Lãnh Quân tựa như không phát hiện ra ánh mắt và thái độ của mọi người, lúc này chỉ lạnh lẽo nhìn hắn ta, một lần nữa nâng kiếm lên.
Nhưng lúc hắn chuẩn bị đâm xuống chân phải hắn ta, cánh tay hắn lại bị một bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng giữ lại.
“Sư phụ, vậy là được rồi.”
Trong nháy mắt, toàn bộ sát khí cùng lệ khí đều bị hắn thu lại.
Hắn hạ tay xuống, chậm rãi quay đầu nhìn nàng, trông hắn lúc này tựa như đã biến trở lại như ngày thường, nhưng lại có chút gì đó không giống.
“Làm ngươi sợ sao?” Hắn khàn giọng hỏi.
Vương Hiểu Linh liền nở nụ cười, từ đuôi mắt đến khóe môi đền tràn đầy nhu hòa ấm áp, lắc đầu đáp, “Không sợ, là hắn đáng chết.”
Ánh mắt Lãnh Quân mềm xuống, vỗ đầu nàng, sau đó đặt thanh Tử Sát kiếm nằm ngang rồi ôm lấy nàng giẫm lên kiếm, không nói một lời lập tức phóng đi.
Bỏ lại mười đệ tử vẫn còn đang sững sờ ngơ ngác nhìn theo bọn họ.
Mấy giây sau, đám đệ tử mờ mịt quay sang nhìn nhau, trong ánh mắt đều là kinh ngạc và hoang mang.
Cuối cùng vẫn là Lưu Nhậm trấn tĩnh lại trước nhất, ra lệnh cho đám đệ tử, “Chúng ta mau giải quyết nốt nơi này rồi trở về thôi.”
“…Vâng, sư huynh.”
Đám đệ tử cố nén lại tâm tình, thoăn thoắt đi xử lý hai tên tà tu cùng với dấu vết chiến đấu.
Lưu Nhậm cùng Minh Hải đi đến chỗ tên Nguyên Anh kỳ, hắn lúc này đã tắt thở, thân thể không lành lặn nằm ở trên đất.
Kể từ lúc bị Lãnh Quân hủy hoại đan điền, hắn đã trở nên không khác gì người thường, sống sờ sờ bị chém đứt hai tay hắn sao có thể trụ lâu được chứ.
Nhìn thảm trạng của hắn, Lưu Nhậm không khỏi có chút phức tạp.
Hắn đương nhiên không đồng tình với hắn ta, hắn ta làm nhiều chuyện ác như vậy chết cũng không hết tội.
Chuyện khiến tâm tình Lưu Nhậm phức tạp chính là người đã làm ra chuyện này.
Ban đầu hắn còn lo sợ Lãnh Quân rơi vào tâm ma, nhưng lúc nãy Vương Hiểu Linh chỉ nói nhẹ một câu đã khiến Lãnh Quân bình tĩnh lại, khí thế và cảm xúc thay đổi đột ngột và dứt khoát như vậy thực ra lại không giống rơi vào tâm ma lắm.
Nhưng nếu không phải là vì tâm ma, vậy chuyện vừa rồi là như thế nào?
Vị sư thúc tổ lãnh diễm tựa trích tiên của bọn họ… lại còn có một mặt khủng bố như vậy sao?
Lưu Nhậm hơi mím môi, rất muốn phản bác nhưng lại không cách nào phản bác được.
Hắn có thể hoa mắt, nhưng chín người còn lại thì sao? Chẳng lẽ bọn họ còn có thể đồng loạt hoa mắt sao?
*
Lãnh Quân mang theo Vương Hiểu Linh bay thẳng trở về quán trọ.
Suốt cả quãng đường, hắn thi thoảng lại quan sát nét mặt của nàng, thấy nàng trông vẫn bình thường, sắc mặt hồng hào khỏe mạnh mới yên tâm buông xuống lo lắng trong lòng.
Đứng trước cửa phòng nàng, hắn hơi mỉm cười nói, “Ngươi đi ngủ đi, chúc ngươi ngủ ngon.
Sáng sớm mai chúng ta sẽ lên đường trở về.”
“Vâng, chúc ngài ngủ ngon,” Vương Hiểu Linh gật đầu cười đáp lại, sau đó xoay người, bước vào phòng mình.
Đợi đến khi nghe được tiếng đóng cửa từ phòng bên cạnh vọng sang, nàng mới nhẹ thở phào một hơi, sức lực toàn thân nháy mắt bị rút cạn, có chút yếu ớt đi về phía giường.
Ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ vọng vào hắt lên khuôn mặt nàng, hiện rõ vẻ tái nhợt của nó.
“Cám ơn em, Ellie.”
“Không có gì, ký chủ.”
Nghe nàng đáp lại, Vương Hiểu Linh hơi cười, nâng lên bàn tay như có như không run rẩy chậm rãi cởi bỏ áo ngoài, sau đó nằm xuống giường, đưa tay che ngang mắt nhắm mắt lại.
Nàng vốn đến từ thế giới hiện đại hòa bình, tuy rằng ở thế giới trước đã từng ra lệnh phạt gậy hạ nhân nhưng nàng lại không tận mắt chứng kiến, lúc này nhìn thấy cảnh tượng máu me ghê rợn như vậy, nàng sao có thể không có chút nào sợ hãi được chứ.
Nhưng Lãnh Quân làm thế là vì nàng, hắn tức giận như vậy, phẫn nộ như vậy, trở nên tàn nhẫn đến mức đám đệ tử cũng phải giật mình kinh hãi, tất cả đều là vì nàng a.
Nàng sao có thể tỏ ra sợ hãi trước mặt hắn được chứ!
Làm như thế, nàng có khác gì một kẻ vô tình không? Chẳng khác nào là phản bội hắn cả!
Cũng may nàng còn có Ellie, còn có L44, nhờ vào hệ thống nên sắc mặt nàng mới có thể hồng hào như thường khiến cho Lãnh Quân không nhận ra được điểm gì khác biệt.
Nếu không, chỉ cần tưởng tượng hắn có thể vì thế mà thất vọng hay thương tâm, trái tim nàng liền như bị ai đó bóp nghẹt.
Đêm đã khuya, lại trải qua tình huống như vậy, Vương Hiểu Linh liền cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn đi ngủ ngay lập tức.
Nhưng cảnh tượng đầy tính ám ảnh kia cứ luôn ẩn hiện trong trí óc nàng, khiến nàng không tài nào ngủ nổi.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Vương Hiểu Linh không chịu nổi nữa, cắn răng dứt khoát tự điểm huyệt ngủ của mình.
Nháy mắt, ý thức nàng liền chìm vào giấc ngủ sâu.
Thời gian dần trôi, ánh trăng bị mây tạm thời che khuất, khiến cho toàn bộ không gian nhất thời tối sầm.
Trong lúc ai nấy đều đang say giấc nồng, một bóng đen bỗng thoắt ẩn thoắt hiện, lén lút di chuyển về phía quán trọ Đệ Nhất.
…
“Cảnh báo! Phát hiện trong không khí có thôi tình dược, đề nghị ký chủ nín thở!”
“Cảnh báo! Phát hiện trong không khí có thôi tình dược, đề nghị ký chủ nín thở!”
“Cảnh báo! Phát hiện trong cơ thể ký chủ có một lượng nhỏ thôi tình dược!”
Ellie tuy bám theo Vương Hiểu Linh xuyên qua các thế giới, nhưng nàng dù sao cũng là người, ban đêm vẫn cần nghỉ ngơi như cũ.
Những lúc này, nàng sẽ bật hệ thống giao tiếp của L44 lên để lỡ có chuyện gì, nó còn có thể thông báo cho các nàng.
Trong lúc mơ màng ngủ, Ellie đột nhiên nghe thấy tiếng L44 cảnh báo, giật mình mở mắt nhìn qua màn hình hệ thống.
Vừa nhìn thấy dòng cảnh báo thứ ba, nàng lập tức vội vàng gọi Vương Hiểu Linh, “Ký chủ! Mau dậy! Có nguy hiểm!”
Có lẽ là vì tự điểm huyệt ngủ nên Vương Hiểu Linh ngủ có chút sâu, lúc L44 cảnh báo đến lần thứ ba nàng mới lờ mờ tỉnh dậy, sau đó vừa vặn nghe được giọng nói có chút hốt hoảng của Ellie.
Nháy mắt, nàng tỉnh táo trở lại, mở bừng mắt ngồi dậy.
Một tên hắc y nhân thông qua cửa sổ lẻn vào trong phòng nàng, thấy nàng đột nhiên tỉnh dậy thì giật mình khựng lại, nhưng ngay sau đó hắn đã phản ứng trở lại, vừa lao đến nàng vừa nói, “Đừng trách ta, ta chỉ nhận tiền làm việc mà thôi!”
Vương Hiểu Linh không thèm quan tâm hắn vì cái gì mà muốn tính kế mình, lúc thấy hắn lao tới, nàng vội vàng triệu hồi ra Ly Băng kiếm rồi ném về phía hắn.
Ly Băng kiếm không người điều khiển vẫn có thể tự hành động, nhanh chóng ngăn chặn hắn tới gần nàng.
Từ đầu đến giờ, nàng vẫn luôn không nhịn thở, bao nhiêu thôi tình hương trong phòng đều bị nàng hít vào, lúc này cơ thể nàng liền có chút biến đổi.
Khuôn mặt nàng đỏ ửng lên, không phải loại đỏ ửng vì xấu hổ mà là vì động tình, khiến cho nàng lúc này trông cực kỳ yêu kiều động lòng người.
Nhiệt độ toàn thân nàng dần dần tăng cao, cả người có chút bứt rứt khó chịu, thân dưới cũng cảm thấy ngứa ngáy nhưng nàng lại cố gắng nhịn xuống, khiến cho hơi thở nàng ngày càng trở nên dồn dập.
“Ký chủ, trong cửa hàng có thuốc giải thôi tình dược, chị muốn đổi không?” Ellie có chút lo lắng hỏi.
“Không cần,” Vương Hiểu Linh từ chối, sau đó quay sang nhìn tên hắc y nhân.
Thấy hắn vẫn đang bị Ly Băng kiếm cản trở, nàng cố gắng nhịn xuống lửa nóng trong người, bước nhanh về phía cửa, nhưng lúc bàn tay nàng vừa mới đặt lên đó thì đột nhiên nó lại được mở ra.
Đứng bên ngoài không phải ai xa lạ, chính là Lãnh Quân.
“Sư phụ,” Vương Hiểu Linh rên khẽ, cả người đổ về phía hắn.
“Tiểu Linh! Ngươi làm sao vậy?” Lãnh Quân hốt hoảng vội đỡ lấy nàng.
Lúc này, thôi tình hương trong phòng bay ra ngoài, hắn vừa ngửi một chút liền nhận ra được, một luồng nộ khí như muốn tàn sát tất cả tức khắc cuồn cuộn dâng lên trong lòng hắn.
Hắn lạnh lẽo liếc nhìn tên hắc y nhân, vung tay lên, Tử Sát kiếm đột nhiên xuất hiện, xuyên thẳng qua trái tim hắn.
Hắn ta lập tức bị giết chết, thân thể đổ ngược ra sau, trong đáy mắt vẫn còn đọng lại không thể tin tưởng nổi.
Tử Sát kiếm sau đó bị Lãnh Quân thu lại, Ly Băng kiếm cũng tự động trở về thần thức của Vương Hiểu Linh.
Nàng lúc này đã không còn tỉnh táo nữa, Lãnh Quân liền ôm nàng lên, bế nàng trở về phòng mình.
Sau khi đóng cửa lại, hắn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một lá bùa dán lên cửa phòng, thôi tình hương từ trong căn phòng bên cạnh liền bị ngăn chặn ở bên ngoài.
Lãnh Quân bước về phía giường rồi đặt nàng xuống, nhưng Vương Hiểu Linh đột nhiên lại vươn tay ra vòng qua cổ hắn, khuôn mặt đỏ rực mơ màng cọ ở hõm cổ hắn, rên rỉ gọi khẽ, “Sư phụ… ưm…”
Một loại cảm xúc kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trong tâm hắn, tựa như lửa nóng muốn thiêu đốt hắn, khiến hắn nhất thời sững người, cứng đờ ôm lấy nàng.
Vương Hiểu Linh không hề biết gì, chỉ liên tục cọ cọ cổ hắn, ngực hắn.
Người hắn rất mát, giống như dòng suối mát lạnh xoa dịu cơn khó chịu trong lòng nàng lúc này, khiến nàng chỉ muốn được ở gần hắn, được chạm vào hắn.
“Sư phụ… ưm… ta thật khó chịu… sư phụ…” Nàng gần như nức nở nói.
Âm thanh của nàng như một loại thuốc độc mê hoặc tâm trí hắn.
Ở giây phút cuối cùng, hắn kịp thời giữ lại một tia lý trí, cắn răng đè ép xuống cơn xúc động trong lòng mình, đặt Vương Hiểu Linh xuống giường.
Rời xa Lãnh Quân, Vương Hiểu Linh càng cảm thấy khô nóng khó nhịn, ương bướng tóm chặt lấy hắn không chịu buông.
“Sư phụ… đừng mà…”
Lãnh Quân cứng rắn kéo tay nàng ra, gằn giọng nói, “Vương Hiểu Linh, ngươi tỉnh táo lại cho ta! Ngươi cố nhịn một chút, ta lập tức giúp ngươi đè áp dược hiệu xuống!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...