Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh


"Nếu không còn gì thắc mắc nữa thì lại đây."
Vương Hiểu Linh đứng dậy, đi đến trước mặt hắn.
"Tuy chưa làm lễ bái sư, nhưng ngươi cũng đã có thể xem như là đồ đệ của ta, ta liền trước cho ngươi vài thứ," trên tay Lãnh Quân đột nhiên xuất hiện một chiếc nhẫn cùng với một lọ sứ nhỏ, "Đây là nhẫn trữ vật, nhỏ máu nhận chủ, bên trong ta đã đặt sẵn một số đan dược trị thương cơ bản."
Vừa nghe là nhẫn trữ vật, hai mắt Vương Hiểu Linh liền sáng lên.
Nhẫn trữ vật thật sự tồn tại nha!
Lãnh Quân chỉ cho rằng nàng vui mừng vì có được một chiếc nhẫn trữ vật cho riêng mình nên đối với phản ứng của nàng cũng không nghi ngờ, nói tiếp, "Trong bình sứ đựng Tẩy Tủy Đan, ngươi trở về liền dùng, lúc dùng có thể sẽ rất đau, nhớ chuẩn bị tâm lý."
"Vâng, đệ tử nhớ rõ, đa tạ sư phụ," Vương Hiểu Linh cung kính nhận lấy đồ vật từ tay hắn.
Lãnh Quân nhẹ gật đầu, "Khi nào dùng xong Tẩy Tủy Đan thì lại tới tìm ta."
"Vâng, vậy đệ tử xin được phép lui trước."
Thấy hắn không ngăn cản, Vương Hiểu Linh liền cầm theo nhẫn trữ vật và lọ sứ trở về phòng mình.
Ngồi ở trên giường, nàng đặt lọ sứ sang một bên rồi cầm nhẫn trữ vật cẩn thận quan sát.

Kiểu dáng của nó hơi mang hướng cổ xưa, trông không có gì quá khác lạ, nàng cũng không rõ nó được làm từ chất liệu gì mà toàn thân đều một màu đen tuyền.
Nghĩ đến phải nhỏ máu nhận chủ, Vương Hiểu Linh đứng lên đi tìm đồ vật sắc nhọn trong phòng, cuối cùng từ trong một hộc tủ tìm được một con dao nhỏ.

Vương Hiểu Linh lấy nó ra, đặt lên trên đầu ngón tay, đến lúc sắp cứa một đường thì lại dừng lại.
Nàng mím môi, lưỡi dao nhỏ đặt ở trên đầu ngón tay một hồi lâu, đợi đến lúc bàn tay cầm dao cũng có chút run rẩy thì nàng thở hắt một hơi, chán nản bỏ dao xuống.
Nàng làm không được.
Nàng không thể giống như các nữ chính trong tiểu thuyết, dứt khoát cắn một cái, cứa một đường, lấy máu nhận chủ.

Nếu là vô ý bị thương thì không nói làm gì, nhưng bảo nàng tự tổn thương bản thân khi không có bất kỳ lý do cấp bách gì thì nàng có chút không hạ được thủ.
Vương Hiểu Linh chán chường trở lại giường, đặt nhẫn xuống rồi lại cầm lọ sứ lên.
Thôi vậy, việc nhận chủ tính sau, trước mắt dùng Tẩy Tủy Đan đi.
Trong bình sứ chỉ có duy nhất một viên đan dược, viên đan tròn trịa no đủ, có màu xanh rêu, vừa mở nắp bình nàng liền ngửi thấy một mùi hương của thảo dược nhè nhẹ.
Nhớ đến lời dặn dò của Lãnh Quân, Vương Hiểu Linh hít một hơi sâu, sau đó cho đan dược vào miệng.

Viên đan dược nhanh chóng tan thành nước, mang theo hương vị dược thảo mát lạnh chảy xuống cổ họng nàng.
Một tích tắc sau, cơn đau thấu tim như muốn tan xương nát thịt lập tức truyền đến.
Tuy Vương Hiểu Linh đã có sự chuẩn bị trước, nhưng nàng thật sự không thể ngờ rằng nó sẽ đau đến mức này, nhất thời không khống chế được hô lên một tiếng.
Nàng cắn chặt răng, nghiêng người ngã xuống giường, tay chân co rúc lại như thể làm như vậy có thể khiến nàng giảm bớt đau đớn.
Chưa qua bao lâu, sắc mặt nàng đã trắng nhợt không còn chút máu, mồ hôi lạnh chảy ra như mưa, nàng sợ mình nhịn không nổi, nhân lúc vẫn còn ý thức vội vàng tóm lấy góc chăn nhét vào trong miệng cắn chặt, tránh cho trong lúc đau đớn không cẩn thận liền cắn phải lưỡi.
Tác dụng phụ của Tẩy Tủy Đan thật sự quá kinh khủng, Vương Hiểu Linh có cảm tưởng như toàn thân nàng, từ xương cốt gân mạch đến bắp thịt đều bị một lực lượng khổng lồ phá nát, sau đó trùng tu.
Nàng đau đến đầu óc mơ hồ, hàm răng nghiến chặt góc chăn cố gắng chịu đựng nhưng từng cơn rên khẽ vẫn không nhịn được mà phát ra, nước mắt cùng mồ hôi hòa trộn vào nhau không còn cách nào để phân biệt.
Trước mắt dần tối sầm, trước khi mất đi ý thức, nàng tựa hồ nhìn thấy một bóng đen mơ hồ.
*
Lúc Vương Hiểu Linh mở mắt tỉnh lại, bầu trời bên ngoài vẫn đang sáng.
Nàng lúc này còn có chút mê mang, hai mắt chớp chớp nằm ở trên giường, chưa thể thích ứng được chuyện gì đã xảy ra.
"Tỉnh?"
Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh lành lạnh đạm nhạt, lại có chút quen thuộc, Vương Hiểu Linh xoay đầu nhìn qua.


Vừa thấy người, đầu óc nàng liền thanh tỉnh vài phần, nhanh chóng ngồi dậy, "Sư phụ? Tại sao ngài lại ở đây?"
"Động tĩnh bên ngươi quá lớn, ta qua xem tình hình thế nào," Lãnh Quân ngồi ở trên một chiếc ghế gỗ đặt sát tường phía đối diện, thản nhiên trả lời nàng.
"À...!đa tạ sư phụ đã quan tâm."
Lãnh Quân nhẹ gật đầu, "Thiên phú của ngươi rất không tồi, dược hiệu của Tẩy Tủy Đan duy trì gần sáu canh giờ mới hết, ngươi đã bất tỉnh một ngày một đêm."
Vương Hiểu Linh kinh ngạc nhìn hắn.
Một ngày một đêm? Nghĩa là bây giờ đã qua ngày hôm sau rồi sao? Vậy mà khi tỉnh dậy nhìn thấy trời sáng, nàng còn cho rằng mới qua có một hai canh giờ.
Khoan đã, không đúng!
Vương Hiểu Linh vội vàng nhìn xuống cơ thể mình.
Bình thường sau khi dùng Tẩy Tủy Đan, tạp chất trong cơ thể sẽ bị bài trừ ra ngoài.

Nhưng bây giờ cả thân thể lẫn y phục của nàng đều sạch sẽ khoan khoái, không có lấy một chút dơ bẩn khó chịu nào!
Vương Hiểu Linh ngẩng phắt đầu nhìn Lãnh Quân, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, hốt hoảng hỏi, "Sư phụ, y phục của ta..."
Lãnh Quân vừa nhìn đến vẻ mặt nàng liền biết nàng đang nghĩ cái gì, biểu tình đạm mạc trên mặt hắn giống như bị nứt vỡ, khóe miệng run rẩy cực nhẹ.
"Vương Hiểu Linh, trên đời này có một thứ gọi là thanh khiết thuật, ngươi đã nghe qua chưa?"
Vương Hiểu Linh ngây người, giây sau liền hiểu hắn muốn nói cái gì, vội cúi đầu nhìn lại y phục mình đang mặc.

Phát hiện trên bộ y phục có đầy vết gấp, nhăn nheo giống như đã bị giày vò một trận, không giống như bộ mới, nàng lập tức hiểu ra mình đã hiểu lầm hắn, nhất thời có chút túng quẫn.

Nàng xấu hổ cúi gằm mặt, hai tay vân vê góc chăn lí nhí nói, "Sư phụ, thật xin lỗi..."
"Ừm."
Thấy hắn lạnh nhạt đáp, Vương Hiểu Linh càng thêm ngượng ngùng áy náy, hai mắt nhìn chằm chằm tấm chăn dưới tay không dám đối diện với hắn.

Vì vậy nàng cũng không phát hiện lúc này đây hắn nhìn nàng, khóe môi lại hơi nâng lên tạo thành một độ cong cực nhỏ.
Cả hai người đều không nói gì khiến cho bầu không khí dần trở nên gượng gạo.

Vương Hiểu Linh xấu hổ vân vê ngón tay, đương lúc đắn đo không biết có nên nói gì không thì bụng nàng đột nhiên biểu tình.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, âm thanh liền trở nên cực kỳ rõ ràng.
Vương Hiểu Linh lại càng thêm xấu hổ, ý định mở lời trước đó đều đi tong.

Nhưng lần này, Lãnh Quân lại chủ động mở miệng, "Đói bụng?"
"Ân," Vương Hiểu Linh khẽ đáp.
Nàng bất tỉnh một ngày một đêm, trước đó còn bị giày vò đến chết đi sống lại, không đói bụng mới là lạ.
"Trong nhẫn trữ vật ta có đặt một ít lương khô, lấy ra ăn tạm đi."
Nhắc đến nhẫn trữ vật, nàng liền nhớ ra mình vẫn chưa đem nó nhận chủ, nhất thời không xấu hổ nữa, ngẩng đầu mong chờ nhìn hắn, "Sư phụ, ta có thể nhờ ngài một chuyện không?"
"Chuyện gì?"
Vương Hiểu Linh nhanh chóng xuống giường, cầm theo nhẫn trữ vật đến hộc tủ lấy ra con dao nhỏ kia, sau đó chạy đến trước mặt hắn, "Sư phụ, ngài giúp ta lấy máu nhận chủ được không? Ta không nỡ tự xuống tay với bản thân."
Lãnh Quân nhìn nàng, trong con ngươi sâu thẳm tựa như mang theo ý cười, lại tựa như không, cầm lấy con dao và chiếc nhẫn.

Ngắm con dao trong tay, hắn hỏi nàng, "Thế sao ngươi lại cho rằng ta sẽ nỡ?"
"Ah??" Vương Hiểu Linh sững người.

Trong lúc nàng còn đang ngơ ngác, đầu ngón tay đột nhiên nhói đau, nàng theo bản năng hô lên, giật mình nhìn xuống, phát hiện đầu ngón tay đã bị đâm một lỗ, máu đỏ bắt đầu rướm ra ngoài.
Lãnh Quân thong thả đặt dao xuống, một bên cầm nhẫn một bên xoay đầu ngón tay của nàng, nặn ra một giọt máu nhỏ lên trên chiếc nhẫn.
Vương Hiểu Linh sững sờ, đợi đến lúc nàng phản ứng lại thì mọi chuyện đã xong.
Nàng nhìn chiếc nhẫn, lại nhìn đầu ngón tay mình, cuối cùng nhìn qua Lãnh Quân, lắp bắp bối rối hỏi, "Khoan đã, sư phụ, không phải ngài nói ngài không nỡ sao?"
Vậy mà vừa dứt lời, hắn đã đâm nàng một cái???
"Ân, không nỡ," Lãnh Quân gật đầu.
"Vậy sao ngài còn...?"
Lãnh Quân nhìn nàng, "Thế ngươi nỡ sao?"
"Hả??"
"Ngươi không nỡ, ta thân là sư phụ, chỉ có thể giúp ngươi," Lãnh Quân giải thích.
Nhìn hắn đúng lý hợp tình nói, Vương Hiểu Linh có chút nói không nên lời, cuối cùng chỉ nghẹn ra được một câu, "Vậy đã ủy khuất ngài rồi!"
Nhưng mà nàng không ngờ, hắn vậy mà còn đạm nhiên gật đầu, không phản đối "Ân" một tiếng.
Vương Hiểu Linh không còn lời nào để nói, cầm lấy nhẫn quay trở lại giường ngồi xuống, sau đó đem thần thức tiến vào trong nhẫn thăm dò, quả nhiên thấy được một không gian rộng tầm mười mét vuông.

Bên trong còn khá trống trải, chỉ đặt chục bình sứ trắng và một ít lương khô.
Vương Hiểu Linh lấy lương khô ra, bóc giấy bọc bên ngoài rồi bắt đầu ăn.
Lương khô quả không hổ thẹn với cái tên của nó, cực kỳ khô.

Nhưng Vương Hiểu Linh đang đói meo, liền không kén cá chọn canh, nhanh chóng ăn hết.
Lãnh Quân ngồi ở phía đối diện thong thả thưởng trà, một mạch đợi đến khi nàng ăn xong mới đứng dậy, đưa cho nàng một tập thư nói, "Đây là kiếm pháp nhập môn ta chuẩn bị cho ngươi, trong vòng ba ngày tới bắt buộc phải học thuộc, được chứ?"
Vương Hiểu Linh nhận lấy, gật đầu dứt khoát nói, "Đệ tử đã biết, thỉnh sư phụ yên tâm.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận