Nguyễn Thanh cùng hội chị em tiến vào Weibo của Mạc Trọng Đan, chỉ một câu nói rất đơn giản đã khiến Nguyễn Thanh từ trên ghế ngồi dậy.
“Ui….” Mặc dù đùi trong rất đau, nhưng điều cô quan tâm nhất lúc này là tại sao Mạc Trọng Đan dám đứng ra làm sáng tỏ.
Cô quay đầu nhìn về phía Mạc Trọng Đan đnag nghỉ ngơi, lúc anh anh đang cầm điện thoại xem cái gì đó, tay trái cầm chén sứ uống trà, ánh mắt nhìn thẳng vào điện thoại.
Nguyễn Thanh ngơ ngác lại cúi đầu nhìn điện thoại, sao anh dám lên Weibo làm sáng tỏ vậy? Ngay lúc cô đang là kẻ địch của toàn dân, anh lại đứng ra nói những lời này?
Lại Bác Vũ nói đúng, không phải Nguyễn Thanh chưa từng thỏa hiệp với giới giải trí.
Nguyễn Thanh, đừng buồn. Những khổ cực mày đã phải trải qua, chuyện chuyện bất đắc dĩ mày phải chấp nhận, đau lòng không đổi ra tiền được, cũng không khiến mày no bụng.
Nhưng sự thỏa hiệp này chỉ là vì bất đắc dĩ phải kiếm tiền, sau lần thỏa hiệp đó, Nguyễn Thanh đã có chút sợ hãi với cái giới này.
Mặc dù tự nói với bản thân như vậy, nhưng khi nhớ lại kiếp trước cô đã làm việc ở xưởng lao lực đến chết, khi cô bị bôi đen nhưng công ty vẫn không đứng ra làm sáng tỏ cho cô, cô vẫn rất thương tâm.
Ích lợi ngay trước mắt, Nguyễn Thanh cô không còn giá trị gì.
Lúc ấy bộ phim còn thành công và hot hơn dự định. Nhưng người hot ở đây lại là nam chính Nghiêm Hoán và nữ phụ Tào Tuyết San, vốn Nguyễn Thanh định lăng xê CP Thanh Hoan với nam chính cũng bị gác lại.
Tuy nhiên, trước khi muốn lăng xê một CP cũng phải chuẩn bị cả một quá trình. Điều này cũng là một mắt xích quan trọng khiến CP Bông Tuyết trở nên thành công.
Ba người họ đều ở chung một công ty, ai bị bôi đen ai nên nâng đỡ, vì tiền có thể bỏ một người cũng là lẽ thường.
Hội nghị công ty kéo dài không đến 15 phút, Nguyễn Thanh bị nghiêm cấm không được nói bất cứ thứ gì trê Weibo liên quan đến bộ phim.
Miêu Sầm an ủi Nguyễn Thanh: “Em xem, mặc dù là dính scandal nhưng bây giờ cũng có nhiều người biết đến em, cũng coi như là hot rồi.”
Nguyễn Thanh cười cười: “Vâng.”
Lạc quan là một chuyện tốt, không khiến mình ngột ngạt, cũng không gây thêm phiền phức cho người khác.
Nhưng hợp đồng CP cô đã ký rồi, bây giờ hợp đồng đã thành đồ phế thải. Lúc ấy trong đoàn phim có có Nghiêm Hoán đối xử tốt với cô, có thể nói là muốn sủng cô lên tận trời.
Nhưng ngay khi tất cả mọi người mắng cô, bôi đen cô, Nghiêm Hoán lại im lặng không giải thích thay Nguyễn Thanh.
Chuyện này đừng nói là người khác, ngay cả Nguyễn Thanh còn không thể đứng ra làm sáng tỏ cho chính mình, làm sao dám yêu cầu người khác làm được?
Nhưng mà Nguyễn Thanh đúng là không còn liên lạc với Nghiêm Hoán nữa. Mặc dù hiểu và cũng lý giải được, nhưng cô không còn liên hệ với bất kì ai trong đoàn phim.
Người sai không phải bọn họ, là cô.
Nhìn những dòng chữ Mạc Trọng Đan giải thích thay cô, Nguyễn Thanh cảm thấy hai mắt có chút chua xót. Hóa ra trong cái giới này, vẫn có đồ ngốc dám đứng lên giải thích.
Bất kể cái giá phải trả quá lớn.
“Mạc ca không thích hợp với giới giải trí.” Nguyễn Thanh nói.
Điền Nguyệt Nguyệt lại cười: “Ai nói? Thích hợp, vô cùng thích hợp.”
Nguyễn Thanh bật cười ra tiếng: “Xem em kìa… Cái đó…. Chị có nên mời khách cảm ơn anh ấy không?”
Điền Nguyền Nguyệt hỏi lại cô: “Vậy phải xem chị có dám hay không đã?”
Bởi vì chuyện mời khách này mà tất cả mọi người đều đang kêu gọi “Nguyễn Thanh cút khỏi giới giải trí”, đã có hơn 278 vạn bình luận rồi. Tất cả đều là anti của Nguyễn Thanh muốn cô cút khỏi giới, cũng có thể là người qua đường không rõ tình hình xen vào.
Nguyễn Thanh luôn nói phải tách cuộc sống sinh hoạt ra một bên, như vậy sẽ không phải chịu ảnh hưởng không cần thiết nữa.
Mặc dù biểu hiện của cô rất bình thường, nhưng Điền Nguyệt Nguyệt cũng biết là cô đang thương tâm. Vậy nên khi Điền Nguyệt Nguyệt thấy Miêu Sầm gọi điện thoại tới hỏi chuyện, cô ấy đã khóc.
Nửa tháng nay, bà chủ của cô đã quá thảm, không dám nói vì bản thân một câu. Mạc ảnh đế là người tốt, anh dám đứng lên làm sáng tỏ.
Nguyễn Thanh cười, gật đầu: “Dám chứ! Anh ấy dám đến thì chị cũng dám mời.”
***
Mạc Trọng Đi cúi đầu nhìn di động, tựa hồ như đang chờ gì đó. Có âm thanh truyền đến, mặc dù trên mặt không biểu lộ gì nhưng ngay lập tức anh liền ngồi bật dậy, sau đó thật cẩn thận mở Weibo lên.
Quả nhiên là cô đã trả lời, Mạc Trọng Đan cong khóe miệng.
Nguyễn Thanh V: Cảm ơn (mỉm cười đáng yêu). @Mạc Trọng Đan V: Ngại quá mọi người, bởi vì cảnh quay đầu tiên tôi hại @Nguyễn Thanh V xuống nước giữa mùa đông bốn lần nên mời cô ấy ăn cơm xin lỗi, không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy. @Nguyễn Thanh V, xin lỗi (hoa tươi).
Chỉ đơn giản hai chữ, không có bất kỳ lời nói dư thừa nào. mạc Trọng Đan quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thanh, chỉ thấy cô cũng đang nhìn mình.
Cô cười, hai mắt cong lên mang theo cảm xúc mà anh không hiểu, lộ ra tám cái răng trắng bên trong.
Ánh nắng chiếu vào áo choàng tung xõa của cô, tọa ra những quanh ảnh rải rác, phảng phất như xung quanh cô có những tinh linh đang nhảy nhót. Trái tim Mạc Trọng Đan đập rối loạn, anh hít sâu vào một hơi, sau đó đáp lại.
Mạc Trọng Đan V: Ngoan @Nguyễn Thanh V: Cảm ơn (mỉm cười đáng yêu)[email protected]ạc Trọng Đan V: Ngại quá mọi người, bởi vì cảnh quay đầu tiên tôi hại @Nguyễn Thanh V xuống nước giữa mùa đông bốn lần nên mời cô ấy ăn cơm xin lỗi, không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy. @Nguyễn Thanh V, xin lỗi (hoa tươi).
Vì thế, những fans đang nói cảm ơn, fans xin lỗi, fans công kích, antifan, thủy quân đều đột nhiên tạm dừng.
Sau đó, bọn họ bày tỏ vẻ mặt hoang mang.
Hơn nữa, trên đầu xuất hiện ba dấu chấm hỏi thật lớn.
Các fans, antifan: “???”
Nguyễn Thanh: “???”
Đây là lần thứ hai hai người tương tác* với nhau, cũng là thời khắc mang tính lịch sử thành lập nên CP “Tà giáo” Thanh Sơn.
(Nguyên gốc là từ hỗ động: 支持. Nghĩa là tương tác qua lại.)
Ngoan?
Tình ý sâu xa trực tiếp điên rồi….
Đợi đến khi Nguyễn Thanh đi về, Tân Văn Nhụy mới cầm điện thoại đi đến chỗ Mạc Trọng Đan, cô ta quả thực không thể tin nổi hành động của anh: “Anh điên rồi sao? Ngay khi cô ta đang bị bôi đen mà anh dám đứng ra? Nếu không xử lý tốt, người tiếp theo bị bôi đen sẽ là anh đó.”
Mạc Trọng Đan cúi đầu nhìn điện thoại không đáp lại, Tân Văn Nhụy tức giận duỗi tay ra cướp điện thoại của anh.
Lúc này Mạc Trọng Đan mới ngẩng đầu nhìn cô ta, thần sắc trên mặt lạnh lùng, anh nhàn nhạt mở miệng: “Trả lại cho tôi.”
“Anh thật sự nghĩ như thế sao? Anh thích cô ta đến vậy ư?” Tân Văn Nhụy đi đến bên cạnh anh, ngồi xổm xuống trước mặt anh, gương mặt xinh đẹp mang theo nét bi thương.
“Ừ.” Mạc Trọng Đan trả lời không chút do dự.
Tân Văn Nhụy cười khổ: “Cô ta tốt chỗ nào?”
Mạc Trọng Đan dùng vẻ mặt không thể hiểu được nhìn cô ta, sau đó nói: “Tốt chỗ nào? Chỗ nào cũng tốt hết!”
Tân Văn Nhụy: “….”
Mạc Trọng Đan cười lấy lại điện thoại, nhìn thấy sự tương tác của anh và Nguyễn Thanh trên màn hình, có chút vui vẻ nói: “Đây là lần thứ hai tôi và cô ấy tương tác với nhau.”
Tân Văn Nhụy không hiểu: “Vì sao? Anh Trọng Đan, với thân phận và năng lực của anh, tại sao bây giờ anh mới…. đi tìm cô ta?” Tân Văn Nhụy thật sự không thể nói nên lời câu tại sao bây giờ mới theo đuổi. Cô ta thích Mạc Trọng Đan 10 năm, cô ta cũng theo đuổi 10 năm. Cô thích người đàn ông này, dịu dàng, có trách nhiệm, biết đảm đương, mạnh mẽ, tự tin, mọi từ ngữ tốt đẹp trên thế giới đều có thể hình dung về anh.
Mạc Trọng Đan vẫn cúi đầu nhìn điện thoại, sau đó lãnh đạm trả lại cho cô ta hai chữ: “Không dám.”
Tân Văn Nhụy: “???”
Mạc Trọng Đan: “Không dám tìm cô ấy.”
Tân Văn Nhụy nhìn thần sắc nghiêm túc trong mắt anh, lắc đầu cười khổ. Anh không biết mình tốt đến mức nào, thậm chí còn lo lắng mình không tốt? Nguyễn Thanh có tài đức gì? Mà em, có chỗ nào không tốt chứ?!
Nhưng mà cô ta biết, cho dù cô ta có tốt đến mức nào thì khi đứng trước mặt người mình thích, bản thân sẽ mãi cảm thấy mình chưa đủ, chưa đủ tốt.
Nhưng cô ta vẫn thấy không phục, cũng không cam lòng, rốt cuộc Nguyễn Thanh tốt ở điểm nào? Đẹp hơn cô ta sao? Dịu dàng hơn sao? Hay là yêu Mạc Trọng Đan hơn? Nguyễn Thanh thậm chí…. Thậm chí còn không biết anh thích cô ta, vì thế, cô ta thậm chí còn không thích anh.
Tân Văn Nhụy đứng dậy nhìn anh, sau đó cố nén nước mắt xoay người rời đi.
Cũng bởi vì như vậy, cảnh diễn hôm nay NG rất nhiều lần, khi Mạc Trọng Đan tan ca đã là 8 giờ.
Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, anh không có tinh thần ngồi trong xe.
Lại Bác Vũ kỳ quái hỏi anh: “Sao vậy? Sao cứ nhìn điện thoại không nói gì thế.”
Mạc Trọng Đan: “Cô ấy không trả lời tôi.”
Lại Bác Vũ: “…… Không phải chứ đại ca, cậu biết cậu đã phát cái gì không??? Cậu bảo cô ấy phải trả lời như thế nào? Được đến bước này không phải tốt lắm rồi sao?”
“À.” Mạc Trọng Đan sâu kín trả lời: “Tôi cho rằng cô ấy sẽ trả lời tôi.”
Lại Bác Vũ: “Vậy nên cả buổi chiều hôm nay cậu nhìn điện thoại là đang đợi cô ấy trả lời?”
Mạc Trọng Đan: “…… Không được sao?” Tôi chờ đợi đã đủ phiền lòng rồi, anh có ý kiến gì?
Lại Bác Vũ: “… Không dám.” Không dám không dám.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...