Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh


Thái độ của Mặt Trời Mùa Đông và Trương Tuyết Linh khiến King tức muốn nổ phổi, có cảm tưởng như bọn họ không thèm coi hắn ra gì, dám ngang nhiên cười đùa làm ngơ hắn.

Nhưng dù sao hắn vẫn còn có chút kiêng dè đối với Mặt Trời Mùa Đông, cho nên sau khi hít thở sâu mấy hơi, hắn lại nhịn xuống, nói tiếp.
“Mặt Trời Mùa Đông, hôm nay chúng ta nói rõ luôn đi.

Phong Linh tao chắc chắn sẽ không tha, nếu cô ta không xin lỗi, để bọn tao phế chân rồi giết thì tao sẽ đá cô ta ra khỏi bang.

Sau này chỉ cần cô ta còn ở server này một ngày, tao sẽ truy sát cô ta một ngày! Còn mày, nếu mày cũng chọn theo phe cô ta thì tao cũng sẽ đá mày ra khỏi bang rồi truy sát mày luôn!”
Silver nghe vậy thì hơi nhíu mày, cắn môi khuyên nhủ Mặt Trời Mùa Đông, “Mùa Đông, tuy rằng anh rất mạnh, nhưng anh cũng chỉ có một người mà thôi.

Chẳng lẽ anh nỡ bỏ lại SilverHeart bọn em sao? Dù sao cũng là Phong Linh sai, anh việc gì phải chịu tội cùng cô ta chứ? Anh mau giải thích rõ cho King biết đi…”
Trương Tuyết Linh liếc qua cô ta, ngày càng có một nhận thức mới trước độ mặt dày và đổi trắng thay đen của cô ta.
Mặt Trời Mùa Đông không nhìn cô ta, chỉ cười khẽ nói với King, “Không cần phải phiền phức như vậy đâu.”
King nghi hoặc nhíu mày, không quá rõ ý anh là gì.

Lúc định hỏi lại thì hắn lại thấy anh giơ tay lên, chỉ chỉ gì đó giữa không trung.

Ngay sau đó, trong đầu hắn bỗng vang lên tiếng thông báo của hệ thống.
King tức khắc giận đến tái mặt, không thể tin nổi chỉ vào Mặt Trời Mùa Đông, “Mày dám rút khỏi bang?!!”
“Ừm,” Mặt Trời Mùa Đông thản nhiên mỉm cười, “Không cần mày phải đích thân ra tay đâu.”

“Mày--- Mày dám----!!!” Ngực King phập phồng lên xuống không ngừng, hai mắt như muốn phun lửa nhìn anh.
Trương Tuyết Linh ban đầu cũng hơi bất ngờ trước hành động của anh, nhưng ngay sau đó cô đã lấy lại phản ứng, học theo anh rời khỏi bang SilverHeart.
“Còn vụ truy sát…” Mặt Trời Mùa Đông cười cười, khinh thường nói, “Cứ đến, lúc nào cũng hoan nghênh.”
“Tuy mày là đệ nhất server, nhưng mày dù sao cũng chỉ có một người mà thôi! Mày đừng có vội kiêu ngạo!”
Mặt Trời Mùa Đông vẫn thong dong thản nhiên như cũ, gật đầu nói, “Ừm, hoan nghênh.”
King rốt cuộc không giữ nổi bình tĩnh nữa, chém một đao về phía Mặt Trời Mùa Đông.

Đáy mắt Mặt Trời Mùa Đông bỗng lóe lên tia sắc lạnh.

Anh nâng tay lên gạt tay cầm đao của hắn ra, tay còn lại lập tức vòng qua khóa tay hắn lại, sau đó tay chân phối hợp, nhanh chóng quật ngã hắn.
Mặt Trời Mùa Đông hạ gối đè lên khớp xương vai của hắn, một tay vẫn giữ cổ tay hắn, tay còn lại cướp lấy đao của hắn rồi hung hăng cắm mạnh xuống đất ngay bên cạnh cổ hắn.

Lưỡi đao sắc bén như có như không sượt qua cần cổ hắn, khiến hắn không nhịn được rùng mình, từng giọt mồ hôi lạnh chảy ra ướt đẫm gáy hắn.
Mới vừa rồi, chỉ cần Mặt Trời Mùa Đông dịch đao sang một milimet nữa thôi thì hắn chắc chắn đã chết rồi, lại còn là chết cùng một kiểu với trước đó!
Cảm nhận được người dưới thân đang run rẩy, Mặt Trời Mùa Đông cười khẩy một cái rồi đứng dậy.

Lúc quay đầu, nhìn thấy ánh sáng và sự ngưỡng mộ trong mắt Trương Tuyết Linh, tâm anh lập tức được thứ gì đó lấp đầy, bỗng cảm thấy vô cùng thỏa mãn và đắc ý, mỉm cười hỏi cô, “Sao thế?”
Trương Tuyết Linh cũng không ngại ngùng, thành thật khen ngợi, “Trông anh thật ngầu!”
Mặt Trời Mùa Đông cười khẽ, vui sướng thỏa mãn viết đầy trên mặt, sủng nịch xoa đầu cô.
King được anh tha liền nhanh chóng đứng dậy, tuy vậy bộ dạng hắn vẫn vì trận giao chiến ngắn ngủi vừa rồi mà trở nên chật vật không thôi.


Hắn nhìn Mặt Trời Mùa Đông, dưới đáy lòng bỗng dâng lên một tia sợ hãi nhàn nhạt.
Hắn vẫn luôn biết Mặt Trời Mùa Đông mạnh hơn hắn, nhưng từ trước đến giờ hắn chỉ cho rằng đó là vì Mặt Trời Mùa Đông chơi pháp sư, lực chiến lại cao hơn hắn nên mới chiếm ưu thế mà thôi.

Nhưng lúc nãy, khoảng cách giữa hắn và anh gần như vậy, hắn lại có vũ khí trong tay, đổi lại là người khác hẳn tránh cũng không kịp tránh, chắc chắn sẽ bị hắn chém bị thương dù nhẹ hay nặng.
Nhưng mà Mặt Trời Mùa Đông, anh trong tay không có vũ khí, lại dễ dàng hạ gục được hắn trong một nốt nhạc.

Nếu không phải Mặt Trời Mùa Đông cố ý không giết hắn, lúc này hắn cũng không thể đứng lên được nữa.
Biết rõ hiện tại hắn không có cách nào làm khó được Mặt Trời Mùa Đông và Trương Tuyết Linh, hắn chỉ có thể cố gắng nén xuống lửa giận, mặt dày bỏ qua mặt mũi nói, “Nể tình chúng ta từng là đồng bang, hôm nay tao không tính toán với bọn mày.

Nhưng từ nay về sau, chúng ta coi như đã kết thù rồi! Kể từ giờ trở đi bọn mày chính là kẻ thù của SilverHeart!”
Trương Tuyết Linh thầm trợn mắt trong lòng.

Nghe hắn nói đường hoàng chưa kìa, nếu nói không tính toán thì cũng phải là Mặt Trời Mùa Đông không tính toán mới đúng!
Nói xong, King nhanh chóng nâng Silver dậy, “Chúng ta đi thôi, để anh đỡ em.”
Silver lại vẫn không cam lòng mà nhìn Mặt Trời Mùa Đông, vẫn nuôi hy vọng anh sẽ tỏ một chút thái độ gì đó với cô, dù là áy náy, quan tâm, xin lỗi, hay chỉ đơn giản là một ánh mắt tạm biệt cũng được.

Cô thật sự rất không cam tâm, không cam tâm anh có thể không chút để ý đá chân mình, không cam tâm anh lựa chọn Trương Tuyết Linh, cũng không cam tâm anh có thể vì Trương Tuyết Linh mà rời bang, đối mặt với uy hiếp bị toàn bang truy sát.
Cũng vì Silver không có ý muốn rời đi cùng King nên hành động của King bị chậm lại.


Hắn còn chưa kịp kéo Silver đứng dậy thì đã nghe Mặt Trời Mùa Đông nói, “Từ từ.

Mày không tính toán với tao nhưng tao vẫn có chuyện muốn tính toán với mày mà.”
King không thể tin được trừng mắt nhìn anh, lửa giận khó khăn lắm mới nén xuống được lần nữa bùng lên, “Ý mày là gì?! Mày có gì để tính toán với tao?!”
“Mày khiến Tiểu Linh bị thương.”
“Cô ta còn giết tao đó!” King tức tối trợn mắt.
“Đó là do mày chủ động trước.”
“Đó là do cô ta làm Silver bị thương!”
Sợ Mặt Trời Mùa Đông mới đến không biết rõ tình huống, Trương Tuyết Linh vội đáp lại, “Đó là do cô ta chủ động tấn công trước, còn khiến tôi bị thương trước!”
Vừa nói Trương Tuyết Linh vừa nâng tay trái của mình lên, lúc này Mặt Trời Mùa Đông mới nhìn thấy bên trái của cô, mới biết hóa ra cô còn bị thương ở nơi khác.

Lông mày anh tức khắc nhíu lại, sắc mặt trầm xuống, đáy mắt thâm sâu đen kịt không có tia sáng.
King bị yếu thế, cuối cùng chỉ có thể nói, “Cứ cho là Silver bắt đầu trước đi, sau đó Phong Linh làm Silver bị thương lại, còn suýt nữa giết chết cô ấy, coi như hòa.

Sau đó tao lại tấn công cô ta trước, tao sai, nhưng không phải tao đã bị cô ta giết một lần rồi sao? Mày không thể lấy chuyện đó ra để tính sổ với tao được!”
Mặt Trời Mùa Đông nhếch khóe môi cười, bộ dáng ôn hòa vô hại lắc đầu nói, “Mày nói vậy là sai rồi.

Mày và Silver tấn công Tiểu Linh, Tiểu Linh giết mày là vì tự vệ.

Nhưng cả mày và Silver đều tấn công Tiểu Linh mà không có nguyên do chính đáng, ủy khuất và ấm ức Tiểu Linh phải chịu đựng chẳng lẽ tao không nên đòi lại sao? Vô duyên vô cớ lại bị thương, tao không nên thay Tiểu Linh đòi lại sao?”
Đừng nói là King và Silver, ngay cả Trương Tuyết Linh cũng nhất thời ngớ người, đầu óc có chút rối loạn không theo kịp ý anh.

Rõ ràng, mấy lời mà anh vừa nói, nghĩ một chút thì cảm thấy khá có lý, nhưng nghĩ kỹ hơn thì lại cảm thấy… hơi vô lý?
“Mẹ nó! Mày đang nói nhảm cái gì đó?! Mấy cái đó không phải là một sao?! Tao không có lý do chính đáng tấn công Phong Linh, cái giá phải trả không phải đã là bị cô ta giết đó sao?!!!” King phẫn nộ gào lên.

“Không hiểu cũng không sao, tao hiểu là được,” Mặt Trời Mùa Đông nhẹ nhàng nói, sau đó bỗng nhiên nâng chân đá mạnh vào ngực King.
Hắn không ngờ anh sẽ lập tức động thủ, liền không có chút phòng bị bị anh đá ra xa.

Silver cũng bởi vì vẫn còn bị hắn đỡ lấy mà bị lôi theo, cũng may hắn ta phản ứng nhanh kịp thời buông tay nên cô ta chỉ bị kéo đi vài bước rồi ngã uỵch xuống đất.
Mặt Trời Mùa Đông kiếm cũng không thèm rút, giơ tay lên hô, “Thiên Lôi Võng!”
Một tấm lưới điện xuất hiện ở phía trên King, không giống của Silver, lưới điện của Mặt Trời Mùa Đông có màu tím, những tia điện liên tục nổ lách tách giữa không trung, khiến cho những người vây xem ở xung quanh tuy đã  đứng cách xa một khoảng vẫn không nhịn được sởn gai ốc.
Mặt Trời Mùa Đông hạ tay xuống, tấm lưới điện liền rơi xuống trói lấy King.

Vừa chạm vào da thịt, các tia điện liền nổ mạnh bạo hơn, lóe lên các tia sáng rợn người.

King ăn đau gào thét không ngừng, xen lẫn trong tiếng la của hắn là tiếng nổ lách tách của điện.
Trương Tuyết Linh liếc qua nhìn Silver vẫn còn đang ngây người, mỉa mai nói, “Nhìn rõ chưa? Đây mà là lôi võng chân chính.”
Cô ta tức khắc trừng cô, ánh mắt như muốn hóa thành dao đâm chết cô hàng trăm lần.
Trói xong King, Mặt Trời Mùa Đông không dừng lại ở đó mà lại đưa tay lên, tiếp tục ra chiêu, “Thiên Lôi Kiếp.”
Mây đen đột nhiên xuất hiện trên bầu trời phía trên đỉnh đầu King, trong tầng tầng mây đen xen lẫn những tia sét màu tím thỉnh thoảng lóe lên.

Mặt Trời Mùa Đông lại hạ tay xuống, từ giữa màn mây, một tia sét bỗng đánh xuống, nhắm thẳng lên người King.
Lúc mọi người cho rằng như vậy là xong thì tia sét thứ hai lại xuất hiện đánh xuống.

Sau đó là tia sét thứ ba, chỉ khi đến tia sét thứ tư thân ảnh của King mới biến mất.

Mặt Trời Mùa Đông liền phất tay giải tán màn mây và tấm lưới điện, sau đó quay sang nhìn Trương Tuyết Linh, nắm lấy tay cô cười nói, “Chúng ta đi thôi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận