Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh


“Thằng chó này!!!” Tên đại ca phẫn nộ gầm lên, sau đó bỗng nhiên nâng tay ném một quả cầu lửa về phía Vũ Minh Quân.
Bọn họ đang đứng rất gần nhau, chỉ tầm hai mét đổ lại, hắn vừa quăng, chưa đầy một giây quả cầu lửa đã đến trước mặt Vũ Minh Quân.
Vũ Ngọc Mai và Trương Huyền Chi nháy mắt trắng bệch cả mặt.
Trần Khả Linh không kịp suy nghĩ, cánh tay tự hành động theo bản năng nâng lên, ngay tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc tạo ra một tường băng, ngăn chặn thành công quả cầu lửa kia.
Đám côn đồ không ngờ bên bọn cô cũng có người thức tỉnh dị năng, nhất thời sững người trợn to mắt.
Nhìn sang đám côn đồ, một luồng lửa giận cuồn cuộn dâng lên trong lòng Trần Khả Linh.

Vừa rồi nếu không phải cô kịp thời ngăn cản, vậy thì hoặc là Vũ Minh Quân bị thương, hoặc là anh né tránh, nhưng gia đình bọn họ đang đứng ở đằng sau anh cũng sẽ vì vậy mà bị thương!
Ánh mắt Trần Khả Linh tức khắc lạnh xuống, dưới chân lướt như bay, nháy mắt đã đến trước mặt tên đại ca kia.

Nhân lúc hắn còn đang kinh ngạc, cô cầm kiếm lên đâm về phía hắn ta.
Ly Băng kiếm vẫn còn đang trong vỏ nên không thể giết người, nhưng dù vậy, một cú vừa rồi cũng khiến nội tạng hắn như bị đâm thủng.

Hắn đau đớn gầm lên, ôm lấy bụng ngã xuống đất, sắc mặt xanh mét, mồ hôi hột tuôn ra như mưa.
“Đại ca!!!” Mấy tên đàn em hốt hoảng hô lên, chạy lại đỡ hắn dậy.
Trần Khả Linh hừ một tiếng, bước trở về, lúc thấy Vũ Minh Quân nhìn mình ôn hòa cười, không hiểu sao cô chợt cảm thấy ngại ngùng, xấu hổ cười đáp lại.
“Chúng ta vào thôi, đứng đây lâu lại có tang thi kéo đến thì khổ,” Trần Khả Linh nói với mọi người.
“Được.”
“Được.”
Mọi người gật đầu đáp, sau đó vòng qua nhóm côn đồ kia đi vào bên trong.
Bọn chúng thấy vậy liền vội vàng chạy đến ngăn bọn họ lại, phẫn nộ hét lớn, “Mẹ nhà mày! Đánh đại ca của bọn tao rồi bây giờ còn muốn bỏ đi?!”
Một lần còn cảm thấy thú vị, đến lần thứ hai Vũ Minh Quân liền cảm thấy phiền phức.


Sắc mặt anh trầm xuống, nói với cả đội, “Mọi người vào trước đi, để con xử lý đám này rồi sẽ vào sau.”
Trần Khả Linh cũng nói, “Mọi người cứ yên tâm, có con với anh ấy ở đây là đủ rồi.”
Vũ Minh Quân lại nhìn sang cô, trong mắt mang theo ý cười.
Bốn người khác cũng biết năng lực của bọn họ, không do dự nhiều nhanh chóng đồng ý.
Đám côn đồ thấy bọn họ ngông cuồng như vậy thì càng thêm phẫn nộ, tiến lên định ngăn cản nhóm Vũ Ngọc Mai thì trước ngực bỗng bị một vật chống lại.
Hắn ta nhìn qua, liền thấy Vũ Minh Quân đang chống một vật trông giống như là thanh kiếm lên ngực mình, nhếch môi cười tà, “No no, đối thủ của bọn mày là tao.”
Dứt lời, anh nhấc chân đá vào ngực hắn.

Cả người hắn liền bay vụt ra phía sau.
Trần Khả Linh không nhịn được cười khẽ.

Cô cứ tưởng anh là người nghiêm túc cẩn trọng chứ, không ngờ anh còn có thể nói giỡn như vậy.
Những tên còn lại thấy anh em của mình bị đánh thì sôi máu lên, đồng loạt nhào lên Vũ Minh Quân.

Trần Khả Linh liền gia nhập vào trận chiến.
Hai người đều có thân thủ linh hoạt, trong tay còn có vũ khí, đám côn đồ kia sao có thể là đối thủ của bọn họ? Không bao lâu sau, cả đám đều bị đánh bại, nằm sõng soài ở trên đất đau đớn rên rỉ.
Trần Khả Linh giắt lại Ly Băng kiếm lên hông rồi phủi phủi tay, quay sang nói với Vũ Minh Quân, “Chúng ta đi thôi!”
“Được,” Vũ Minh Quân cười gật đầu, cùng cô tiến vào bên trong.
Đúng lúc này, Ellie đột nhiên lại lên tiếng, “Ký chủ! Chị vẫn chưa xác nhận mục tiêu! Đã ba ngày rồi đó! Chị không thể cứ mặc định một người là mục tiêu của chị trong khi chưa xác nhận chính thức được!”
Ba ngày qua, cứ mỗi lần cô gặp Vũ Minh Quân, Ellie lại lên tiếng nhắc nhở, lần này đã là lần thứ sáu rồi.


Cũng không phải là cô không muốn xác nhận, nhưng mà cô vẫn chưa tìm được dịp thích hợp a!
Cô và Vũ Minh Quân mới chính thức gặp mặt nhau được ba ngày, quan hệ chưa thân thiết đến mức có thể đụng chạm nhau.

Huống chi ba ngày qua anh toàn lo chém tang thi cho mọi người luyện tập, cô lấy đâu ra cơ hội để chạm anh chứ?
Bị nhắc nhở nhiều lần, Trần Khả Linh rốt cuộc chịu không nổi, trong một khoảnh khắc chưa qua não kiểm định, cô đã đưa tay ra bắt lấy cánh tay Vũ Minh Quân, sau đó bực bội nói, “Rồi đấy, em hài lòng chưa?”
“Thế chị cảm thấy thế nào? Có phải là thiên định nhân duyên không?”
“Đương nhiên là phải rồi!” Trần Khả Linh hậm hực đáp, “Chị đã nói là chị không nhầm đâu mà!”
“Vậy được rồi, chị cứ tiếp tục đi,” Ellie hài lòng trả lời rồi rút lui.
Trần Khả Linh thầm bĩu môi.

Lúc này không đối thoại với Ellie nữa, cô mới nhận ra Vũ Minh Quân đang nhìn mình, trong mắt là ý cười không rõ.
Khuôn mặt cô tức khắc đỏ bừng lên, vội vàng thu tay lại rồi đặt ra sau lưng như muốn giấu diếm.

Nhưng lúc nhìn thấy ý cười trong mắt Vũ Minh Quân càng thêm đậm, Trần Khả Linh liền sầu não không thôi, thầm trách mắng bản thân đã làm ra hành động ngu ngốc.
“Khụ, à… không biết mọi người hiện đang ở chỗ nào rồi nhỉ…” Trần Khả Linh nhìn ngó xung quanh, cố gắng đánh trống lảng.
Vũ Minh Quân cong khóe môi, phối hợp với cô đáp, “Để anh gọi thử xem.”
Nói rồi anh cầm bộ đàm lên liên lạc với mọi người.

Sau khi bốn người họ chạy vào trước thì chia làm hai nhóm, Trương Huyền Chi và Vũ Ngọc Mai hiện đang ở trong siêu thị thu gom các loại băng vệ sinh, giấy vệ sinh này nọ, còn hai vợ chồng Trần Thái Nguyên thì đang ở khu thực phẩm.
Bởi vì không gian của Ngô Khả Phương không có thời gian nên bọn họ tính toán thu hoạch một ít thực phẩm tươi sống.


Mạt thế chỉ mới đến nên điện tạm thời vẫn còn, các loại thịt cá rau củ vẫn còn tươi, chỉ là hình như đã có người từng đến nơi này, rất nhiều thứ đều đã bị lấy.
Một mình đám côn đồ kia không thể nào ăn hết chỗ này trong vòng ba ngày được, vậy mà lúc nãy còn dám nói là do bọn hắn phá cửa vào!
Xác mấy con tang thi trong này hẳn cũng không phải do bọn chúng giết, mà là nhóm người đầu tiên đã tiến vào nơi này giết.
Vợ chồng Trần gia tính toán vào kho đông lạnh của siêu thị để kiếm thêm thực phẩm trong đó, nhưng nhà kho bị khóa rất chắc chắn, bọn họ đang không biết nên phá thế nào.

Vũ Minh Quân nghe vậy liền ngỏ ý đến đó trợ giúp.
Sau khi ngắt tín hiệu, bầu không khí nhất thời yên tĩnh trở lại.

Hai người đều không nói gì, lẳng lặng đi ở bên nhau, nhất thời khiến cho Trần Khả Linh lúng túng ngượng ngùng.
Cô vẫn có cảm giác anh vẫn đang cười cô vụ ban nãy…
Đều là tại Ellie!!!
Ellie nhìn thấy suy nghĩ này, trên trán như có như không xuất hiện ba vạch đen.
“À, cái kia, kiếm của anh ấy,” Trần Khả Linh cố tìm chủ đề để nói.
“Ừ, sao?” Vũ Minh Quân nhẹ cười hỏi.
“À thì… nó có tên gọi không? Không hiểu sao em cảm thấy nó có vẻ quen quen.”
Vũ Minh Quân cười cười, “Vậy sao? Anh cũng cảm thấy kiếm của em trông quen quen.”
Trần Khả Linh cho rằng anh đang trêu chọc mình, hai gò má lại ửng đỏ.
“Nó kêu Tử Sát.”
“Ah?” Không nghĩ anh sẽ trả lời, Trần Khả Linh nhất thời hơi ngây người.
“Nó kêu Tử Sát kiếm.

Thế nào? Em đã nghe qua cái tên này chưa?”
Trần Khả Linh ngẫm nghĩ một lúc, nhưng lại không nghĩ ra được gì, bèn lắc đầu, “Em chưa, em cũng không biết nữa, mới nghe thì giống như có chút quen thuộc, nhưng nghĩ kỹ thì lại không nhớ ra được là đã nghe ở đâu.”
“Ừ, lần đầu thấy kiếm của em anh cũng cảm thấy vậy,” Vũ Minh Quân gật đầu đáp.
Trần Khả Linh cho rằng anh lại trêu mình, liền mím môi, có chút tức giận trừng anh.

Lần này đến lượt Vũ Minh Quân ngây người.

Anh đang nói thật mà, tại sao cô lại tức giận chứ?
“Thế kiếm của em tên gì? Em đã hỏi anh như vậy thì hẳn là kiếm của em cũng có tên, đúng không?”
Trần Khả Linh gật đầu đáp, “Nó tên Ly Băng kiếm.”
“Rất hợp với em.”
Trần Khả Linh nở nụ cười, không đáp lời.
Đương nhiên là hợp rồi, dị năng hệ băng của cô là nhờ nó mà có đó.
Đi một lúc, rốt cuộc bọn họ cũng tìm được đến kho hàng của siêu thị, hai vợ chồng Trần gia đã chờ ở đó từ lâu, trong tay Trần Thái Nguyên là một chiếc xe đẩy đựng một số thứ không quá cần thiết phải bỏ vào không gian của Ngô Khả Phương.
“Hai đứa đến rồi,” Ngô Khả Phương vui mừng gọi, “Hai đứa mau lại đây xem có mở được cánh cửa này không? Haizz, nếu có Tiểu Liêm ở đây thì tốt rồi.”
“Không sao đâu, để con,” Trần Khả Linh trả lời, bước lên định phá cửa thì đột nhiên lại bị Vũ Minh Quân giữ lại.
Cô khó hiểu quay đầu nhìn anh, lại thấy anh cười nói, “Mấy việc này để đàn ông như anh làm là được rồi.”
Nói xong anh còn vỗ nhẹ đầu cô hai cái, sau đó tiến lên đứng trước cánh cửa, rút Tử Sát kiếm ra đâm vào bảng khóa điện tử của kho hàng.
Một tia điện màu tím khẽ xẹt qua, bảng khóa liền bị chập mạch.
Vũ Minh Quân rút kiếm ra, sau đó lại đâm vào ổ khóa của kho hàng.

Cánh cửa dày nặng kia như tờ giấy mỏng, bị Tử Sát kiếm dễ dàng xuyên qua.

Anh khẽ vặn cổ tay, ổ khóa liền bị phá hủy.
Vũ Minh Quân đưa chân đạp mạnh, cánh cửa liền bị đá văng ra.
“Được rồi, cô chú vào lấy hàng đi, để con với Khả Linh đi xung quanh đây xem còn vật gì cần lấy nữa không.”
Cha mẹ Trần gia không chút nghi ngờ, gật đầu rồi chạy vào trong kho hàng, bắt đầu thu gom thực phẩm.
Vũ Minh Quân quay sang nhìn Trần Khả Linh cười nói, “Đi thôi.”
Trần Khả Linh ngơ ngác vài giây, cuối cùng vẫn là nghe theo anh an bài, chạy nhanh đuổi theo anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui