Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh


Nghe bác sĩ nói Trương Tuyết Linh đã không sao, An Nhật Quân và Vưu Mạn Ni đồng loạt thở phào một hơi, nói lời cảm ơn rồi tiễn ông ra ngoài.
Quay trở lại bên cạnh giường, An Nhật Quân nhìn cô gái đang nằm trên đó.

Bởi vì vừa phát bệnh nên sắc mặt cô càng trở nên nhợt nhạt, gần như trong suốt, khiến tâm anh không khỏi đau xót và áy náy.

Anh thật sự không ngờ cô sẽ chán ghét mình đến vậy, vừa biết anh là Mặt Trời Mùa Đông, cô liền kinh hãi đến mức lên cơn đau tim.
Tuy rằng lúc đó cảm xúc của cô rất hỗn loạn và phức tạp nhưng anh lại vẫn nhìn ra được sự oán trách cô dành cho anh.
Vưu Mạn Ni nhìn qua An Nhật Quân, thấy anh lộ ra biểu tình đau khổ và áy náy, lửa giận trong lòng cô lần nữa bùng lên.

Lúc này Trương Tuyết Linh đã qua cơn nguy hiểm, cô đã không còn mối bận tâm nữa, liền lạnh giọng nói, “Cùng tôi ra ngoài nói chuyện!”
An Nhật Quân cho rằng cô đang trách mình khiến Trương Tuyết Linh phát bệnh nên cũng không nghĩ nhiều, theo sau cô rời khỏi phòng bệnh.
Đứng ở trước cửa phòng, Vưu Mạn Ni khoanh tay trước ngực, chán ghét và tức giận hỏi anh, “Hôm nay anh đến đây làm gì? Anh đã nói gì với Linh Nhi? Vì sao anh phải đối xử với cô ấy như vậy chứ?!”
Câu hỏi kỳ lạ của cô khiến An Nhật Quân không khỏi nghi hoặc, nhưng anh vẫn trả lời cô, “Anh là Mặt Trời Mùa Đông----”
“Anh là Mặt Trời Mùa Đông?!!”
Vưu Mạn Ni kinh ngạc cắt ngang, nhưng ngay sau đó cô đã tức giận trở lại, phẫn nộ hung hăng đá anh.

An Nhật Quân nhanh nhẹn tránh được khiến cho cô càng thêm tức giận, chỉ vào mũi anh mắng lớn, “An Nhật Quân anh là tên khốn nạn!! Linh Nhi thích anh là có tội sao?! Sau khi bị anh từ chối, không phải cô ấy vẫn luôn cố gắng giữ khoảng cách với anh sao?! Linh Nhi chỉ là thích anh mà thôi, cô ấy đã làm gì sai mà phải chịu anh đùa giỡn như vậy chứ?!!”
Ngay từ câu đầu tiên, An Nhật Quân đã bị chấn kinh đến sững người.

Từng câu từng chữ của Vưu Mạn Ni đi vào tai anh rồi cứ quanh quẩn trong đầu anh, lặp đi lặp lại như máy nhắc nhở, khiến não anh thoáng chốc trở nên trống rỗng, trì trệ không suy nghĩ được gì nữa.

Tiểu Linh… thích anh? Là thích ‘An Nhật Quân’ anh…?
“Không thể nào…” An Nhật Quân thất thần lẩm bẩm.
Sao cô có thể thích anh được chứ? Anh cũng chưa từng từ chối cô bao giờ.

Là vì cô cứ tránh mặt anh nên anh mới phải giấu giếm thân phận mà ở trong game theo đuổi cô.

Tại sao bây giờ lại thành anh từ chối cô rồi…?
Nhìn dáng vẻ mất hồn ngu ngơ của An Nhật Quân, Vưu Mạn Ni trong khoảnh khắc vẫn chưa bình tĩnh lại đã cho rằng anh là đang giả ngơ, liền lôi một vật từ trong túi xách của mình ra rồi ném thẳng vào mặt anh, “Tự anh xem đi! Anh dám nói lá thư từ chối đó không phải của anh sao?!”
An Nhật Quân đang thất thần nên không kịp phản ứng lại, bị vật đó đập mạnh vào mặt mình.

Cảm nhận được cơn đau An Nhật Quân mới vội vàng hoàn hồn, theo bản năng bắt lấy vật kia, liền nhận ra thứ Vưu Mạn Ni đưa cho mình chính là một cuốn sổ nhỏ.
Ban đầu Vưu Mạn Ni mang theo cuốn sổ này là vì tính toán nếu Mặt Trời Mùa Đông không tệ, cô sẽ lén lút kể cho anh nghe về đoạn tình cảm mà Trương Tuyết Linh từng dành cho An Nhật Quân, đồng thời cũng sẽ dặn dò anh về bệnh tình của Trương Tuyết Linh.

Cô tính toán như vậy là vì không muốn Trương Tuyết Linh phải đau buồn thêm một lần nữa.

