Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh


Bởi vì buổi lễ diễn ra vào buổi tối, lúc kết thúc bên ban tổ chức còn phải tốn mấy tiếng đồng hồ để dọn dẹp nên chuyện điều tra đến ngày hôm sau mới bắt đầu.

Hôm sau vẫn là ngày đi học, buổi sáng nhà trường đã tiến hành điều tra nhưng đến chiều Trương Tuyết Linh và An Nhật Quân mới có thời gian đến tìm hiểu.

Lúc bọn họ đến, kết quả điều tra đã có.
Dựa vào camera và thông tin nhập xuất phòng đạo cụ được lưu trong hệ thống, ban tổ chức đã xác định người phá hoại đàn tranh là Ninh Hân.

Ban tổ chức cũng đã gọi người này đến nói chuyện, cô ta tuy rằng không phủ nhận tội danh này, nhưng khi được hỏi nguyên nhân thì cô ta lại không trả lời.

Bởi vì chuyện này không nghiêm trọng, dù sao thì cũng chỉ là phá vài ba sợi dây đàn, đàn lại cũng không hỏng nên nhà trường chỉ có thể trừng phạt một chút mà thôi.

Tuy rằng thanh danh và nhân phẩm của cô ta đã bị ảnh hưởng, sau này hẳn sẽ gặp một vài khó khăn khi đi xin việc, nhưng rốt cuộc cũng chỉ có vậy.
Nhận được kết quả điều tra, Trương Tuyết Linh và An Nhật Quân rời đi.

Đi được một đoạn kha khá Trương Tuyết Linh mới mở miệng, “Quân…”
“Anh biết em tính nói gì,” An Nhật Quân ôn nhu xoa đầu cô, “Chuyện này cứ giao cho anh, được chứ?”
Trương Tuyết Linh hơi bĩu môi, rốt cuộc đáp, “Vậy cũng được, nhưng nếu có gì anh phải nói cho em biết đấy!”
“Được,” An Nhật Quân sủng nịch cười đáp.
Lúc xem kết quả điều tra của ban tổ chức, Trương Tuyết Linh đã nhận ra được có vài điểm kỳ lạ.

Thứ nhất, cô không quen biết Ninh Hân, tại sao cô ta lại muốn hại cô chứ? Tuy rằng cũng có thể mục đích của Ninh Hân là phá hoại buổi biểu diễn, nhưng cô ta có nhiều cách để làm, không cần nhất thiết phải tỉ mỉ động tay lên đàn tranh của cô.


Dựa theo cách mà cô ta làm có thể thấy được, cô ta trước hết muốn khán giả nghi ngờ kỹ thuật đánh đàn của cô, đợi đến khi được nửa bài dây đàn lại đứt, càng nhấn mạnh kỹ thuật và hiểu biết về đàn của cô không tốt.

Mà cô lại theo ngành Âm nhạc, sau này còn định trở thành nghệ sĩ đàn tranh, nếu chuyện này thật sự xảy ra rồi bị hiểu lầm như vậy, người bị bất lợi nhất chỉ có cô mà thôi.
Ngoài ra, lúc người kia vào phòng đạo cụ lại che kín mặt mũi, nhà trường chỉ dựa vào lịch sử ra vào phòng do hệ thống khóa điện tử lưu lại mới nhận định đó là Ninh Hân.

Lúc sau khi Ninh Hân trở lại để chuẩn bị cho buổi lễ, cô ta không những không đeo khẩu trang nữa mà quần áo cũng khác.

Nếu thay quần áo và đeo khẩu trang là vì sợ bị lộ, vậy cô ta còn dùng chính thẻ học sinh của mình để mở khóa phòng làm gì? Sau đó khi được hỏi lại còn không chối tội, cứ thế thẳng thắn thừa nhận.
Vốn Trương Tuyết Linh định bàn bạc với An Nhật Quân một chút, sau đó nhờ Ellie điều tra thử xem, nhưng nếu An Nhật Quân đã nói cứ giao cho anh thì cô cũng không bận tâm nữa.

Chuyện này không phải chuyện lớn gì, bởi tội danh không hề nặng dù có tra ra được là do ai làm thì cũng không thể báo cảnh sát, nên tra ra được kết quả sớm hay muộn cũng không ảnh hưởng gì mấy.
*
Kết quả cuối cùng không có gì bất ngờ, người thực sự đã động tay động chân lên đàn tranh của Trương Tuyết Linh chính là Hà Thục Ngân.

Không biết bằng cách nào nhưng An Nhật Quân đã kiếm được hình ảnh của cô ta qua một máy quay an ninh.

Bộ quần áo cô ta mặc lúc đó giống với bộ ‘Ninh Hân’ đã mặc lúc vào phòng đạo cụ để phá đàn tranh, chỉ khác mỗi không đeo khẩu trang mà thôi.

Thời gian của hai tấm hình cách nhau không lâu, chỉ tầm nửa tiếng, không cần thông minh cũng hiểu người bịt mặt kia chính là Hà Thục Ngân.
Như Trương Tuyết Linh đã nói, chuyện này quá nhỏ, báo cảnh sát cũng không được gì nên An Nhật Quân không làm như vậy.

Ngược lại, anh đăng chuyện này lên rất nhiều trang web, từ trang trường đến các trang báo mạng.


Lời kể trong bài đăng nghiêm túc mà sâu sắc, sau khi được anh thêm mắm dặm muối liền khiến người người chê trách mắng nhiếc cô ta trên mạng.

Thanh danh của cô ta nháy mắt xấu không thể tả, đi ở trong trường cũng bị đồng học nhận ra chỉ trỏ.
Trương Tuyết Linh không quen biết với Hà gia nên cũng không rõ sau chuyện này bọn họ có phản ứng gì, cô chỉ cần biết cha mẹ anh không vì vậy mà sinh ra ác cảm với cô là được.

Dù sao ở lần đầu tiên đến nhà anh cô cũng đã thấy Hà Thục Ngân khá thân thiết với mẹ anh, nên ban đầu cô hơi lo sợ bà có thể vì thế mà cảm thấy An Nhật Quân là vì cô mới làm ra hành động quá đáng như vậy.

Cũng may, sau này khi gặp cô thái độ của cha mẹ anh vẫn hòa ái thân thiện như trước, tâm tình lo lắng của cô đến lúc đó mới hoàn toàn buông bỏ.
*
Trương Tuyết Linh tốt nghiệp không bao lâu thì hai người kết hôn.

Sau khi kết hôn, anh và cô sống ở một ngôi nhà nhỏ nhưng ấm cúng.

Ngày ngày An Nhật Quân sẽ đến trung tâm nghiên cứu làm việc, còn Trương Tuyết Linh thì đến đại học Âm nhạc quốc gia để dạy học.

Lúc trước bởi vì để gần nhà tiện cho cha mẹ Trương chăm sóc cho con gái, cô mới phải theo học tại đại học A, nhưng nay khi đã tốt nghiệp, nơi làm việc của An Nhật Quân lại nằm ở thủ đô, Trương Tuyết Linh liền thuận thế đến đây dạy học.
Thời đại càng tiên tiến thì những giá trị văn hóa truyền thống lại càng được coi trọng, cho nên công việc giảng viên của Trương Tuyết Linh là một trong những ngành nghề có thể xem là việc nhẹ lương cao.

Tất nhiên, nếu so sánh với tiền lương của An Nhật Quân trong trung tâm nghiên cứu hóa sinh của quốc gia thì vẫn là không bằng.
Bởi vì kỹ thuật chơi đàn của Trương Tuyết Linh cực kỳ tốt nên thỉnh thoảng cô sẽ nhận được lời mời biểu diễn tại một số buổi trình diễn lớn cấp quốc gia, hoặc là đi lưu diễn thế giới để quảng bá giao lưu văn hóa.


Những lần như thế này, An Nhật Quân đều đi theo cô để chăm sóc cho cô.

Nếu như có đợt nào anh không thể xin nghỉ ở trung tâm nghiên cứu, vậy đợt biểu diễn đó Trương Tuyết Linh chỉ có thể từ chối.
Đến cuối đời, Trương Tuyết Linh vẫn không thể trị khỏi bệnh tim, tuy vậy căn bệnh này cũng không ảnh hưởng nhiều đến đời sống của cô, chỉ là nó lại đã khiến cô và An Nhật Quân có một đêm tân hôn mà cả đời cũng không thể nào quên được.

Trên giường lớn nằm hai thân ảnh trần như nhộng, nam trên nữ dưới.

Gò má người đàn ông hơi phớt hồng, đáy mắt như có hai ngọn lửa cháy phừng lên, vừa sáng vừa nóng khiến cô gái không nhịn được đỏ mặt, bẽn lẽn đánh ánh mắt sang chỗ khác.
An Nhật Quân một tay chống ở bên tai cô, tay còn lại khẽ vuốt ve cánh môi vừa bị anh hôn đến sưng đỏ, ánh mắt hơi tối lại.

Anh cúi đầu, hơi thở nóng bỏng tràn đầy hoocmon nam tính phả lên khuôn mặt cô khiến cô cảm thấy hơi ngột ngạt.
“Tiểu Linh, anh đã chờ ngày này từ rất lâu rồi…”
Nghe giọng nói khàn khàn trầm ấm của anh, vẻ ôn hòa dường như ít đi một chút, thay vào đó là kiềm nén và dục vọng.

Trương Tuyết Linh không khỏi đỏ bừng mặt, không biết phải đáp lại anh thế nào, chỉ có thể ấp úng xấu hổ nói, “Em… em cũng vậy…”
Một câu ‘em cũng vậy’ của cô khiến An Nhật Quân tâm hoa nộ phóng, anh lập tức áp lên môi cô, lúc ôn nhu lúc lại mạnh mẽ mà quấn lấy lưỡi cô trêu chọc.

Bàn tay anh bắt đầu du tẩu khắp người cô, ngón tay anh như có ma thuật, lướt đến đâu liền khiến nơi đó bùng cháy, vừa nóng lại vừa ngứa.

Một cỗ cảm xúc khác lạ nhanh chóng dâng lên trong lòng Trương Tuyết Linh, vừa sung sướng khiến cô càng muốn thêm nữa, lại vừa kỳ lạ khó chịu khiến cô rụt rè né tránh.
Cánh môi An Nhật Quân dần dần di chuyển xuống dưới, lướt qua cần cổ rồi đến xương quai xanh.

Anh ở nơi đó cắn nhẹ một cái, nghe tiếng cô khẽ rên, anh mới tiếp tục di chuyển xuống dưới, dừng lại ở nơi tròn trịa mềm mại của cô, bắt đầu cắn mút gặm nhấm.

Ngón tay anh cũng không rảnh rang, càng ngày càng lướt xuống dưới, tìm đến nơi tư mật của cô.
Xúc giác từ khắp nơi trên cơ thể truyền lại khiến Trương Tuyết Linh có chút chịu không nổi, đầu óc dần dần mơ màng mất phương hướng.


Cảm giác ấm áp, ẩm ướt và ngứa ngáy cùng một lúc tấn công cô khiến nhịp tim cô ngày càng nhanh, da thịt ngày thường trắng nõn cũng dần ửng hồng.
Ngay khoảnh khắc An Nhật Quân dùng sức khẽ cắn, Trương Tuyết Linh đột nhiên rên lên.

Ban đầu An Nhật Quân còn cho rằng mình dùng sức quá mạnh khiến cô bị đau, giây sau thấy người trong lòng bỗng co quắp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại rên khẽ không ngừng An Nhật Quân mới giật mình hốt hoảng đứng bật dậy lấy thuốc và nước cho cô uống.

Bao nhiêu hứng khởi lửa tình trước đó nháy mắt đều bị dập sạch.
Mười mấy phút sau Trương Tuyết Linh đã bình ổn lại, ngẩng đầu lên thấy anh đang lo lắng mà ôm lấy mình, áy náy lập tức trào dâng trong lòng.
“Quân, em… em đã không sao rồi… Chúng ta…”
An Nhật Quân hôn nhẹ lên trán cô, mỉm cười nói, “Đêm khuya rồi, hôm nay em cũng mệt, chúng ta đi ngủ thôi.”
Anh như vậy càng khiến Trương Tuyết Linh cảm thấy áy náy và có lỗi.

Cô cũng bất chấp xấu hổ, níu lấy tay anh giải thích, “Lúc nãy là lần đầu, em… em kích động quá nên mới không kiềm chế được.

Chúng ta… chúng ta thử lại lần nữa đi…”
“Anh hiểu, đừng lo lắng.

Nhưng hôm nay đúng là em đã rất mệt.

Chúng ta đi nghỉ ngơi trước, đợi đến mai em nạp đủ năng lượng, chúng ta lại tiếp tục, được không?”
Nghe ra được sự chân thành trong giọng nói của anh, Trương Tuyết Linh cũng biết anh thực sự không để bụng chuyện này, cũng không cảm thấy phiền lòng, nhưng cô vẫn không nhịn được cảm giác ủy khuất và áy náy trong lòng.
Cô gật gật đầu, cùng anh nằm xuống giường tựa đầu vào ngực anh, mím môi rầu rĩ không vui.
An Nhật Quân cảm nhận được tâm tình của cô, cũng hiểu cô đang nghĩ gì.

Suy nghĩ một lúc, anh bỗng mở miệng, “Thật ra anh có một cách.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận