Dư Hi Dương và Chu Tiểu Châu tay chân nhanh nhẹn, nhanh chóng chuẩn bị một bàn lớn gồm nhiều món ăn thơm phức: snack chiên vàng vàng, giòn bên ngoài, mềm bên trong, điểm tâm độ ngọt vừa phải, ngay cả thức uống cũng làm từ trái cây tưới, cắt hạt lựu và pha với mật ong, có cả viên trân châu khoai môn tròn tròn.
Đĩa kẹo khoai lang được hoan nghênh nhất, trước khi Dư Hi Dương đi ra, Mạnh Dược đã tham lam ăn thêm vài miếng.
Lúc mọi người cùng nhau dùng bữa, Dư Hi Dương sau khi ăn xong bát cơm rang thì định ăn thử một miếng khoai lang, đáy đĩa đã trống trơn, miếng cuối cùng nằm trên đũa của Tần Lãm.
Sau khi cắn xuống một miếng, Tần Lãm nhìn nửa miếng còn lại trên đũa, suy tư nói: "Giống như thời gian nấu lâu, khoai lang có chút mềm."
Bọn họ ăn đồ do Dư Hi Dương làm, cái gì không ổn phải đề xuất với cậu, chuyện này là do chính Dư Hi Dương yêu cầu, nói rằng làm như vậy sẽ giúp cậu cải thiện, nếu họ ngại mất tình cảm mà không nói đến, cậu sẽ giận dỗi.
Dư Hi Dương nghe vậy, đặt đũa xuống, hai ba cái nuốt thức ăn trong miệng, nắm cổ tay Tần Lãm bên cạnh, "Tôi thử xem", liền há mồm ngậm hết nửa miếng còn lại trên đũa của hắn.
Cậu cẩn thận nhấm nháp một chút, vừa mới nói câu "đại khái là như vậy", Chu Tiểu Châu ngồi đối diện thu hết hành động của bọn họ vào mắt, vẻ mặt ngạc nhiên, "Oa, ký túc xác Alpha mấy cậu thường như vậy sao?"
Mấy anh đẹp trai đút cho nhau ăn, thật kích thích!
Dư Hi Dương cùng những người khác không nghĩ gì, nghe Chu Tiểu Châu nói như vậy, tự nhiên cậu thấy hơi xấu hổ, hình như làm vậy là quá thân mật rồi.
Đại quê mua Mạnh Dược hồi tưởng một chút, hướng Chu Tiểu Châu phản bác: "Nào có? Chỉ hai người bọn họ khi người nghiên cứu đồ ăn mới làm như vậy, tôi cùng Tiểu Hâm Hâm không có đã ngộ này."
Dư Hi Dương: Không nói lời nào sẽ chết sao?
Cậu chột dạ nhìn Tần Lãm, nghĩ hắn nên trở mặt đi, chủ đề nhàm chán này cũng nên kết thúc.
Không ngờ Tần Lãm đang ngồi đó khẽ nhếch khóe miệng, nụ cười tuy không lộ rõ nhưng cũng đủ thấy tâm tình lúc này của hắn rất tốt.
Này có gì mà cười, như thể nó không là vấn đề với hắn? Dư Hi Dương không đoán ra được, cậu không dám hỏi Tần Lãm đang cười cái gì, vì sợ hắn nói bậy.
Dư Hi Dương ăn hết nửa miếng khoai lang này, cậu thực sự không biết mùi vị gì, cũng không muốn tiếp lời Mạnh Dược, hung dữ nhìn cậu ta nói: "Ăn cơm của cậu đi, nhiều lời quá!"
Mạnh Dược cũng không thuận theo ý cậu, cho là cậu hung dữ bán manh, uốn éo nhăn nhó nói, "Người ta chỉ muốn cậu đút cơ, đến nào," cậu ta thực sự mở miệng "A" dài một tiếng với Dư Hi Dương.
Chu Tiểu Châu và Lâm Hâm Nhiên xem náo nhiệt mà bật cười, Dư Hi Dương không muốn để ý tới bọn họ, khuôn mặt nóng bừng, trong đầu còn đang suy nghĩ về nụ cười trên môi Tần Lãm khi nãy, không có thời gian để ý bọn họ.
Lần đầu tiên bị kích thích đến mức không để ý đến ồn ào xung quanh.
Cảnh tượng sắp trở nên cứng ngắc, Tần Lãm mới động đũa.
Nhìn thấy hắn gắp một cái chân gà, Mạnh Dược cười, "Này, cảm ơn ca." Sau đó liền nhìn Tần Lãm đưa đồ vào bát của Dư Hi Dương.
Cậu ta nhăn lại mày, đang định lên tiếng bất bình thì Tần Lãm lại lộ ra một nụ cười chu đáo, "Đều ăn đi, sắp nguội rồi."
Mạnh Dược không dám lên tiếng nữa, đại ca có bao giờ cười với mình đâu, thật hiếm có!
Ánh mắt Chu Tiểu Châu từ nãy đến giờ đều dõi theo đôi đũa của Tần Lãm, trông rất kích động.
Sau đó cậu ta mỉm cười hiền từ với Dư Hi Dương.
Dư Hi Dương: Cũng rất sốt ruột! Từng người một, biểu hiện quá bất thường, não bị làm sao vậy?
Dư Hi Dương đã có một bữa ăn tối không thể giải thích được.
Sáng hôm sau, khi đang chuẩn bị đi làm đồ ăn, Chu Tiểu Châu nhìn Dư Hi Dương mang một đôi quầng thâm dưới mắt, hỏi cậu đêm qua ngủ không ngon à.
Dư Hi Dương u sầu thở dài, tối hôm qua trước khi đi ngủ, cậu không nên nhớ lại chuyện đã xảy ra với Tần Lãm trong khoảng thời gian này.
Càng nghĩ về nó càng thấy thật kinh hãi.
Mấy ngày nay, cậu chỉ đơn giản nghĩ rằng Tần Lãm lấy cậu làm trò vui, dùng cậu làm gia vị cho cuộc sống ưu nhã nhàm chán của hắn.
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra sau đó cùng bữa tối ngày hôm qua, cậu luôn cảm thấy những chuyện Tần Lãm đã làm trước đây, có chút giống như đang trêu chọc cậu, động cơ không trong sáng.
Dư Hi Dương kinh hãi trốn dưới chăn, ba giờ đêm không ngủ được, cuối cùng nghĩ thông suốt, nếu Tần Lãm lại xằng bậy nữa, đừng trách cậu xé rách mặt mắng chửi người, thậm chí còn chuẩn bị sẵn lời thoại: Tần Lãm, cậu không biết xấu hổ à, lúc đó không đến được với sư huynh, chưa qua bao lâu lại đánh chủ ý lên tôi, tôi là Omega thì sao? Nếu cậu không kiếm chuyện, tôi cũng lười phản ứng! Con thỏ đều biết rằng không nên ăn cỏ gần hang, mà cậu mỗi ngày đều này nọ với tôi!
Chu Tiểu Châu trầm ngâm nhìn cậu, bí hiểm hỏi cậu có phải là đang bị ai đó quấy rối trong mơ hay không.
Dư Hi Dương vừa nghe nói sợ như giẫm phải mìn, liền nhanh chóng gạt bỏ, "Không có ai!"
Chu Tiểu Châu không tin cậu, phản ứng của cậu như bị chọc vào trọng tâm của vấn đề, nghi ngờ nói, "Chẳng lẽ là bởi vì Tần Lãm?"
Nguyên liệu cần chuẩn bị rất nhiều, trong bếp còn có vài bạn học, hiện tại nói chuyện cũng không tiện.
Dư Hi Dương thẳng thừng nói với cậu ta: "Chúng ta buổi tối nói sau đi."
Cậu đi học ở đây cùng Chu Tiểu Châu thân thiết nhất, những người bạn khác đều không biết Tần Lãm, nói cho bọn họ nghe cũng không giúp được gì.
Chu Tiểu Châu không thể ở yên, dường như rất quan tâm đến nội dung nói chuyện tối nay.
Cậu ta vò đầu bứt tai, lần thứ ba hỏi Dư Hi Dương: "Cậu có thể tiết lộ một chút cho tôi không?"
Dư Hi Dương bị cậu ta làm phiền, bảo cậu ấy lại gần một chút, chọn cái trọng điểm thì thầm bên tai Chu Tiểu Châu một câu.
"Chuyện tốt a!" Chu Tiểu Châu cao hứng vỗ tay, lúc nói quên khống chế âm lượng, vài người bạn cùng lớp tò mò nhìn chằm chằm.
Dư Hi Dương xấu hổ nói với người khác: "Không có gì đâu, mọi người cứ tự nhiên đi." Nói xong cũng không nhìn Chu Tiểu Châu đang phát điên nữa, đi sang ngăn bếp khác cùng bạn học bóc lõi sen.
Không bao lâu, Dư Hi Dương nhận được tin nhắn trên WeChat, Chu Tiểu Châu còn không dừng lại, còn gửi cho cậu một câu "Hấp dẫn nha!" theo sau là chuỗi icon tình yêu.
Dư Hi Dương miễn cưỡng khóa màn hình, bắt đầu hối hận vid nói với Chu Tiểu Châu rằng cậu đã phân hoá thành Omega.
Một giờ chiều, các hoạt động trong lớp của Dư Hi Dương diễn ra ở sân chơi, một vài nam sinh trong lớp đã mượn hai chiếc xe đẩy nhỏ để mang đồ ăn đến đây.
Dư Hi Dương và Chu Tiểu Châu tiếp tục làm công việc hậu cần, giúp mọi người đổ đầy bát và đĩa phục vụ, rót trà sữa cho các bạn cùng lớp đang xếp hàng, mọi người còn khen đồ ăn rất ngon, còn đề nghị để bọn họ tự đi mang điểm tâm ngọt đến.
Một số bạn trong lớp đang tham gia trò chơi, thấy thức ăn đến thì vây xem, Dư Hi Dương phục vụ cho tập thể cũng thấy rất vui, một đám người nói nói cười cười, thập phần hài hoà.
Bên ngoài sân chơi, Tần Lãm và Tô Viễn đang đi dạo, từ xa nhìn qua hàng rào sắt, Tô Viễn cười nói: "Tiểu Dư thực được nhiều người mến."
Tần Lãm nhìn khuôn mặt tươi cười ở phía xa, ừ một tiếng.
Tô Viễn lại hỏi: "Cậu ấy đã có đối tượng kết giao chưa?"
Tần Lãm quay đầu liếc anh ta dò hỏi, "Sao tự nhiên lại hỏi?"
"Một bạn học trong lớp hỏi tôi về Tiểu Dư." Tô Viễn cười, "Nếu không có đối tượng, hắn sẽ ra tay.
"
"Không có." Tần Lãm hờ hững thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đám người Dư Hi Dương, ma xui quỷ khiến bổ sung một câu, "Nhưng chắc là sắp tới rồi."
Tô Viễn nhìn theo tầm mắt của hắn, nhìn thấy một nữ sinh thay Dư Hi Dương xắn tay áo, làm xong trên mặt còn hiện lên một nụ cười ngọt ngào.
Anh gật đầu, đồng ý với lời nói của Tần Lãm, "Cậu nói đúng."
Tần Lãm:....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...