Lúc trước chỉ là tỏ tình thất bại mà thôi, hiện tại Trương Tuyết Linh và Mặt Trời Mùa Đông lại có thể xem như là đã thành đôi, nhưng trên mạng và ngoài đời lại vẫn là hai thế giới khác nhau, cô không biết sau khi gặp Trương Tuyết Linh, anh sẽ có suy nghĩ và cảm nhận gì.
Cho nên, thay vì giấu giếm thì thà rằng cô nói cho anh biết, để anh có chuẩn bị tâm lý trước.

Nếu không thể chấp nhận Trương Tuyết Linh thì mau chóng chia tay, đừng để mối quan hệ tiến sâu thêm rồi mới đổ vỡ, bởi vì cô sợ đến lúc đó, Trương Tuyết Linh sẽ chịu không nổi.
Tuy rằng Trương Tuyết Linh không nói, nhưng Vưu Mạn Ni đã cảm nhận được Trương Tuyết Linh vì bị An Nhật Quân từ chối mà đã bắt đầu tự ti về bản thân mình, tự ti về thân thể và sức khỏe của cô.


Nếu như bị từ chối lần nữa, nguyên nhân còn là vì bệnh tim, đả kích lớn như vậy Trương Tuyết Linh sao có thể vượt qua chứ?
Đương nhiên, Vưu Mạn Ni mang theo cuốn sổ chỉ là tính dùng nó như đạo cụ cho Mặt Trời Mùa Đông thấy rõ tính cách và suy nghĩ của Trương Tuyết Linh mà thôi.

Nhật ký là vật riêng tư, sao cô có thể để anh ta đọc được.
Chỉ là cô không thể ngờ trước được Mặt Trời Mùa Đông sẽ là An Nhật Quân.

Hiện tại thấy anh còn giả ngu tỏ vẻ không biết gì về chuyện từ chối tình cảm của Trương Tuyết Linh, trong lúc tức giận, cô liền lấy nó ra cho anh xem.
Bởi vì tờ giấy bị dán vào trong cuốn sổ nên trang đó dày hơn một chút so với các trang còn lại, lúc An Nhật Quân mở ra liền vừa vặn mở ngay trang đó.
An Nhật Quân nhìn tờ giấy lạ hoắc trước mặt, đọc hai dòng chữ ngắn ngủi lại không chút do dự chặt đứt hy vọng và mong chờ của người khác ở trên đó, tâm anh bỗng co thắt lại.
Tờ giấy này không phải của anh!
Vưu Mạn Ni thấy anh đã đọc xong liền đưa tay ra tính lấy lại cuốn sổ, không ngờ lại bị An Nhật Quân tránh né.

Còn chưa kịp nổi giận mắng anh, cô đã nghe anh hỏi, “Lúc đó Tiểu Linh đã tỏ tình với anh bằng cách nào?”
Giọng nói lạnh lùng lại ẩn nhẫn, tựa như đang cố gắng kìm nén một thứ kinh khủng hung bạo nào đó của anh khiến Vưu Mạn Ni bất giác giật mình, quên cả tức giận, theo bản năng trả lời, “Cô ấy viết thư rồi nhờ bạn thân của anh đưa cho anh…”
Nhận được tin tức mình muốn, An Nhật Quân lập tức xoay gót bỏ đi, chỉ để lại một câu, “Chăm sóc Tiểu Linh cẩn thận.”
Đợi đến khi An Nhật Quân khuất bóng rồi Vưu Mạn Ni mới hồi thần, không nhịn được mà vỗ vỗ ngực mình.

Mới vừa rồi, An Nhật Quân thật sự quá đáng sợ rồi! Nếu là người khác thì không sao, nhưng đối với một người vẫn luôn ôn hòa thân thiện với mọi người, đột nhiên bộc phát như vậy độ đáng sợ liền được phóng đại gấp trăm ngàn lần, khiến cô thở cũng không dám thở!
Trấn an tốt bản thân, Vưu Mạn Ni thở hắt một hơi, nhưng giây sau đã đột nhiên tái xanh mặt.
Khoan từ từ! Cuốn nhật ký của Linh Nhi!!

*
An Nhật Quân dùng tốc độ nhanh nhất đi đến bãi đỗ xe của bệnh viện, vừa đi vừa lấy điện thoại ra gọi cho một người.
Tuy rằng Vưu Mạn Ni chỉ nói Trương Tuyết Linh đã đưa lá thư cho bạn thân của anh, nhưng anh lại biết người cô nhắc đến là người nào, bởi chỉ có duy nhất một người được anh xem là bạn thân mà thôi!
“Alo,” đầu dây bên kia nhanh chóng nghe máy.
“Cậu bây giờ đang ở đâu?”
Trần Tuấn Thiên hơi sững người, sao anh có cảm giác giọng điệu của An Nhật Quân không được đúng cho lắm vậy?
“Ở ký túc xá, đang chơi game.

Sao thế?”
“Xuống.

Tớ ngay lập tức đến tìm cậu!”
Trần Tuần Thiên còn chưa kịp hiểu gì thì đã nghe thấy tiếng tút tút tút vọng lại.

Ngơ ngác mấy giây, cuối cùng anh cũng quyết định nghe theo An Nhật Quân, thoát game rồi cầm theo điện thoại đi ra ngoài.

Nhưng vừa mới ra khỏi cửa, anh lại nghĩ lại, trở vào phòng thay đồ rồi cầm theo cả thẻ học sinh và ví tiền.
Dựa theo thái độ của An Nhật Quân thì có vẻ như đã có chuyện nghiêm trọng gì đó xảy ra.

Anh tốt nhất vẫn nên chuẩn bị kỹ một chút để tùy thời ứng phó.
Bởi vì An Nhật Quân nói sẽ ngay lập tức đến tìm anh nên anh xuống sẵn đại sảnh để chờ.

Bệnh viện mà Trương Tuyết Linh được đưa tới cách trường không xa nên không bao lâu sau An Nhật Quân đã đến trường, chạy thẳng đến dưới lầu ký túc xá rồi bước xuống xe.
Trần Tuấn Thiên thấy anh đến thì chạy ra gặp, mở miệng dò hỏi, “Lên phòng chứ?”

“Không cần,” An Nhật Quân sầm sắc mặt lạnh lùng nói, “Ra đây nói chuyện.”
Chưa bao giờ Trần Tuấn Thiên thấy sắc mặt An Nhật Quân tệ như vậy, lại còn là bày ra cho anh xem khiến anh không khỏi ngây người, bỗng cảm thấy có điềm xấu sắp đến.

Nhưng rốt cuộc anh vẫn đi ra ngoài theo An Nhật Quân, trong lòng thầm tự nhủ may mắn lúc nãy mình có cầm theo thẻ học sinh, nếu không một khi ra ngoài rồi anh làm sao quay lại vào trong được nữa chứ?
Hai người họ cũng không đi đâu xa, chỉ đứng ở bên cạnh xe của An Nhật Quân mà thôi.

An Nhật Quân nhìn người bạn thân đang hoang mang của mình, hỏi thẳng vào vấn đề, “Từng có cô gái nào đến nhờ cậu đưa thư tỏ tình cho tớ chưa?”
Trần Tuấn Thiên đang ôm tâm thái chuẩn bị đón nhận một tin tức lớn, ai ngờ lại là một câu như vậy, nhất thời không biết nên khóc hay cười, nửa đùa giỡn nửa không chắc chắn đáp, “Chục người cũng có chứ nói gì một người.”
An Nhật Quân nhíu mày, lấy điện thoại ra tìm một tấm hình của câu lạc bộ Âm nhạc rồi đưa cho anh xem, chỉ vào một cô gái trên đó nói, “Người này, đã từng đến đưa cho cậu chưa? Ngay trước khi nghỉ lễ Giáng sinh.”
Thấy An Nhật Quân nghiêm túc một cách bất thường, Trần Tuấn Thiên cũng không dám đùa giỡn nữa, nghiêm túc mà nhìn tấm hình, mấy giây sau liền hô lên, “Nhớ rồi! Có!”
Cô gái trong ảnh là người gần nhất nhờ anh đưa thư tỏ tình cho An Nhật Quân nên ấn tượng vẫn còn mới, huống chi sau đó còn xảy ra chuyện kia nên ấn tượng sâu đậm hơn rất nhiều so với những lần khác.
Đôi lông mày của An Nhật Quân nhíu càng thêm chặt, lạnh giọng hỏi, “Thư đâu? Sao cậu không đưa cho tớ?”
“Hả…? Sao tự dưng cậu lại quan tâm đến chuyện này vậy?” Nghe anh hỏi, Trần Tuấn Thiên bỗng cảm thấy chột dạ.
Đáy mắt An Nhật Quân sầm xuống, nghiến răng hỏi lại, “Lá thư đó ở đâu?!”
“Cái này…” Trần Tuấn Thiên gãi má, ấp úng trả lời, “Ban đầu tớ đúng là có định đưa cho cậu, nhưng mà vừa xoay người lại gặp Hà Thục Ngân.

Cô ấy nói cô gái này vẫn luôn bám riết lấy cậu khiến cậu rất phiền…”
Hai nắm tay của An Nhật Quân siết chặt lại.

Anh đã lờ mờ đoán ra được kết quả sau đó, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống mà hỏi rõ, “Sau đó thì sao?”
“Thì… thì không phải bình thường mấy lá thư đó cậu đọc cũng không thèm đọc sao… Tớ vừa đưa cậu liền vứt còn gì… Nên lúc đó nghe Hà Thục Ngân nói vậy, tớ liền nghĩ hẳn lá thư này cậu cũng sẽ không đọc… Sau đó cô ấy lại nói để cô ấy vứt cho, chứ nếu đưa cậu cậu sẽ nổi giận, tớ liền…”
Nghe đến đây, An Nhật Quân rốt cuộc không nhịn nổi nữa, vung nắm đấm về phía anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận