Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh


Trở về thế giới gốc, Ellie như thường lệ thông báo kết quả nhiệm vụ.
Nhiệm vụ chính: hoàn thành - khen thưởng: mười một điểm sinh lực.
Nhiệm vụ khác: không nhận.
Điểm sinh lực: 49/200
Điểm giao dịch: 0
Kho giao dịch: trống.
Trong đầu Âu Dương Nhã Linh lúc này đang có rất nhiều nghi vấn, lúc nhìn đến bảng tóm tắt kết quả, danh sách nghi vấn của cô lại nhiều thêm một mục.
“Tại sao phần nhiệm vụ khác lại là không nhận?”
Ellie hơi liếc mắt sang bên, có chút chột dạ trả lời cô, “Thật ra lúc trước hệ thống có đưa ra một nhiệm vụ phụ…”
Âu Dương Nhã Linh hơi nhíu mày hỏi, “Nhưng chị đâu nghe em thông báo đâu?”
“Khụ, ký chủ, hẳn chị cũng đã đoán được các nhiệm vụ phụ mà hệ thống đưa ra luôn tùy theo các tình huống khác nhau mà kích hoạt,” thấy cô gật đầu, Ellie nói tiếp, “Lần này cũng vậy, nhiệm vụ phụ đã được kích hoạt sau khi chị bị con Hỏa Tích kia dọa sợ.”
Nghe đến đây, Âu Dương Nhã Linh liền lờ mờ đoán ra được nội dung của nhiệm vụ.
“Nhiệm vụ là tự thân giết chết một con Hỏa Tích.

Lúc đó em thấy chị giận Lãnh Quân như vậy, em cũng không dám mở miệng… nhưng nhiệm vụ phụ một khi đưa ra thì phải lựa chọn ngay có nhận hay không, em liền tự chủ chọn không nhận…”
Âu Dương Nhã Linh lập tức giơ ngón cái về phía cô, “Ellie, em làm tốt lắm! Cực kỳ tốt!”
Quả nhiên, có người thao tác vẫn tốt hơn nhiều so với chỉ có hệ thống.
Ellie được cô khen ngợi thì thầm thở phào một hơi.
Thắc mắc xong chuyện này, Âu Dương Nhã Linh chuyển sang vấn đề khác.
Cô xòe tay ra, một thanh kiếm liền hiện ra ở trên bàn tay cô.


Nếu nhìn kỹ thì có thể nhận ra, thanh kiếm này chỉ là ảo ảnh, không hề có thật thể.
“Tại sao Ly Băng kiếm vẫn có thể theo chị vậy? Chị tưởng khi chị chết thì Ly Băng kiếm sẽ đi tìm chủ mới chứ?”
“Nhưng chị chưa chết mà,” Ellie hồn nhiên trả lời.
Âu Dương Nhã Linh chớp chớp mắt, không quá hiểu ý cô.
“Chị chưa xuống Minh giới, chưa uống canh Mạnh Bà, chưa qua cầu Vong Xuyên, chưa đi đầu thai, vậy thì chưa tính là chị đã chết; huống chi thân thể thật của chị còn đang nằm trên giường bệnh mà.

Ly Băng kiếm lại là thần khí, đã ký khế ước linh hồn với chị, cho nên trừ phi chị thật sự chết, nếu không Ly Băng kiếm vẫn sẽ luôn theo chị.”
Hai mắt Âu Dương Nhã Linh lập tức sáng lên, “Nghĩa là nó sẽ luôn theo chị qua các thế giới sao? Sau này khi chị tỉnh dậy, nó vẫn sẽ theo chị trở về thế giới thực sao?”
“Theo lý là vậy,” Ellie gật đầu.
“Vậy thì tốt quá rồi!” Âu Dương Nhã Linh mừng rỡ nhìn thanh kiếm nói.
Ly Băng kiếm cũng rung lên, lắc lư qua lại trên tay cô.
Nụ cười trên khuôn mặt cô càng đậm, ôn hòa nhìn nó.

Hơn mấy trăm năm đồng hành cùng Ly Băng kiếm, nó giống như đã trở thành một phần của cô vậy.

Lúc trước khi ‘chết’, cô còn tiếc nuối không thôi khi cho rằng sẽ phải xa nó, không ngờ lúc này lại nhận được một kinh hỉ lớn như vậy.
…Khoan đã!
Nếu Ly Băng kiếm có thể theo cô…
Vậy thanh Tử Sát kiếm kia…

Nếu như những gì cô suy luận trước đó là đúng, mục tiêu của cô vẫn chỉ luôn là một người tên Quân, vậy thì Lãnh Quân hẳn cũng là anh.
Nếu anh cũng giống cô, ở một thế giới nào đó gặp được Tử Sát kiếm, như vậy việc Lãnh Quân có được đến hai thanh thần kiếm cũng không phải việc gì lạ nữa.

Mà bởi vì linh hồn bị thay đổi, thanh Ly Băng kiếm liền không nhận ‘Lãnh Quân’ làm chủ nữa, sau này khi gặp cô mới có thể chủ động ký khế ước với cô.
Âu Dương Nhã Linh suy nghĩ một lúc, cực kỳ không có tính khách quan cảm thấy, giả thiết thứ hai này của mình nghe có vẻ hợp lý hơn nhiều so với lời giải thích mà Lãnh Quân đã đưa ra.
“Ly Băng, em đã từng là vũ khí bản mạng của Lãnh Quân bao giờ chưa?"
Thanh kiếm rung lên, di chuyển lên xuống ở trên tay cô.
Âu Dương Nhã Linh lập tức cong khóe môi cười.
Cô biết ngay mà! Quả nhiên là vậy!
Lúc trước Lãnh Quân giải thích rằng Tử Sát kiếm mới là vũ khí bản mạng của anh, Ly Băng kiếm chỉ là tấm mộc bảo vệ cho Tử Sát kiếm, nhưng hiện tại Ly Băng kiếm lại trả lời cô nó đã từng là vũ khí bản mạng của anh, chứng tỏ Lãnh Quân đã nói dối.
Điều này cũng có nghĩa, người cùng cô yêu đương trong suốt quãng thời gian qua, ở cả bốn thế giới, không phải là Diệp Khinh Quân, không phải là Mộ Tử Quân, không phải là Hiên Viên Hạo Quân, cũng không phải là Lãnh Quân.
Mà chỉ là Quân.
Tuy rằng anh cũng là ký chủ giống như cô, nhưng cô đã sống qua mấy đời, yêu mấy kiếp, lại thêm một lần bị phản bội, chẳng lẽ cô còn không thể phân biệt được đâu là thật đâu là diễn sao? Ánh mắt của một người sẽ không biết nói dối.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Nhã Linh không nhịn được cong môi cười tủm tỉm, hai mắt sáng long lanh như chứa hàng vạn vì sao.

Khuôn mặt cô nhẹ ửng hồng, tràn đầy xuân tình, xấu hổ đưa tay bưng lấy mặt.
“Ký chủ, chị làm sao vậy?” Bộ dạng kỳ quặc của Âu Dương Nhã Linh khiến Ellie không khỏi thắc mắc.
Khi các ký chủ thực hiện xong nhiệm vụ sẽ trở về tiềm thức của mình, vì giữ tính riêng tư cá nhân nên hệ thống sẽ không thu thập suy nghĩ của bọn họ khi ở nơi này, vì vậy lúc này Ellie cũng không biết cô đang nghĩ cái gì.
Ellie lên tiếng khiến Âu Dương Nhã Linh nhớ đến sự tồn tại của cô, lập tức xụ mặt nói, “Em còn phong ấn cả ký ức của chị khi ở nơi này!”

Lúc trước rõ ràng cô đã có một số suy đoán về thân phận thật sự của các mục tiêu, vậy mà khi đi vào thế giới vừa rồi, cô lại hoàn toàn không nhớ gì cả.

Vì thế mà đối với lời giải thích của Lãnh Quân về hai thanh kiếm, cô không có chút nghi ngờ gì.

Và cả lúc anh đắn đo chưa thể chấp nhận thay đổi mối quan hệ nữa, cô còn vì thế mà nôn nóng tức giận một trận!
Nếu cô biết anh cũng là ký chủ giống cô, vậy không sớm thì muộn anh cũng sẽ phải chấp nhận thôi, việc gì phải lo lắng chứ!
Bị cô chất vấn, Ellie đúng lý hợp tình đáp, “Nếu không phong ấn ký ức, suy nghĩ và thái độ của chị đối với mục tiêu sẽ bị ảnh hưởng, dẫn đến phương thức công lược và cách chị yêu đương cũng sẽ bị thay đổi.”
Âu Dương Nhã Linh nhăn mũi, nhưng biết điều cô nói không sai nên không phản bác, lại nói sang chuyện khác, “Vậy hai tuần qua có xảy ra chuyện gì không?”
Ellie kiểm tra một lúc rồi lắc đầu, “Không có gì đặc biệt cả.”
“Cha mẹ chị thế nào? Họ vẫn ổn chứ?”
Theo lý thuyết thì cô chỉ mới bị hôn mê hai tháng mà thôi, nhưng đối với cô thì lại đã là mấy trăm năm, đến hình dạng của bản thân thế nào cô cũng đã quên chứ nói gì đến cha mẹ và bạn bè.
Nghĩ đến đây, cô bỗng cảm thấy có chút hụt hẫng và lạc lõng.
“Họ vẫn ổn, ký chủ đừng lo.”
"Em bật đoạn hội thoại của họ cho chị nghe đi."
"Được."
Sau khi nghe xong, tuy rằng nỗi nhớ nhà trong Âu Dương Nhã Linh tăng lên, nhưng tâm trạng của cô lại khá hơn được một chút.
Thôi vậy, ít nhất họ vẫn ổn là được.
Âu Dương Nhã Linh, cố lên nào! Rồi sẽ có một ngày mày tỉnh lại thôi!
“Được rồi, chúng ta đi làm nhiệm vụ tiếp thôi!”
“Chị không cần nghỉ ngơi chút nào sao?” Ellie hơi lo lắng hỏi.
“Không cần đâu,” Âu Dương Nhã Linh cười lắc đầu.
Tuy rằng cô sống qua rất nhiều thế giới, nhưng ở mấy năm cuối đời, cô hầu như vẫn luôn trải qua rất nhẹ nhàng, an nhiên và hạnh phúc; đặc biệt là ở thế giới trước, tuổi thọ dài đến mức khiến cô tưởng như thời gian đã ngừng trôi, cho nên cô không hề cảm thấy bị dồn nén hay không kham nổi.
Hiện tại ngoại trừ bản thân và gia đình, anh là nguồn động lực duy nhất khiến cô muốn tiếp tục làm nhiệm vụ.
Vì ở đó sẽ có anh.

***
Lần tiếp theo mở mắt ra, Âu Dương Nhã Linh phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc xe hơi.

Dựa theo phong cảnh ở bên ngoài thì cô đoán đây hẳn là thế giới hiện đại.
Cô ngồi ở ghế lái phụ, tài xế là một người phụ nữ trông nhã nhặn và giỏi giang.

Cô hơi liếc mắt nhìn lên kính chiếu hậu, phát hiện đây là một chiếc xe hơi bảy chỗ, trong xe hiện chỉ có cô và người phụ nữ ấy.
Phát hiện ra động tĩnh của cô, người phụ nữ nhìn sang hỏi han, “Sao vậy Linh Nhi?”
Âu Dương Nhã Linh giật mình, thầm hô hoán trong lòng, “Ellie!! Cứu chị!!”
Khóe môi Ellie hơi cong lên, nhanh chóng đáp, “Người này là mẹ của nguyên chủ.”
Âu Dương Nhã Linh lập tức trả lời, “À… không có gì.

Mẹ, bỗng nhiên con có chút mệt, con nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đã nhé.”
Ngô Khả Phương không nghi ngờ gì, mỉm cười đáp, “Được, hẳn là do trái múi giờ đấy.

Con cứ ngủ đi, khi nào về đến nhà mẹ sẽ gọi.”
“Vâng, con cám ơn mẹ,” Âu Dương Nhã Linh ngoan ngoãn đáp rồi nhắm mắt lại, vì thế mà không kịp nhìn thấy tia ngạc nhiên lóe lên trong mắt bà.
“Ellie, nhanh đưa ký ức của nguyên chủ cho chị nào.”
“Vâng.”
Một giây sau, toàn bộ ký ức được truyền vào trong đầu cô.
Số lượng ký ức khổng lồ khiến cô có chút đau đầu, đôi mày hơi nhíu lại, cũng may Ngô Khả Phương đang tập trung lái xe nên không để ý.
Phải mất một lúc lâu sau, Âu Dương Nhã Linh mới tiếp nhận xong ký ức, nhưng cô vẫn chưa mở mắt ra ngay mà tiếp tục sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui