãi.
Bộ áo vest được may đo tỉ mỉ ôm sát lấy cơ thể anh càng khiến anh trông bảnh bao và nam tính hơn, qua lớp vải sơ mi mỏng manh có thể dễ dàng thấy được cánh tay với cơ bắp săn chắc và cân đối.
Cho dù anh chỉ tản bộ trong học viện, bộ dáng nhàn nhã tự tại kia lại vẫn khiến cho nhiều cô gái say mê.
Lăng Thượng Quân vốn đang không để ý đến ánh mắt của bọn họ lắm, nhưng đột nhiên có một bóng dáng có chút quen thuộc lọt vào mắt anh khiến anh không thể không chú ý đến.
Nhìn người nọ, anh theo thói quen khẽ nheo mắt lại, khóe môi chợt cong lên, ý định ban đầu bỗng thay đổi, chuyển hướng bước vào trong một phòng học.
Hiện tại là giờ chuyển tiết nên trong phòng khá nhốn nháo, một vài học sinh đã ngồi sẵn chờ đợi giáo sư đến, một số thì vẫn đang di chuyển qua lại, tìm chỗ ngồi mình thích.
Lăng Thượng Quân tuy rằng bước chậm một bước, nhưng vừa vào bên trong, liếc mắt sơ qua anh liền tìm ra được bóng dáng kia đang ở đâu, lập tức di chuyển đến đó, ngồi ngay phía sau cô.
Vân Linh không hề hay biết mình đã bị người nhắm đến, vẫn cứ thong thả mà lấy sách vở bút máy ra chuẩn bị cho buổi học.
Không bao lâu sau, giáo sư vào lớp, tiết học bắt đầu.
Lăng Thượng Quân là nửa đường đổi ý định, huống chi anh đã tòng quân, đương nhiên không quan tâm đến tiết học này.
Suốt cả buổi học, sự chú ý của các học sinh đều là ở trên người giáo sư, chỉ có Lăng Thượng Quân, là ở trên người cô gái trước mặt.
Mới tối hôm qua thôi, lúc bị anh nhận nhầm người cô vẫn có thể bình tĩnh mà giải thích với anh, lúc biết anh muốn tính sổ với bạn cùng nhà thì liền như con mèo nhỏ, nghi ngờ và khinh thường hỏi anh được hay không, sau lại xù lông lên mà tức giận với anh, cuối cùng còn dám hung hăng mà hừ anh, sập cửa vào mặt anh.
Đã từng có ai dám ở trước mặt anh tỏ thái độ như vậy chứ?
Vậy mà giờ đây ở trong lớp học, cô lại nghiêm chỉnh thẳng lưng ngồi đó nghe giảng, chú tâm viết bài, bộ dáng nhu thuận không thể tả được.
Con mèo nhỏ này… hóa ra còn có thể ngoan ngoãn được đến như vậy.
Lăng Thượng Quân cười hừ khẽ một tiếng, lợi dụng ưu thế dáng người cao ráo của mình mà nhìn lên chỗ của Vân Linh, vừa vặn nhìn thấy được nét chữ nắn nót xinh đẹp của cô.
Anh hơi nhướng mày, một tay chống cằm nhìn bóng lưng cô, khóe môi như có như không cong lên.
Không ngờ nét chữ của cô lại xinh đẹp như vậy.
Lăng Thượng Quân đưa mắt nhìn qua cổ tay nhỏ nhắn của cô, bỗng nhớ đến cảm xúc tối qua lúc nắm lấy tay cô, quả thực là vừa nhỏ vừa mềm, một bàn tay anh cũng đủ để nắm cả hai cổ tay cô, hèn gì có thể viết ra được nét chữ uyển chuyển và uốn lượn như vậy.
Mỗi lần ghi chép Vân Linh lại hơi cúi đầu, mấy lần như vậy vài lọn tóc liền rũ xuống trước ngực cô.
Vân Linh theo thói quen đưa tay vén tóc, để lộ ra vành tai nhỏ nhắn tinh xảo.
Lúc này đang là giữa trưa, ánh mặt trời chói chang chiếu vào phòng học, có một ít vừa vặn hắt lên mặt cô.
Vành tai mỏng manh bị ánh mặt trời chiếu qua liền ánh lên một màu đỏ nhạt, Lăng Thượng Quân tinh mắt còn nhìn thấy được một tầng lông tơ mỏng chạy dọc trên vành tai cô, bỗng liên tưởng đến đôi tai mềm mại xù lông của mèo con, không khỏi buồn cười.
Quả thật rất giống mèo mà.
“Mời bạn học sinh này đi.”
Còn đang quan sát Vân Linh, giáo sư bỗng nhiên chỉ tay về phía anh nói ra câu như vậy khiến anh không khỏi giật mình.
Trong lúc còn đang phân vân có nên nói ra thân phận của mình hay không thì người phía trước bỗng nhiên đứng dậy, bắt đầu trả lời câu hỏi giáo sư vừa đề ra.
Lăng Thượng Quân không khỏi thở phào một hơi, hóa ra là gọi cô.
Ánh mắt anh hơi hạ xuống, vô tình bắt gặp xấp tài liệu Vân Linh đặt ở trên ghế, tò mò nhìn một lúc.
Bởi vì bàn không có nhiều chỗ trống nên xấp tài liệu này Vân Linh vẫn luôn đặt trên đùi mình, nay phải đứng dậy nên mới bỏ tạm trên ghế.
Trên mấy trang giấy đều là những con số đồ thị phức tạp gì đó, không phải sở trường của Lăng Thượng Quân, chút tò mò trước đó nhanh chóng bị dập tắt.
Lúc anh định thu ánh mắt lại thì bỗng nhìn thấy một góc giấy lòi ra ở giữa xấp tài liệu, anh thoáng giật mình, định thần nheo mắt nhìn kỹ lại.
Vân Linh lúc này cũng đã trả lời xong, được giáo sư cho ngồi xuống liền cầm xấp tài liệu lên đặt lại trên đùi mình.
Nhìn thoáng qua xấp tài liệu, Vân Linh bỗng hơi khựng lại, ngay sau đó lại như không có chuyện gì mà sắp xếp lại xấp tài liệu cho gọn gàng, góc giấy bị lòi ra kia rất nhanh liền bị khuất giữa những trang giấy.
Lăng Thượng Quân nhìn bóng lưng cô, đáy mắt bỗng hiện lên tia nghiền ngẫm và ý vị không rõ, tựa như đang cười lại tựa như không.
Đợi đến khi tiết học kết thúc, Vân Linh thu dọn đồ đạc xong đứng lên rời đi, lúc này quay đầu mới nhìn thấy Lăng Thượng Quân ngồi ngay ở sau lưng mình.
Cô không khỏi ngây người, nhất thời đứng khựng lại trừng anh, chỉ đến khi bị bạn học ở phía sau nhắc nhở cô mới vội vàng hồi thần, tiếp tục bước ra ngoài.
Đối với phản ứng của Vân Linh, Lăng Thượng Quân rất chi là vừa lòng, cười tủm tỉm bước đến bên cạnh cô chào hỏi, “Lại gặp nhau rồi.”
Vân Linh nhớ đến chuyện tối qua, thầm mắng một câu lưu manh trong lòng, mặt lạnh không để ý đến anh.
Lăng Thượng Quân thấy vậy cũng không tức giận nản lòng, ngược lại còn cười cười nói tiếp, “Sao lại không nói gì? Có phải là vì không ngờ sẽ gặp tôi ở đây, quá bất ngờ và vui sướng đến không nói nên lời không?”
Vân Linh hơi nghiến răng, lại mắng thêm một câu mặt dày trong lòng.
Thấy cô vẫn không phản ứng lại, nụ cười trên môi Lăng Thượng Quân bỗng trở nên có chút vô lại, hơi ghé vào tai cô nói nhỏ, “Hay là… hôm qua tôi nói sẽ chứng minh cho em biết tôi có được hay không, cuối cùng lại không làm khiến em hụt hẫng? Giận dỗi không vui?”
Cảm nhận được hơi thở nóng ấm đầy nam tính đang phả lên tai mình, Vân Linh rốt cuộc nhịn không nổi nữa, đỏ mặt mắng, “Loại người lưu manh mặt dày vô sỉ như anh, tôi mới không thèm để tâm đến!”
Đạt được ý đồ, Lăng Thượng Quân đắc ý cười, cũng không để bụng việc cô mắng mình, “Tôi lưu manh mặt dày vô sỉ lúc nào chứ?”
“Tùy tùy tiện tiện liền có thể áp tường chứng minh mình được hay không được với một cô gái mới gặp lần đầu, không lưu manh mặt dày vô sỉ thì là gì?” Vân Linh tức giận trừng anh, tốc độ dưới chân tăng nhanh hơn hòng giãn khoảng cách với anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...