~~~
Cơ thể Diệp Chỉ Khê không có vấn đề gì lớn, do kích động nên dẫn tới nhịp tim không ổn định lắm.
Lúc ăn cơm, Tề Dương bóng gió hỏi cô giữa trưa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô cũng không giấu giếm, nói hết những chuyện đã xảy ra, còn không quên dặn dò Tề Dương: "Chuyện này nhất định anh đừng nói anh trai em biết nhé."
Diệp Kỳ Thạc luôn bênh vực người mình, nếu để anh biết cô bị bắt nạt, chắc chắn sẽ không để yên.
Giải quyền anh thế giới sắp diễn ra rồi, thắng thua trận này cũng sẽ quyết định Diệp Kỳ Thạc có nắm được tấm vé bước vào Thế vận hội Olympic hay không.
Diệp Chỉ Khê không mong anh trai bị phân tâm vì chuyện của mình.
Cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Tề Dương, vẻ mặt đối phương nghiêm túc đến đến đáng sợ, cô lại lên tiếng: "Thật ra, Tôn Toàn Kiệt cũng không có ác ý, cậu ta chỉ muốn đùa em chút thôi."
Chỉ là Tôn Toàn Kiệt chưa từng nghĩ đến, cô có thể tiếp nhận trò đùa quá mức này không.
"Không có lần sau đâu." Tay phải Diệp Chỉ Khê nắm thành nắm đấm nhỏ, quơ quơ mạnh vài cái trên không, "Sau này còn ai dám bắt nạt em, em sẽ đánh nó."
Tề Dương không nhịn được bật cười, duỗi tay xoa đầu cô, im lặng không nói.
Nhưng vào buổi trưa hôm đó, Tôn Toàn Kiệt tới tìm anh xử lý vết thương, anh cố ý mạnh tay, khiến tên kia đau đớn gào thét.
...
Khi chuông đầu của tiết 1 buổi chiều vang lên, Diệp Chỉ Khê mới đi về lớp.
Cách rất xa cô đã nghe thấy tiếng chủ nhiệm lớp Trình Tĩnh đang phê bình người khác, ngữ khí nghiêm khắc: "Các cậu có biết mình đang làm gì không?!! Là gián tiếp giết người đấy! Trước tới giờ tôi không dám nghĩ tới, học sinh của mình lại có thể tàn nhẫn đến mức độ này!"
"Cô giáo, nào có nghiêm trọng như thế, Toàn ca chỉ muốn trêu bạn học mới......"
Nam sinh còn chưa kịp giải thích xong, đã bị Tôn Toàn Kiệt đứng bên trái đạp một phát vào mông.
Trình tĩnh còn chưa kịp gay gắt nêu Tôn Toàn Kiệt, cậu ta đã cúi gằm mặt nói: "Rất xin lỗi cô ạ, em biết mình sai rồi.
Ngài muốn phạt thế nào, em cũng nhận hết."
Lông mày Trình Tĩnh nhảy dựng, ánh mắt thoáng sửng sốt.
Trình Tĩnh nhận lớp này gần hai tháng, ngày nào cũng thấy Tôn Toàn Kiệt gây rắc rối, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta chịu cúi đầu nhận sai.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh
2.
Vô Vi Nhất Niệm
3.
Mùa Hè Mang Tên Em
4.
Nguyệt Chiếu Lạc Hoa
=====================================
Trình Tĩnh không để ý tới mấy đứa kia nữa, mà quay sang nhìn Dung Khả đứng một góc.
Tuy sắc mặt nghiêm khắc, nhưng giọng điệu đã ôn hòa hơn nhiều: "Dung Khả, em giúp đỡ bạn học là việc rất đáng khen, nhưng xông lên đánh đấm cũng là không đúng."
Làm chủ nhiệm lớp, cô giáo cũng hiểu hoàn cảnh gia đình của Dung Khả.
Nhà Tôn Toàn Kiệt có tiền có thế, chưa kể thương thế trên người cậu ta cũng nghiêm trọng hơn Dung Khả nhiều.
Nếu nhà cậu ta chạy đến trường học làm loạn, Dung Khả có thể tiếp tục học ở Diệu Hoa hay không cũng là vấn đề.
Trình Tĩnh suy nghĩ cặn kẽ, dứt khoát đưa ra hình phạt cho cả hai bên: "Tôn Toàn Kiệt, các em quét dọn vệ sinh một tuần, viết kiểm điểm 3000 chữ, còn phải đích thân đi xin lỗi Diệp Chỉ Khê.
Dung Khả, em nộp kiểm điểm 1000 chữ."
Thật ra cách xử lý này không tính là công bằng.
Nhưng Dung Khả biết, chủ nhiệm lớp vì suy xét cho cậu.
Cậu không nói gì, nhàn nhạt 'vâng' một câu, chỉ là bàn tay rũ bên sườn đùi đã véo ra một vết rất sâu.
Từ khi cậu chọn bước chân vào Trung học phụ thuộc Diệu Hoa, cậu cũng đã biết mình sẽ phải đối mặt với những gì.
"Cô giáo Trình!"
Diệp Chỉ Khê xông đến, ngăn cản trước khi Trình Tĩnh để mấy người vào lớp học, "Dung Khả chỉ muốn giúp đỡ em, cô không nên phạt cậu ấy."
Trình Tĩnh đối diện với đôi mắt trong veo không rành thế sự của Diệp Chỉ Khê, thở dài.
Gia cảnh hậu đãi, cô bé lớn lên trong sự bao bọc của người thân, sao có thể hiểu được nhiều đạo lý đối nhân xử thế như vậy.
Cô giáo phất tay, ý bảo những người khác vào lớp trước, muốn giảng giải rõ lý do mình phạt Dung Khả cho Diệp Chỉ Khê nghe.
"Không liên quan gì đến cậu."
Dung Khả đánh gãy lời chủ nhiệm lớp nói, người vốn trưởng thành sớm lại toát ra chút khí phách ngang tàn của thiếu niên, "Tôi đánh Tôn Toàn Kiệt, chỉ đơn giản là nhìn cậu ta không thuận mắt."
Trình Tĩnh: "......"
Diệp Chỉ Khê đã quen với Dung Khả miệng cứng tâm mềm, cô chớp chớp mắt, cong môi cười nhìn anh.
Trong lớp học, đàn em của Tôn Toàn Kiệt nghe thấy thế, tức điên đầu hét lên: "Đại ca, tan học chúng ta xử thằng ranh con này!"
"Xử cái rắm!" Tôn Toàn Kiệt giơ tay tạt đầu đàn em một cái, "Còn ngại ông đây chưa đủ mất mặt à? Tan học ngoan ngoãn quét dọn vệ sinh, bọn mày không đứa nào được trốn!"
Tôn Toàn Kiệt ngoài miệng nói là vậy, nhưng khi nhìn Dung Khả đi đằng sau, sắc mặt cũng đen đi không ít.
Trên hành lang chỉ còn lại hai người Diệp Chỉ Khê và Trình Tĩnh.
Cô cúi đầu do dự rất lâu, cuối cùng lấy hết can đảm mở miệng: "Cô Trình, em có thể thay đổi ý kiến không?"
......
Giờ ra chơi, Diệp Chỉ Khê thở hổn hển ôm sách vở của mình dọn đến bàn cạnh Dung Khả.
Tuy Hàn Tư Tư lưu luyến bạn cùng bàn nhỏ của mình, nhưng vừa quay đầu đã thấy tên trùm trường xấu xa đó, cũng cảm thấy Khê Khê ngồi ở đây thật sự rất không an toàn.
Nhất định phải rút lại lời nói ban sáng của mình.
Khê Khê bị tên đại ngu ngốc Tôn Toàn Kiệt này thích thì có gì tốt, tệ hại lắm đấy được không?!!!
Hàn Tư Tư một bên âm thầm mắng kẻ dọa bảo bối cùng bàn của mình chạy mất - Tôn Toàn Kiệt, một bên giúp đỡ Diệp Chỉ Khê dọn đồ.
Kết quả, lúc cô ấy xếp đồ không cẩn thận chạm vào cánh tay Dung Khả, ánh mắt âm u của đối phương suýt nữa đã dọa cô ấy bật khóc.
Hu hu mẹ ơi, đáng sợ quá, sao Khê Khê lại muốn làm bạn cùng bàn với Dung Khả chứ?
Lúc chuông vào học vang lên, bạn học trong lớp nhận ra, Dung Khả và Diệp Chỉ Khê đã ngồi cùng bàn.
Mọi người kinh ngạc không thôi, nhưng cũng không quá khó hiểu.
Đây là giờ tự học, kỷ luật của 10.1 rất tốt, lớp học yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng ngòi bút rà rà lướt trên giấy.
Diệp Chỉ Khê lén lút nhìn thoáng qua, Dung Khả đang làm bài tập tiếng Anh, chữ viết rất đẹp, cô hơi thất vọng rụt đầu.
Giác quan thứ sau nói cho cô biết, người bí mật nhét tờ giấy vào ngăn bàn cô cũng là Dung Khả.
Nhưng chỉ bằng từ đơn mà Dung Khả viết, cô không cách nào đối chiếu nét chữ được.
Rất nhanh cô đã có chủ ý khác, lôi cuốn sổ tay nhỏ trong cặp ra, viết xuống từng chữ: Dung Khả, cậu viết kiểm điểm xong chưa?
Cô nhẹ nhàng đẩy cuốn sổ tới trước mặt Dung Khả, chớp chớp mi, có vài phần thấp thỏm.
Dung Khả căng mặt, tốc độ ngòi bút làm bài lướt nhanh, nhưng lực chú ý lại cứ bị cô gái nhỏ bên cạnh câu đi.
Cậu muốn ném trả cô cuốn sổ nhỏ, nhưng nhìn đến những ngón tay thon thon trắng nõn của cô gái, làm cách nào cũng không nỡ nhẫn tâm.
Cậu cụp mi xuống, che khuất ảo não nơi đáy mắt, kéo cuốn sổ nhỏ tới viết nhanh câu trả lời: Chưa xong.
Diệp Chỉ Khê nâng niu cuốn sổ Dung Khả đưa lại, vui vẻ cong tít mắt.
Cô lấytờ giấy giấu trong túi ra, dùng lòng bàn tay cẩn thận vuốt phẳng, loay hoay đối chiếu với chữ viết của Dung Khả vài lần, vẻ mặt lại ủ rũ.
Nét chữ vẫn không giống.
Dung Khả dùng khóe mắt nhìn thấy động tác đó, khóe môi bất giác nhếch lên.
Ngốc thật đấy, vĩnh viễn cô gái nhỏ sẽ không biết được, tờ giấy này là anh viết bằng tay trái.
Diệp Chỉ Khê lắc lắc đầu, không rối rắm vấn đề tờ giấy nữa, lôi vở ra bắt đầu làm việc của mình.
Trước khi tan tiết, cô dùng nắp bút nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay Dung Khả, sau đó đưa quyển vở chữ viết chằng chịt lên cho Dung Khả như dâng hiến vật quý.
Dung Khả thờ ơ liếc qua, chợt sững sờ tại chỗ.
Vậy mà cô, cô lại giúp cậu viết xong bản kiểm điểm 1000 chữ kia!
Dung Khả cứng đờ hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn lạnh lùng thở ra một câu: "Tôi không cần."
Thế nhưng giọng của anh bị tiếng chuông át đi, chẳng những không có vẻ lạnh nhạt, ngược lại còn lộ ra mấy phần hoảng hốt.
"Ai cần cậu có muốn hay không."
Giờ đây Diệp Chỉ Khê đã hoàn toàn dò ra tính chó của Dung Khả, cũng không để ý anh, "Mình chỉ không muốn nợ ân tình của cậu."
Cô lấy thuốc đã chuẩn bị sẵn trong ngăn bàn ra, ném cả túi lên bàn: "Bản kiểm điểm và thuốc, cậu chọn một cái đi."
Giọng cô gái kiêu ngạo không lễ độ, Dung Khả lại không có chút cảm giác chán ghét nào, cậu chỉ cảm thấy tim mình đập rất nhanh, vô cùng nhanh, cuối cùng cậu cũng cảm nhận được sức sống mãnh liệt thêm lần nữa.
Ngón tay Dung Khả run run, cuối cùng duỗi tay cầm lấy túi thuốc kia.
Thuốc đỏ Povidone và băng gạc, không khác đồ hồi sáng Sở Nhã đưa cho cậu là mấy.
Cái khác là tâm trạng của cậu, hoàn toàn khác.
Thấy cậu đã nhận, khóe môi mím chặt của Diệp Chỉ Khê mới khẽ cong lên.
Cô rèn sắt khi còn nóng, lại túm cái gương nhỏ trong cặp sách ra, mở ra đặt trên bàn: "Mình muốn xem cậu bôi thuốc."
"Diệp Chỉ Khê."
Mày Dung Khả giật giật, cậu nghiêng đầu dùng ánh mắt âm u muốn dọa sợ đối phương, kết quả nhìn vào con ngươi lấp lánh ấy, cậu lại hoảng loạn dịch tầm mắt: "Cậu đừng có ép người quá đáng."
Diệp Chỉ Khê một tay thác mặt, cười tủm tỉm nghiêng đầu xem hắn: "Mình, cứ, muốn.
Nếu không, mình đây sẽ tự tay giúp cậu bôi."
Cuối cùng, Dung Khả vẫn bại trận.
Dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Chỉ Khê, cậu vừa run tay vừa bôi thuốc lên miệng vết thương, màu nâu đỏ của Povidone sát lên, nhìn thê thảm lại còn buồn cười.
Bấy giờ cô mới vừa lòng, vô cùng vui vẻ chạy đi rủ Hàn Tư Tư cùng đi WC.
Tất nhiên Hàn Tư Tư đã thấy hết, cô ấy giữ chặt Diệp Chỉ Khê, đánh giá cô trên dưới vài lần: "Thật không nhìn ra được đó, Khê Khê, sao cậu dũng cảm vậy chứ, còn dám nói chuyện với Dung Khả như vậy."
Diệp Chỉ Khê mím môi, cười ngọt lịm: "Bởi vì mình nhận ra, trong lòng cậu ấy rất tốt với mình."
Chỉ khi ở trước mặt người quan tâm cô, cô mới có tự tin để bày ra sự cố chấp.
Trong lớp, Dung Khả trầm mặt nhét cái gương nhỏ vào ngăn bàn Diệp Chỉ Khê, lúc rụt tay lại, vô tình chạm phải móc khóa treo trên cặp sách.
Một búp bê chọc len, một nữa là hồ ly gỗ nhỏ.
Liếc mắt một cái đã nhận ra, tượng gỗ này là từ tay ông nội cậu mà ra.
......
Tan học, tài xế Diệp gia theo thường lệ tới đón Diệp Chỉ Khê.
Giờ này đúng giờ cao điểm, đường phố tắc nghẹt, Diệp Chỉ Khê buồn chán ngồi trong xe, dựa lên cửa sổ xe nhìn cảnh đường phố.
Một hình bóng xinh đẹp trẻ trung lướt qua, cô ngẩn người, rất nhanh đã nhớ ra đó là Sở Nhã, hoa khôi sáng nay chạy theo Dung Khả.
Diệp Chỉ Khê nhìn theo Sở Nhã đi vào tiệm cà phê ở đường đối diện.
Không bao lâu, cô lại nhìn ông lão khắc gỗ hôm đó.
Trên người ông mặc bộ đồ công nhân vệ sinh màu cam vàng, lê cơ thể mệt mỏi, chậm chạp đi vào tiệm cà phê.
Sở Nhã và ông lão ngồi xuống một bàn cạnh cửa sổ, không biết đang nói gì đó.
Sau đó, ông lão móc một sấp tiền rất dày trong túi ra đưa cho Sở Nhã, Sở Nhã thản nhiên cầm lấy nhét vào cặp sách của mình.
___________.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...