Hoá Ra Tôi Là Omega


Tần Lãm ngồi trên ghế, muốn đợi cậu ngủ say rồi mới đi giải quyết việc riêng.
Dư Hi Dương trằn trọc không ngủ, lại càng khó chịu.

Thuốc ức chế cậu đã uống, nhưng dường như không thấy tác dụng gì.
"Cậu có khỏe không?" Theo lý thuyết, thuốc ức chế là phổ biến nhất, không nên không có hiệu quả như vậy.

Tần Lãm thấy cậu có vẻ không thuyên giảm, liền đi tới, cúi người sờ trán cậu, muốn xác nhận xem cậu có bị sốt không.
Một khuôn mặt đột nhiên đến gần, theo suy nghĩ của Dư Hi Dương, đây là một mỹ nhân, vừa mới nhận ra dáng vẻ của Tần Lãm, người này tiến lại gần không hề báo trước, kinh hãi trợn to hai mắt, thầm than thở không ra hơi.
Tần Lãm thấy cậu đột nhiên trợn to hai mắt, còn tưởng rằng cậu lo lắng tình huống của mình, thu tay về, nói thật với cậu: "Không nóng, cũng không sốt."
Có thể là coi cậu thành bệnh nhân, khi nói chuyện ngữ khí rất nhẹ nhàng.
Dư Hi Dương khó hiểu, giọng nói của hắn trở nên hay như vậy từ khi nào vậy? Chờ đã, tại sao cậu luôn khen ngợi hắn? Cậu không phải trúng độc thì chính là trúng tà.
Ngay khi cậu đang miên man suy nghĩ, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, nghĩ đến người mẹ thông minh không ai bì nổi của mình.
Nàng luôn nói với cậu một chút về Omega, đặc biệt là trong vài tháng qua.
Nhớ lại hiện tượng kỳ lạ trong quá khứ và đêm nay, trong lòng Dư Hi Dương thổ ra máu, không thể nào!
Cậu chậm rãi đứng dậy, Tần Lãm lúc này đang thu dọn quần áo bên ngoài, không hề nghe thấy tiếng động trong phòng.
Dư Hi Dương miễn cưỡng tìm trong tủ hai cái hộp mà mẹ cậu đưa lần trước, thái độ muốn thử, cậu run rẩy mở một trong hai cái hộp và lấy ra thuốc ức chế.
Cậu nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, hạ quyết tâm, nhắm mắt lại và tự tiêm cho mình một phát.
Triệu chứng khó chịu trên cơ thể lập tức biến mất, trong lòng Dư Hi Dương càng ngày càng lạnh.
Tần Lãm vừa định vào phòng thì nhận được điện thoại của Tô Viễn hỏi về tình hình của Dư Hi Dương.
Hắn đi tới cửa phòng liếc nhìn, liền nhìn thấy Dư Hi Dương nằm ở một bên trùm chăn bông quay mặt vào tường, Tần Lãm thấp giọng gọi cậu cũng không có đáp lại, liền nói với Tô Viễn rằng cậu đã ngủ.
"Tối nay có rảnh không?" Tần Lãm nhớ tới kế hoạch lúc trước, nhưng không nghĩ muốn đi thực hiện, hiện tại muốn rủ Tô Viễn đi ra ngoài, chỉ là muốn cùng anh tán gẫu.
Tô Viễn: "Lát nữa tôi đi ra ngoài, có chuyện gì sao?"
"Tối còn đi ra ngoài, anh hẹn hò à?" Tần Lãm muốn hỏi đùa anh ấy, cũng thực bình tĩnh nói ra khỏi miệng, không cần hỏi hắn cũng biết đáp án.
Đầu kia của điện thoại sửng sốt một chút, theo sau là tiếng cười nhẹ nhàng bối rối của một chàng trai trẻ, "Tôi không nghