“Ellie, trong cửa hàng có thứ gì có thể giúp tăng sức đề kháng hay sức khỏe của con người không?”
Nếu đã muốn bảo vệ và chăm lo cho bọn họ, vậy phương pháp tốt nhất là giúp bọn họ có đủ khả năng để tự bảo vệ mình, chứ cô cũng chỉ là một người bình thường, không thể lúc nào cũng đều kịp thời chạy đến cứu giúp bọn họ được.
“Có vài loại, chị nhìn thử cái này xem,” Ellie thao tác trên hệ thống, mở ra một trang giao dịch mới, trên đó hiện đủ các loại thuốc khác nhau.
Trần Khả Linh nhìn kỹ, hai mắt nhất thời sáng lên.
Là thuốc cải biến gien!
“Ellie, có em thật tốt!!!”
Được cô khen ngợi, Ellie có chút ngại ngùng, bỗng trở nên tích cực hơn hẳn, “Có nhiều loại thuốc cải biến gien khác nhau, nhưng đặc điểm chung đều là cải tiến gien của người sử dụng, giúp họ có khả năng chống chọi lại các loại dịch bệnh lạ, nâng cao khả năng sinh tồn trong môi trường sống khắc nghiệt, hay kích thích tiềm năng ẩn trong bọn họ.
Giá thành càng cao thì chất lượng càng tốt, phần trăm gien được cải biến càng nhiều.”
Trần Khả Linh vừa nghe cô giải thích vừa quan sát các sản phẩm.
Loại có chất lượng tốt nhất có giá hai trăm năm mươi điểm một phần, nhưng lại có một trăm phần trăm khả năng cải tiến thành công, sau khi cải tiến sẽ cho ra kết quả tốt nhất, tác dụng phụ cũng sẽ nhỏ nhất.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô cắn răng, mua cả bốn phần hai trăm năm mươi điểm này.
Tích tắc, điểm sinh lực của cô hạ xuống chỉ còn ba mươi hai.
Sau khi mua xong, Trần Khả Linh nhanh chóng hạ bảng giao dịch xuống để tránh nhìn phải số điểm sinh lực mà mình hiện có, mắt không thấy, tâm liền sẽ không rỉ máu.
Tiếp đó, Trần Khả Linh lại lôi điện thoại ra, bắt đầu lên danh sách những thứ mình cần mua và làm để chuẩn bị cho mạt thế, lại tìm hiểu thêm về những địa điểm tốt mà cô có thể tìm những thứ này.
Loay hoay một hồi trời liền tối, Ngô Khả Phương lên phòng gọi cô xuống ăn cơm.
Vì hôm nay là ngày đầu tiên cô về nhà nên cha cô cũng sắp xếp thời gian để kết thúc công việc sớm, về nhà cùng ăn cơm tối với cô.
Trần Thái Liêm lúc này cũng đã đi chơi về.
Lúc đến phòng ăn, bàn cơm đã được chuẩn bị sẵn, Trần Khả Linh không tìm được cơ hội thích hợp nên chưa thể cho bọn họ uống thuốc biến đổi gien, chỉ đành phải chờ một dịp khác.
Một nhà bốn người vừa ăn cơm vừa trò chuyện, bầu không khí dần trở nên hòa hợp êm ấm, Trần Khả Linh vì diễn nguyên chủ nên chưa dám nói nhiều, chỉ đợi đến khi được hỏi mới trả lời.
Tuy vậy, số lần cô mỉm cười vẫn nhiều hơn trước đôi chút, khiến cho mọi người cho rằng vì cô mới về nhà nên tâm tình mới tốt như vậy.
Năm tiếng sau, lúc này mặt trăng đã lên cao, người người nhà nhà đều đang chìm vào trong giấc ngủ sâu.
Trong bầu không khí yên ắng phẳng lặng, một tiếng thét chói tai bỗng vang lên, tựa như muốn xé rách màn đêm.
Bịch bịch bịch! Cạch!
Tiếng bước chân bỗng vang lên, sau đó cửa phòng đột nhiên bật mở, đứng phía sau là Trần Thái Nguyên, Ngô Khả Phương và Trần Thái Liêm với vẻ mặt lo lắng hốt hoảng.
“Linh Nhi! Con làm sao vậy?!” Ngô Khả Phương bật đèn lên, lo âu hỏi cô.
Trần Khả Linh mở to mắt ngồi thừ người ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Cô thở hổn hển từng hơi, nắm tay bấu chặt lấy lớp chăn bên dưới mình, không phản ứng lại trước câu hỏi của bà.
Cha mẹ và em trai cô không khỏi lo lắng, bước đến bên cạnh cô đưa tay dịu dàng xoa đầu vuốt lưng cô, “Linh Nhi, sao vậy? Con gặp ác mộng à?”
Trần Khả Linh hơi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, trong mắt bỗng hiện lên vẻ nhẹ nhõm và an tâm.
Cô nắm lấy tay Ngô Khả Phương, thấy vẻ mặt mệt mỏi và lo lắng của bọn họ thì áy náy nói, “Xin lỗi cả nhà, con làm mọi người tỉnh ngủ rồi…”
Ngô Khả Phương cười ôn hòa vuốt tóc cô nói, “Gì mà phải xin lỗi chứ.
Con đừng lo lắng, chỉ là một giấc mơ mà thôi, không có thật đâu.”
Nhắc đến giấc mộng ban nãy, sắc mặt Trần Khả Linh hơi tái lại.
Cô gượng cười gật đầu, “Vâng, mọi người về ngủ lại đi, con không sao đâu.”
“Con chắc chứ?” Trần Thái Nguyên nhíu mày hỏi.
“Vâng, mọi người về đi.”
“Vậy được rồi, nếu có chuyện gì thì cứ gọi cha mẹ nhé.
Chúc con ngủ ngon.”
Ba người họ an ủi dặn dò cô rồi rời đi.
Trần Khả Linh lại nằm xuống, ôm lấy góc chăn, khép lại mi mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
*
Sáng hôm sau.
Mới sớm tinh mơ, Trần Khả Linh đã thức dậy.
Cô dụi mắt bước xuống lầu, lúc này trong nhà chỉ có cha mẹ cô là đã tỉnh, Trần Thái Nguyên đang ngồi ở bàn ăn cơm, còn Ngô Khả Phương thì đang loay hoay ở trong bếp.
Thấy cô xuống lầu, Trần Thái Nguyên hơi ngạc nhiên hỏi, “Linh Nhi dậy sớm thế con? Bị jet lag* à?”
(*) Jet lag: tình trạng lệch múi giờ dẫn đến không có sự đồng bộ trong sinh hoạt nghỉ ngơi hay giấc ngủ.
“Vâng…” Trần Khả Linh cười yếu ớt trả lời, lại chỗ đối diện ông ngồi xuống.
Ngô Khả Phương nghe thấy động tĩnh thì bước ra ngoài, nhìn thấy sắc mặt cô không được tốt cho lắm thì lo lắng hỏi, “Hôm qua ngủ được không con? Có còn bị ác mộng không? Sao sắc mặt con kém thế?”
Trần Khả Linh lắc đầu, “Con không sao, mẹ đừng lo.”
Ngô Khả Phương hơi mấp máy môi, cuối cùng không hỏi nữa, đi lấy cho cô một ly sữa ấm.
Con gái bà vốn trầm tính, không thích bày tỏ nhiều, hiện tại cho dù có hỏi thêm cô cũng sẽ không trả lời, thôi thì bà cứ từ từ quan sát thêm vậy.
Hẳn chỉ là vì lạ giường hay chưa quen giờ giấc thôi…
Trần Khả Linh ngồi một lúc thì bỗng nhìn ra được một cơ hội cho mọi người uống thuốc cải tiến gien, bèn đứng lên tiến vào trong bếp.
Gia đình nguyên chủ luôn có thói quen uống nước cam tươi vào buổi sáng, hiện tại đúng là lúc Ngô Khả Phương đang vắt nước cam.
Trần Khả Linh chủ động đi đến bên cạnh bà nói, “Mẹ đi làm chuyện khác đi, để con phụ cho.”
Ngô Khả Phương ngạc nhiên nhìn cô, hơi chút ngây người.
Trần Khả Linh cầm lấy nửa quả cam từ tay bà, để lên máy ép vừa vắt vừa nói, “Dù sao con cũng đang không có việc gì.”
Nhìn cô lạnh nhạt ra vẻ thản nhiên nói, Ngô Khả Phương hơi cười, ánh mắt nhu hòa xuống đáp, “Cũng được, vậy mẹ giao cho con nhé.”
“Vâng.”
Nhân lúc Ngô Khả Phương không chú ý, Trần Khả Linh đổ cả bốn phần thuốc vào trong phần nước cam đã vắt xong rồi trộn đều lên, sau đó chia ra bốn ly bằng nhau.
“Con đem một ly ra cho cha trước đi,” thấy cô đã vắt xong, Ngô Khả Phương nhận lấy máy ép từ tay cô đem đi rửa.
Trần Khả Linh vâng một tiếng, cầm một ly nước cam mang ra ngoài phòng ăn cho cha cô uống.
Ông phải đi làm sớm nên những ngày trong tuần luôn ăn sáng trước bọn họ.
Sau khi uống xong, ông đưa lại ly rỗng cho cô rồi lên lầu chuẩn bị đi làm, Trần Khả Linh bèn đem ly cùng bát đũa dơ vào lại trong bếp.
Không bao lâu sau, cha cô xuống nhà chào hai mẹ con cô rồi rời nhà đến công ty.
Nửa tiếng sau đó Trần Thái Liêm cũng tỉnh, cả ba mẹ con liền cùng nhau ăn sáng, ly nước cam Trần Khả Linh đã pha trước đó cũng được bọn họ uống hết.
Giải quyết xong một việc, tâm Trần Khả Linh nhẹ nhõm được một nửa, bây giờ việc còn lại chỉ là làm bọn họ tin tưởng mạt thế sẽ đến mà thôi.
Tối hôm đó.
Lúc hai ba giờ sáng, trong phòng Trần Khả Linh một lần nữa truyền đến tiếng hét chói tai.
Lần này Trần Thái Liêm không sang nhìn cô nữa, chỉ có cha mẹ cô chạy qua, thấy cô lại gặp ác mộng thì lo lắng không thôi, nhưng ngoài an ủi ra thì bọn họ cũng không biết phải làm gì khác.
Nói chuyện với cô một lúc, thấy cô đã bình ổn lại bọn họ liền trở về phòng mình.
Giống đêm hôm trước, nửa đêm sau đó vô cùng yên bình tĩnh lặng.
Nhưng đến đêm thứ ba, vẫn là giữa đêm, Trần Khả Linh một lần nữa đánh thức mọi người.
Liên tục ba đêm, cha mẹ cô lúc này đã sốt ruột không thôi, mà lần này Trần Khả Linh cũng không kìm nén nữa, vừa nhìn thấy bọn họ liền bật khóc nức nở, sợ hãi ôm cứng lấy bọn họ.
Trên mặt Ngô Khả Phương là sự mệt mọi không thể che giấu do liên tục bị đánh thức lúc nửa đêm, nhưng lại vẫn lo lắng thương xót cho con gái mình không thôi, nhẹ ôm lấy cô vỗ về, “Linh Nhi đừng khóc, không có chuyện gì.
Tất cả chỉ là giả mà thôi, chỉ là mơ mà thôi.”
Trần Khả Linh lắc đầu nguầy nguậy, nức nở nói, “Nhưng mà con đã mơ nó liên tục ba đêm rồi… Ô ô ô… Mọi thứ đều rất thật… Cha mẹ… ô ô ô… con sợ lắm…”
Nghe cô nói đã mơ thấy cùng một cơn ác mộng ba ngày liên tục, hai người họ không khỏi ngạc nhiên.
Con gái bọn họ mới từ bên nước C trở về mà thôi, rốt cuộc đã gặp chuyện gì kinh khủng đến mức phải gặp ác mộng liên tục như vậy chứ?
“Con mơ thấy cái gì vậy?” Trần Thái Nguyên lo lắng hỏi, lo sợ cô đã gặp chuyện gì đó trong lúc ở bên kia mà lại giấu giếm bọn họ không chịu nói.
Trần Khả Linh nấc lên, nghẹn ngào run sợ nói, “Quái vật… ma quỷ… hức, mạt thế…”
Cha mẹ cô tức khắc ngẩn người, nhất thời không rõ cô đang muốn nói cái gì.
“Con nói cái gì cơ?” Trần Thái Nguyên hỏi lại.
Trần Khả Linh bấu chặt lấy tay mẹ mình, hít thở sâu vài hơi để bình tĩnh lại, sau đó nói, “Con mơ thấy… mạt thế đến… động vật, thực vật, con người, tất cả đều biến dị… trở thành quái vật, rất đáng sợ… Bọn chúng ăn thịt người, ai bị cắn liền ngay lập tức biến thành quái vật…”
Hai vợ chồng nhìn nhau, trong mắt đều là kinh ngạc và hoài nghi.
Ngô Khả Phương lựa lời nói, “Không sao, chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra đâu, con đừng sợ.
Giấc mơ luôn trái ngược với hiện thực mà.”
“Không phải đâu!” Trần Khả Linh lập tức phản bác, sợ hãi nhìn bà nói, “Con đã mơ thấy nó ba ngày liên tiếp rồi! Mỗi lần đều là một cảnh tượng khác nhau, nhưng nội dung lại vẫn là như vậy, thế giới lâm vào mạt thế, mọi người đều bị biến thành quái vật!! Cha mẹ cũng biết con không bao giờ xem phim hay đọc truyện liên quan đến thể loại này mà, đang yên đang lành sao có thể mơ thấy nó được chứ!! Con thực sự rất sợ… Cha mẹ, con sợ lắm ô ô ô….”
Nói đến cuối, Trần Khả Linh lại bật khóc không kiềm chế được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...