Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh


Một tuần sau.
Sau tiết học cuối cùng Trương Tuyết Linh trở về phòng, đang định nghỉ ngơi một chút rồi lại đi đến câu lạc bộ thì điện thoại bỗng reo lên.

Cô cầm lên xem, thấy tên người gọi thì hơi ngạc nhiên, ngập ngừng vài giây mới nghe máy.
“Tuyết Linh, em có đang ở trong phòng không?” Âm thanh trầm ấm nhẹ nhàng của An Nhật Quân vang lên, giống như lúc trước khi cô gọi điện cho anh ở trong game, vẫn có thể khiến vành tai cô ngưa ngứa.
“Anh tìm em có chuyện gì sao?”
“Anh đang đứng dưới ký túc xá của em.

Em xuống mở cửa cho anh đi.”
Lần này không có ai ra vào nên An Nhật Quân không thể thừa cơ vào trong như lần trước, chỉ có thể gọi điện cho cô.
“Anh đến đây làm gì?” Trương Tuyết Linh nghi hoặc nhíu mày.
An Nhật Quân hơi mím môi một chút mới trả lời, “Anh giúp em mang hộp đàn.

Anh đã lấy được bản nhạc từ bên Múa cổ trang rồi, sắp tới em sẽ phải tập luyện rất nhiều, nên mang đàn về phòng để có thể tùy thời tập luyện.”
Trương Tuyết Linh mấp máy môi, cuối cùng đáp, “Anh đợi em một chút.”
Vừa cúp máy, Vưu Mạn Ni đã nhìn qua cười cười hỏi, “Ai thế? Học trưởng tìm cậu à?”
Cái nhìn trêu chọc của cô khiến Trương Tuyết Linh cảm thấy không quá thoải mái, gượng cười qua loa đáp, “Ừ, lát anh ấy sẽ lên đây, cậu chú ý một chút.”
Nói rồi cô lập tức xỏ dép vào bước ra ngoài.

Vưu Mạn Ni ngoái đầu nhìn theo cô cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại, không nhịn được nhíu mày.
Sao cô có cảm giác mấy ngày nay khi nhắc đến An Nhật Quân, thái độ của Trương Tuyết Linh không được đúng cho lắm…

Xuống đến đại sảnh, Trương Tuyết Linh đi ra mở cửa giúp anh.

An Nhật Quân nhanh chóng đưa tay lên giữ cửa thay cô rồi bước vào trong, mỉm cười nói, “Cám ơn em nhé.”
“Thật ra… anh cũng không cần đến tận đây, em có thể nhờ Ni Ni giúp em.”
“Không sao, anh cũng tiện đường mà, đỡ mất công cô ấy phải đi một chuyến.”
Trương Tuyết Linh biết anh nói không sai nên đành thôi, cùng anh lên lầu về phòng.

Vưu Mạn Ni đã được cô dặn dò trước nên lúc này đã ngồi thẳng thớm nghiêm túc lại, thấy anh đến thì tươi cười chào hỏi.
An Nhật Quân mỉm cười gật đầu với cô, sau đó lại giường của Trương Tuyết Linh lấy hộp đàn từ dưới gầm giường ra rồi ôm ra ngoài.

Lúc đi ngang Trương Tuyết Linh, anh nói, “Anh ở bên ngoài đợi em.”
“Vâng,” Trương Tuyết Linh nhẹ gật đầu, không nhìn anh.
Đợi anh ra ngoài, Trương Tuyết Linh đóng cửa lại rồi nhanh chóng thu dọn một ít đồ đạc và thay giày.

Vưu Mạn Ni phóng vọt qua bên cô, hạ giọng hỏi nhỏ, “Này, có phải giữa cậu và học trưởng đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Động tác đi giày của Trương Tuyết Linh khựng lại, ngừng hai giây mới tiếp tục.

Ánh mắt cô hơi hạ xuống, đến khi đi giày xong mới nhìn Vưu Mạn Ni, trên khuôn mặt biểu lộ một tia thương tâm nhàn nhạt, “Đợi lúc khác tớ sẽ nói cậu nghe, bây giờ tớ phải đi đã.”
Vưu Mạn Ni vỗ vai cô, “Được, nhưng mà Linh Nhi, cậu phải nhớ, cho dù có chuyện gì thì vẫn có tớ ở đây.”
Trương Tuyết Linh mỉm cười, vỗ bàn tay cô đang đặt trên vai mình, “Ừm, tớ biết rồi.

Cảm ơn cậu.”

Trương Tuyết Linh cầm theo túi xách rồi đi ra ngoài, sau đó cùng với An Nhật Quân đi đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ.

Đợi đến khi toàn bộ thành viên đều có mặt đầy đủ, An Nhật Quân đứng ra chính giữa thông báo về việc hợp tác với câu lạc bộ Múa cổ trang.
“Bọn họ đã đưa bản nhạc cho anh, nhưng mà bản nhạc này lại chỉ cần một đàn tranh và một sáo kết hợp.

Sau khi bàn bạc với bọn họ, bọn anh đã quyết định sẽ đưa bản nhạc này cho bốn người chúng ta luyện tập.

Một tháng sau sẽ tổ chức một buổi chấm điểm, giám khảo sẽ là những thành viên trong câu lạc bộ và bên Múa cổ trang để chọn ra hai người chơi tốt nhất.

Sau khi được chọn, hai người này sẽ tập luyện phối hợp với nhau.

Đợi đến đầu tháng ba thì chúng ta sẽ tập luyện với bên Múa cổ trang để hoàn thiện tiết mục.

Có ai có câu hỏi gì không?”
Hồng Tuấn giơ tay, “Hội trưởng, vậy còn em và Thanh Vũ thì sao?”
An Nhật Quân cười đáp, “Sắp tới thời gian sinh hoạt câu lạc bộ sẽ được dùng để luyện tập, nên hai em có thể lựa chọn đến dự thính đưa ra nhận xét, hoặc không đến cũng được.”
Trả lời xong câu này, thấy không có ai có nghi vấn gì thêm, An Nhật Quân liền phát bản nhạc cho Trương Tuyết Linh, Anh Thư và Duy Phúc.

Bản nhạc thứ tư, cũng là bản nhạc cuối cùng, thì anh giữ lại cho bản thân, bởi vì anh cũng là người chơi sáo, chỉ có điều là sáo ngang.
Sau khi nhận bản nhạc, bốn người Trương Tuyết Linh An Nhật Quân bắt đầu xem xét phân tích bản nhạc rồi bắt tay vào tập luyện.


Tuy rằng bốn người cùng chơi nhạc cụ một lúc khiến cho không gian không quá lý tưởng để luyện tập, nhưng bọn họ lại chơi cùng một bản nhạc nên cũng đỡ phần nào.

Với lại, đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc với bản nhạc này, mới đầu cũng chưa chơi được ngay, cần phải đọc hiểu được bản nhạc trước nên không quá ảnh hưởng lẫn nhau.

Hồng Tuấn và Thanh Vũ không có chuyện gì làm cũng ngồi ở một bên đọc ké bản nhạc rồi nhìn bọn họ tập luyện.
Một tiếng sinh hoạt câu lạc bộ kết thúc, mọi người thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Trương Tuyết Linh bởi vì cần nhờ An Nhật Quân đem đàn về giúp mình nên hôm nay cô không thể chủ động đi trước được nữa, chỉ có thể đợi anh rồi cùng về.
Kể từ hôm đó, bởi vì cần luyện tập cho tiết mục nên Trương Tuyết Linh phải sắp xếp lại thời gian của mình.

Lớp học của cô phần lớn đến buổi chiều là kết thúc, khoảng thời gian sau đó đều được cô dành ra để tập đàn, chỉ khi đến tối vì tránh làm phiền mọi người mới ngừng lại.

Thời gian chơi game của cô cũng vì thế mà phải rút ngắn, mỗi ngày chỉ còn khoảng một, hai tiếng lên game.
Cũng vì tiết mục này mà thời gian Trương Tuyết Linh tiếp xúc với An Nhật Quân nhiều lên, bởi vì cứ mỗi thứ sáu An Nhật Quân sẽ đến ký túc xá nữ để giúp cô đem đàn đến câu lạc bộ rồi lại đem về.

Nhìn mặt ngoài thì trông mối quan hệ của bọn họ vẫn như cũ, nhưng chỉ có người trong cuộc mới rõ được rốt cuộc là thế nào.
Cũng sau hôm đó Vưu Mạn Ni đã biết việc Trương Tuyết Linh bị An Nhật Quân từ chối tình cảm, buồn bã thay cô một trận.

Mỗi lần thấy An Nhật Quân xuất hiện trước mặt Trương Tuyết Linh, Vưu Mạn Ni liền có thái độ không quá tốt, nhất là khi cô thấy An Nhật Quân rõ ràng đã từ chối Trương Tuyết Linh lại vẫn đối xử với cô tốt như vậy.

Việc này khiến cho An Nhật Quân bối rối một trận, không rõ bản thân lại đã làm sai cái gì.
Lúc Vưu Mạn Ni biết Trương Tuyết Linh vậy mà vẫn giữ lại thói quen ghi nhận ký, trong cuốn nhật ký kia vẫn là những mẩu chuyện và cảm xúc của cô xoay quanh An Nhật Quân, Vưu Mạn Ni tựa như hận không thể rèn sắt thành thép.

Cô hết khuyên lại mắng Trương Tuyết Linh, chỉ hy vọng cô mau chóng vứt bỏ An Nhật Quân ra sau đầu, không cần phải treo cổ trên một thân cây như vậy, hại Trương Tuyết Linh có khổ mà không thể nói.
Một tháng sau, đầu tháng hai, buổi chấm điểm được tổ chức.


Địa điểm là ở phòng sinh hoạt của câu lạc bộ Múa cổ trang, bởi vì nơi đó rộng hơn phòng của câu lạc bộ Âm nhạc truyền thống.

Đàn của Trương Tuyết Linh vẫn là được An Nhật Quân mang giúp.
Bên Múa cổ trang làm khá chỉn chu, in hẳn phiếu chấm điểm ra phát cho cả hai câu lạc bộ, mỗi người đều có bốn phiếu chấm, chỉ riêng bốn người thi đấu thì chỉ có hai phiếu chấm mà thôi, ít hơn hai phiếu dành cho mình và đối thủ.
Người bên câu lạc bộ Múa cổ trang đông hơn bên Trương Tuyết Linh nhiều, cũng phải gần hai mươi người, bọn họ đã quyết định số điểm của từng người sẽ được dựa trên điểm trung bình của tất cả các giám khảo, không thiên vị lẫn ai.

Phiếu chấm điểm dành cho câu lạc bộ Âm nhạc truyền thống thì thiên về kỹ thuật và sự nhuần nhuyễn, còn bên Múa cổ trang thì lại thiên về cảm xúc và độ phù hợp với bài múa của bọn họ.
Trương Tuyết Linh, An Nhật Quân, Anh Thư và Duy Phúc lần lượt lên biểu diễn, đàn tranh lên biểu diễn trước, sáo biểu diễn sau để mọi người dễ dàng so sánh sự khác biệt hơn.

Sau khi biểu diễn xong, điểm trung bình được bên Múa cổ trang tổng hợp và tính toán, sau đó công bố cho mọi người.
Kết quả, đương nhiên là An Nhật Quân và Trương Tuyết Linh được chọn.

Về mặt kỹ thuật thì có lẽ hai người họ với Anh Thư và Duy Phúc người chín người mười, nhưng về cảm xúc, cách truyền tải và khí chất thì lại hơn hẳn một bậc.
An Nhật Quân đã được Vưu Mạn Ni nhận xét lúc trước, nam nhân tựa ngọc, anh tuấn tiêu sái, tựa như mỹ nam cổ đại sống lại, hoàn toàn phù hợp cho chủ đề của tiết mục lần này.

Còn Trương Tuyết Linh, bề ngoài của cô vốn đã rất phù hợp với tạo hình tiểu thư đài các, nhược liễu phù phong, cộng thêm cô đã hai đời sống ở thế giới cổ đại, chỉ cần cô muốn, mỗi cái nhấc tay, mỗi cái ánh mắt đều sẽ trở nên thanh nhã cao quý.
Kết quả đã định, những người khác trong câu lạc bộ đến nói lời chúc mừng với Trương Tuyết Linh và An Nhật Quân, Thanh Vũ thậm chí còn ẩn ý nháy nháy mắt với Trương Tuyết Linh rồi lại đánh ánh mắt về phía An Nhật Quân để ám hiệu, khiến Trương Tuyết Linh không khỏi có chút ngượng ngùng lúng túng, vừa muốn chối bỏ nhưng lại cũng không dám.
Sau khi dọn đồ xong, An Nhật Quân ôm đàn của Trương Tuyết Linh cùng cô trở về ký túc xá nữ.

Dọc đường đi, anh mở miệng, “Sắp tới chúng ta cần phải tập luyện với nhau để phối hợp ăn ý, nếu chỉ luyện tập một tiếng một tuần anh sợ sẽ không đủ.”
“Vậy anh có ý kiến gì không?” Nói đến chuyện công, Trương Tuyết Linh liền dẹp bỏ cảm xúc của mình qua một bên, nghiêm túc nhìn anh hỏi.
An Nhật Quân cười nhẹ, đưa ra đề nghị, “Cuối tuần em qua nhà anh đi, được chứ?”
Một giây nghiêm túc công tư phân minh của Trương Tuyết Linh tức khắc sụp đổ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận