Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh


An phu nhân mỉm cười ôn hòa đáp, “Chào con.

Mau vào nhà đi, đừng đứng ở ngoài như vậy.

Dì Lưu, phiền dì mang hai ly nước lên đây giúp tôi.”
Dì Lưu ở trong bếp đáp một tiếng.
Lần đầu tiên gặp phụ huynh của An Nhật Quân, Trương Tuyết Linh không tránh khỏi có chút hồi hộp, lại không ngờ mẹ anh sẽ ôn hòa dịu dàng như vậy, ấn tượng đầu tiên chính là người khá dễ gần.

Đặc biệt, lúc bà cười lên, nụ cười cực kỳ giống với nụ cười của An Nhật Quân, dịu dàng ôn hòa, khiến người khác như được tắm trong gió xuân.
Nỗi căng thẳng trong lòng Trương Tuyết Linh vơi bớt, cô nhanh chóng cởi giày, theo An Nhật Quân lại ghế sô pha ngồi xuống.
Từ lúc Trương Tuyết Linh xuất hiện ở cửa, An phu nhân vẫn luôn thầm quan sát cô.

Ấn tượng đầu tiên của bà về cô chính là khuôn mặt nhỏ nhắn lại hơi nhợt nhạt của cô, trông có vẻ hơi thiếu sức sống.

Nhưng đôi mắt của cô ngược lại rất sáng, lúc nhìn thấy bà thì thoáng qua vẻ ngượng ngùng vội vàng lễ phép cúi chào.
“Cô đã nghe Tiểu Quân nói, con và nó sẽ cùng tham gia biểu diễn trong buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường sắp tới, đúng không?”
“Vâng ạ,” Trương Tuyết Linh mềm nhẹ đáp.
An Nhật Quân biết tim cô không tốt, nghĩ đến cô không thích mình, sợ mẹ mình hỏi nhiều quá lại khiến cảm xúc trong lòng cô không ổn định, vội vàng lên tiếng, “Mẹ, lát nữa mẹ tính làm gì? Vẫn ngồi ở đây sao?”
“Hửm? Sao vậy?” An phu nhân hỏi.
“Nếu mẹ vẫn ngồi ở đây thì chắc để con dẫn Tuyết Linh lên phòng luyện tập, tránh làm phiền đến mẹ.”

An phu nhân hơi nhướng mày, nhếch môi cười ẩn ý nhìn anh.

Dưới cái nhìn của bà, An Nhật Quân hơi chịu không nổi, liếc ánh mắt sang chỗ khác.
Nụ cười trên môi An phu nhân càng đậm, không nhìn anh nữa mà nhìn qua Trương Tuyết Linh, ánh mắt mang thêm một phần chuyên chú và nghiền ngẫm, tựa như muốn nhìn thấu con người của cô.
“Tuyết Linh, con có ngại không nếu cô muốn nghe các con luyện tập?”
Trương Tuyết Linh vội lắc đầu, ngượng ngùng cười đáp, “Không ngại đâu ạ, con còn sợ sẽ làm phiền đến ngày nghỉ cuối tuần của cô ấy chứ.”
“Phiền gì chứ, cuối tuần được nghe nhạc giải trí miễn phí, cô mong còn không được nữa là.

Vậy các con luyện ở đây đi, mẹ dự thính, đảm bảo sẽ không phiền nhiễu đến các con, được chứ?”
An Nhật Quân không phản đối gật đầu, “Vâng.”
Trương Tuyết Linh cũng vội đáp, “Vậy có gì lát nữa cô góp ý cho bọn con với nhé?”
An phu nhân khẽ cười, “Về kỹ thuật thì cô không biết gì đâu, nhưng nếu các con cần thì cô sẽ cố gắng hết sức!”
Thái độ vui vẻ dễ gần của bà khiến Trương Tuyết Linh ngày càng thả lỏng, lúc này cũng đã trở nên tự nhiên hơn, mỉm cười trước lời nói của bà.
Quyết định được địa điểm tập luyện, An Nhật Quân đứng dậy bắt tay vào việc dựng đàn.

Trương Tuyết Linh ban đầu định giúp anh, nhưng An Nhật Quân lại nhất quyết không đồng ý nên cô đành thôi, ngồi ở một bên vừa đeo móng giả vừa trò chuyện với An phu nhân.
Bà cũng không hỏi gì nhiều, chỉ là mấy câu đơn giản như ngành học của cô, cô và An Nhật Quân biết nhau thế nào, hay bình thường lúc sinh hoạt câu lạc bộ anh có dáng vẻ ra sao.
Không bao lâu sau, An Nhật Quân đã dựng đàn xong, tìm đến một chiếc ghế có độ cao phù hợp đặt ở cạnh đàn rồi lên lầu lấy sáo xuống.

Lúc anh xuống đến nơi thì Trương Tuyết Linh cũng đã đeo xong móng giả, An phu nhân liền không nói chuyện với cô nữa, để cho hai người họ tập luyện.

Đây là lần đầu tiên hai người họ phối hợp với nhau, tuy rằng không hoàn mỹ một trăm phần trăm, nhưng lại vẫn có thể hoàn thành được bài nhạc từ đầu đến cuối.

Nếu không phải là người trong ngành lắng nghe thì sẽ không nhận ra được mấy lần không khớp giai điệu của bọn họ.
An phu nhân tuy nói là dự thính, nhưng mục đích chính bà ở lại thực ra là để quan sát thêm về Trương Tuyết Linh.

Không phải nói, ánh mắt con trai bà vẫn rất tốt, càng nhìn bà lại càng thấy thích cô gái này.
Tuy rằng sắc mặt cô có chút nhợt nhạt, nhưng khí chất và tính cách của cô, dựa theo những gì bà quan sát được đến thời điểm hiện tại, thì lại rất tốt.

Nhất là khi cô đánh đàn, động tác ôn nhã lại thanh tao, từng cái nghiêng đầu, từng cái chớp mắt đều nhã nhặn quý phái, tựa như tiểu thư thư hương thế gia thực thụ vậy.

Tuy rằng bây giờ đã là thời hiện đại, bà cũng không phải là người cổ hủ, nhưng đối với bà mà nói những cô gái có khí chất như vậy vẫn có sức hút và xinh đẹp vô cùng.
Đánh xong bản nhạc lần một, An Nhật Quân hỏi ý kiến mẹ mình, sau đó cùng thảo luận với Trương Tuyết Linh, tìm ra những điểm chưa ổn của bọn họ.

Mỗi lần luyện tập, bọn họ lại tiến bộ thêm một chút, bản nhạc đánh ra ngày càng nhuần nhuyễn và có cảm xúc hơn.
Trương Tuyết Linh đánh đàn nên không quá mệt, nhưng An Nhật Quân lại thổi sáo, mỗi lần thổi đều thổi hơn năm phút, qua vài lần luyện tập liền bắt đầu có tình trạng hụt hơi, cần phải nghỉ ngơi đôi chút.

Những lúc này, An phu nhân lại bắt chuyện với Trương Tuyết Linh.

Nhìn mẹ và cô nói chuyện vui vẻ hòa hợp, tâm tình của An Nhật Quân trở nên cực kỳ tốt, ánh mắt nhìn hai người họ càng thêm nhu hòa.


Đặc biệt là lúc nhìn qua Trương Tuyết Linh, dịu dàng ôn nhu trong đó tựa như có thể ngưng tụ thành nước.
Tập luyện đến trưa thì Trương Tuyết Linh được An phu nhân giữ lại ăn cơm.

An Nhật Quân cũng lấy cớ buổi chiều tiếp tục luyện tập để thuyết phục cô ở lại, nên cuối cùng Trương Tuyết Linh chỉ có thể ngượng ngùng đồng ý lời mời nhiệt tình của bọn họ.
Ăn trưa xong, bọn họ ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách nghỉ ngơi một lúc để tiêu cơm.

Đã quan sát cả buổi sáng, lúc này An phu nhân cũng không có ý định làm bóng đèn nữa, nói với hai người họ một tiếng rồi lên lầu trở về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng vừa mới đứng lên đi được ba bước, chuông cửa đã vang lên, An phu nhân liền thuận tiện xoay gót đi mở cửa.
“Cô Lê! Con đến thăm cô này!” Người còn chưa xuất hiện, âm thanh đã truyền đến.
Trương Tuyết Linh hơi tò mò nhìn về phía cửa, đột nhiên cảm thấy giọng nói này có chút quen.
“Con bé này, vẫn ồn ào như vậy.”
“Hihi, con còn mang cả quà mẹ con chuẩn bị cho cô này!”
Theo giọng nói, hai bóng người dần dần bước qua ngưỡng cửa phòng khách.

Đi đầu là An phu nhân, theo sau là một cô gái, dáng người cao ráo quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp, phong thái tự tin, lúc nói chuyện với An phu nhân lại trông có chút hồn nhiên đáng yêu, nhưng ẩn giấu phía dưới lại là ý lấy lòng đối phương.
Vừa nhìn rõ được dung mạo người đến, Trương Tuyết Linh liền nhận ra cô là ai.
Hà Thục Ngân.
Cô ta vẫn luôn theo đuổi An Nhật Quân, đã nhiều lần đến câu lạc bộ Âm nhạc truyền thống của bọn họ để tìm anh.

Tuy rằng An Nhật Quân vẫn luôn không có phản ứng trước cô ta, đều là nhắm mắt làm ngơ, nhưng cô ta lại vẫn cứ dây dưa không dứt.
Cô ta… hình như cũng nhận ra được cô có tình cảm với An Nhật Quân, bởi vì mỗi lần cô ta nhìn cô, ánh mắt đều không thân thiện gì.

Nhưng có thể bởi vì cô ta biết An Nhật Quân không thích cô, hoặc là bản tính cũng không quá xấu, nên cô ta cùng lắm cũng chỉ trừng cô mà thôi, vẫn chưa đe dọa lên mặt lần nào.

Nhưng dù vậy, Trương Tuyết Linh vẫn không thể ưa cô ta nổi.
Dù sao, nếu cô ta không nhanh chóng từ bỏ An Nhật Quân, vậy tương lai cô ta sẽ là tình địch của cô rồi.

Sao mà ưa nổi chứ?
Hà Thục Ngân mang theo túi quà bước vào nhà, lúc bắt gặp An Nhật Quân ở trong phòng khách, hai mắt cô ta tức khắc sáng lên, nhưng còn chưa được một giây, ánh sáng đó đã lụi tắt, biến thành tức giận.
Tại sao con nhỏ hồ ly tinh kia cũng ở đây chứ?! Trong game cũng có cô ta, bây giờ ở nhà An Nhật Quân cũng có cô ta!
Hà Thục Ngân nhanh chóng điểu chỉnh lại tâm tình, ra vẻ ngạc nhiên khi thấy Trương Tuyết Linh, tươi cười hỏi, “Tuyết Linh cũng ở đây sao?”
An phu nhân hơi ngạc nhiên khi thấy cô biết Trương Tuyết Linh, gật đầu giải đáp, “Ừ, con bé và Tiểu Quân sẽ tham gia biểu diễn trong buổi lễ kỷ niệm thành lập trường sắp tới, nên hôm nay đến đây để luyện tập.”
“Ồ, thật sao? Chúc mừng hai người nhé!” Hà Thục Ngân cười nói, sau đó lại nhìn qua An Nhật Quân, tỏ vẻ hờn dỗi, “Chuyện tốt như vậy sao anh lại không nói cho em biết chứ?”
An Nhật Quân liếc qua cô ta, lạnh nhạt đáp, “Liên quan gì đến cô?”
“Em…” Hà Thục Ngân tức khắc tái mặt, thương tâm nhìn anh.
An phu nhân cũng nhíu mày, không đồng ý nói, “Tiểu Quân, sao con có thể nói chuyện với A Ngân như vậy chứ?”
An Nhật Quân hơi hạ mi mắt, trông có vẻ như đang cam chịu lời bà nói, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại là, “Con cũng không nói sai.”
Giọng điệu của anh đều đều phẳng lặng, không có lấy một tia công kích hay coi thường, chỉ đơn giản là đang nói ra sự thật, khiến An phu nhân muốn nói cũng nói không được.
Hà Thục Ngân khẽ hít sâu một hơi, kìm nén lại cảm xúc của bản thân, hướng An phu nhân cười đáp, “Cô Lê, cô đừng trách anh ấy.

Tính cách của anh ấy là vậy, không phải là cố ý đâu, con cũng đã quen rồi.”
Câu nói của Hà Thục Ngân giúp giải vây cho An phu nhân, ấn tượng của bà đối với Hà Thục Ngân càng thêm tốt.
Không như con trai nhà mình, nhìn mặt ngoài thì ngoan ngoãn ôn hòa, còn trong lòng nó thực sự nghĩ gì thì chỉ nó mới biết được!
Nhận ra được thái độ của An phu nhân đối với mình càng thêm hòa ái, Hà Thục Ngân âm thầm vui vẻ, quay sang nhìn An Nhật Quân và Trương Tuyết Linh nói, “Vậy hai người là đang luyện tập với nhau sao? Cho em nghe với, được không?”
Không để An Nhật Quân kịp trả lời, cô ta đã “Ah” một tiếng, nhìn qua Trương Tuyết Linh mang theo vẻ lo lắng nói, “Đúng rồi, Tuyết Linh bị bệnh tim mà, đến lúc đó em phải biểu diễn trước mấy vạn người, sẽ không sao chứ?”
Ngay tức khắc, An Nhật Quân sắc lạnh lườm cô ta, mà sắc mặt của An phu nhân cũng thay đổi đôi chút..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận