Triệu Kiệt Sinh có chút hưng phấn mà ý bảo Dư Hi Dương nhìn về phía đối diện, Dư Hi Dương không rõ nên quay đầu lại, qua cửa kính nhìn thấy cửa hàng xe đằng kia, Dư Hi Dương không thể tin được y lại công phu sư tử ngoạm như, "Cậu muốn mua ô tô?"
"Đúng vậy, tôi mất cả buổi chiều mới bình phục tâm tình, cậu phải bồi thường cho tôi thật tốt.
"
Dư Hi Dương trực tiếp từ chối, "Không được, xe ở đó không rẻ, hơn nữa tôi chỉ còn lại mấy vạn trong thẻ."
Triệu Kiệt Sinh không chịu buông tha, "Cậu gọi cho dì, dì sẽ giúp cậu.
"
"Nàng sẽ không," ngữ khí của Dư Hi Dương trở nên lạnh lùng, "Hôm nay tôi ra ngoài chỉ để kết thúc với cậu.
Chúng ta không thích hợp, vậy thì quan hệ chấm dứt."
Triệu Kiệt Sinh còn muốn nói gì nữa, Dư Hi Dương đứng lên, "Hôm nay tôi sẽ trả cho cậu một khoản tiền lương nữa coi như bồi thường, cứ như vậy đi."
Cậu đi ra khỏi tiệm cà phê trước, Triệu Kiệt Sinh theo sau vẫn còn muốn dây dưa, đúng lúc này một chiếc xe thương vụ hạng sang dừng trước mặt họ.
Cánh cửa phía sau mở ra, một người đàn ông mặc vest đen bước xuống, không nói hai lời liền giơ tay với họ, "Thỉnh!"
Dư Hi Dương nhìn thấy Tần Lãm ngồi ngay ngắn ở bên trong, nhất thời không nên lời: Thiếu gia đi dạo phố?
Chiếc xe này vốn đã quá phô trương, người đàn ông đứng trước mặt trông như quản gia, những người xung quanh đều liếc nhìn tò mò, Dư Hi Dương không muốn lên xe cũng phải lên.
Triệu Kiệt Sinh không cần đợi người khác nói thêm, liền đi theo Dư Hi Dương lên xe, y thật ra là muốn đi xe hạng này, nói sao được, cảm giác rất sang chảnh.
Dư Hi Dương đang định ngồi xuống đối diện với Tần Lãm, Tần Lãm đột nhiên nói: "Ngồi ở đây." Dư Hi Dương ngồi vào vị trí bên trong, còn chưa kịp định thần, Tần Lãm đã kéo tay Dư Hi Dương lên, không nói một tiếng mà kiểm tra cánh tay, người đàn ông bên ngoài đưa cho Tần Lãm một hộp thuốc nhỏ, sau đó đi tới ghế phụ ngồi xuống, mọi người ngồi vào xe liền xuất phát.
Nhìn thấy vết thương ghê người trên làn da trắng nõn của Dư Hi Dương, Tần Lãm hai mắt tối sầm lại, sắc mặt lạnh lùng dùng tăm bông nhúng thuốc mỡ bôi thuốc cho Dư Hi Dương, trong xe một mảnh im lặng.
Sau khi bôi một hồi, Tần Lan cũng không ngẩng đầu lên, bỗng nhiên mở miệng: "Nói, đây là như thế nào?"
Triệu Kiệt Sinh bị vẻ bề ngoài của Tần Lân làm cho kinh sợ, mất đi vẻ kiêu ngạo trước đây, nghe câu hỏi của hắn, sợ bị hiểu lầm vội vàng khoát tay đáp: "Không liên quan đến tôi."
Tần Lãm vừa bôi thuốc mỡ vừa lạnh nhạt nói: "Không có hỏi cậu."
Dư Hi Dương cảm thấy Tần Lãm cái dạng này giống lão đại xã hội đen cầm điếu xì gà, cậu cố gắng làm dịu bầu không khí, ra vẻ thoải mái nói: "Có phải Tiểu Châu mách lẻo đi? Chỉ là tôi bất cẩn thôi mà..."
Tần Lãm nghe đến một nửa, dừng động tác, ngẩng đầu nhìn cậu chằm chằm, cảm thấy quá áp bức, thiếu điều đem người bức đến không dám nói tiếp nữa.
Thấy vết thương đã được bôi xong, Tần Lãm quấn băng, sau đó trực tiếp nhìn về phía Triệu Kiệt Sinh, "Nếu tôi đoán không lầm, cậu là muốn tìm cậu ấy mua xe cho cậu đúng không?"
Triệu Kiệt Sinh không nói chuyện.
"Thực ngại quá, cậu ấy không những không mua cho cậu mà chính cậu còn phải trả lại tất cả những thứ trước đây cậu ấy đã mua cho cậu." Tần Lãm khéo léo cười với y, "Còn nữa, từ nay về sau, các người quan hệ hợp đồng chấm dứt, hợp đồng hết hiệu lực."
"Tôi vừa rồi chính là...!" Dư Hi Dương muốn nói, bị Tần Lãm trừng mắt nhìn lại nên im.
Triệu Kiệt Sinh tức giận nói: "Cậu dựa vào cái gì?"
Tần Lãm khí định thần nhàn ngồi lưng vào ghế nhìn y chằm chằm, không có trả lời câu hỏi của y, chỉ nói: "Cậu thành thật trả lại, hay là muốn làm theo trình tự pháp luật? Hợp đồng được viết rõ ràng rằng trách nhiệm của cậu là giảm bớt bệnh tình, cậu đã nhìn thấy vết thương trên tay cậu ấy rồi, sự hiện diện của bạn ngược lại đã làm cho tình trạng tồi tệ hơn, nếu xuất hiện chuyển biến xấu, cậu có thể gánh được không?"
Bên trong nhất thời lặng ngắt như tờ, hai nhân viên phía trước không liên quan cũng đang cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình càng nhiều càng tốt.
Trong xe im lặng tựa hổ chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nặng nhọc không cam lòng của Triệu Kiệt Sinh.
"Cậu chơi tôi?" Triệu Kiệt Sinh tức đỏ mắt, cắn răng hỏi Dư Hi Dương.
Tần Lãm vươn tay trái chặn Dư Hi Dương, ý bảo cậu ngồi lại thả lỏng một chút, ý tứ bao che khuyết điểm của hắn thực rõ ràng.
Hắn tiếp tục trò chuyện với Triệu Kiệt Sinh, "Mức lương mà cậu nhận cũng không phải ít, những thứ còn lại, không nên là của cậu, tốt hơn là cậu nghĩ về cũng đừng nghĩ.
Tôi đã nói đến đây, phải làm gì, chính cậu hãy ngẫm kĩ lại."
Vừa dứt lời, người ngồi phía trước đúng lúc bẻ khớp ngón tay thật mạnh, tiếng "ba" "ba" ở trong xe nghe thực đột ngột.
Triệu Kiệt Sinh vô thức nuốt nước miếng, hoảng sợ nhìn lên cửa sổ xe, phát hiện mình không biết con đường này, hơn nữa nó có xu hướng càng đi càng xa, trong đầu đột nhiên nghĩ đến những việc mà xã hội đen hay làm.
Như có thể nhìn ra được y đang nghĩ gì, Tần Lãm cười nói: "Chê cười.
Về chuyện này, tôi rất tự tin vì chúng tôi có một đội ngũ luật sư chuyên nghiệp."
Xe chạy qua một giao lộ, phía trước cách đó không xa chính là cổng phụ của trường học bọn họ, Triệu Kiệt Sinh vừa thấy trở lại chỗ quen thuộc, buông tảng đá trong lòng xuống, nói: "Tôi chịu, đều theo cậu nói đi."
Sau khi xe dừng, Triệu Kiệt Sinh khẩn cấp xuống xe, bước đi nhanh như chạy, Dư Hi Dương ngốc lăng, cũng muốn xuống xe, vừa mới đứng lên đã bị Tần Lãm âm u hỏi han: "Cậu muốn đi?"
Hai nhân sĩ xã hội phía trước thức thời xuống xe, nhường chỗ cho bọn họ.
Dư Hi Dương trong lòng nói hắn đã hỏi câu này rồi, mình còn có thể đi nơi nào? Vì thế cậu chân chó đáp, "Tôi đang đóng cửa", tiến lên một bước đem cửa xe Triệu Kiệt Sinh mở ra mà chưa đóng, sau đó thành thật ngồi lại.
"Vết thương trên tay là chuyện gì?" Tần Lãm lại hỏi.
Dư Hi Dương nói: "Đúng như cậu nghĩ, y làm tình trạng của tôi trầm trọng hơn, tôi không biết tại sao tôi lại từ chối tin tức tố của y, cho dù không có tác dụng thì hẳn cũng không thể bài xích được."
Tần Lãm nhìn vào mắt cậu, trịnh trọng nói, "Thực xin lỗi."
Dư Hi Dương vẻ mặt bối rối, không hiểu được diễn biến của vở kịch.
"Vẫn chưa nói với cậu, lần trước trong tháng máy, tôi đã tạm thời đánh dấu cậu.
Nói chung, alpha sẽ không loại trừ tin tức tố của alpha khác, nhưng tôi là cường Alpha, hơn nữa độ tương xứng của chúng ta quá cao, cho nên mới xảy ra tình huống này.
"
Sau khi nghe Tần Lãm giải thích, Dư Hi Dương có chút bị doạ, lắp bắp nói: "Vậy sau này tôi phải làm thế nào?"
Tần Lãm nhìn như phi thường buồn rầu, vẻ mặt khó xử nói: "Còn phải làm sao nữa? Cắn cũng đã cắn, tôi chỉ có thể làm bạn trai cậu nha."
Hắn chờ đợi, nhưng Dư Hi Dương vẫn không có đáp lại, hắn tiếp tục phân tích lợi và hại:" Cho dù cậu bỏ thêm tiền để tìm một Alpha giúp cậu, dù độ tương xứng đến 90% thì vẫn cho kết quả như vậy, ai kêu tin tức tố của tôi độc quyền như vậy? Tìm một Alpha hợp với mình không phải dễ đúng không? Điều quan trọng nhất là một tháng cậu phải trả nhiều tiền như vậy cho người khác.
Tôi biết cậu thực ra rất băn khoăn vì đã tiêu quá nhiều tiền của gia đình đi."
Tiền mới là nhược điểm trí mạng của Dư Hi Dương, Tần Lãm đã sớm nhìn ra, tuy rằng cậu không thiếu tiền tiêu vặt, nhưng cậu bình thường rất tiết kiệm, cậu là một đứa con ngoan, đau lòng cha mẹ kiếm tiền vất vả.
Quả nhiên, sau khi nghe được Dư Hi Dương rõ ràng dao động.
Tần Lãm cảm thấy đã đến lúc ra đòn sát thủ, chân thành nói: "Cẩn thận nghĩ chút đi, hơn nữa lớp 11 năm ấy, tôi thực sự không làm việc thiện mà không để lại tên tuổi đâu."
Ý của hắn là gì? Dư Hi Dương đột nhiên không hiểu hắn nói cái gì, chuyện lớp 11 có liên quan gì đến hắn? Mơ hồ, dường như cậu đã đoán được kế tiếp Tần Lãm định nói gì, nhưng cậu lại cảm thấy đó là một sự trùng hợp không có thực.
Nhìn thấy dáng vẻ giật mình của Dư Hi Dương, Tần Lãm thở dài, gõ nhẹ vào đầu cậu, bất đắc dĩ nói: "Tìm người còn có thể nhầm địa chỉ, không phải là trường trung học số 3, là trường số 1 trong thành phố."
"Cậu, cậu biết cái gì? "Dư Hi Dương phát hiện mình nói không nên lời.
"Thực xin lỗi," Tần Lãm nghiêng người, ôm lấy cậu, tiếc nuối nói, "Tôi lại không nhận ra cậu.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...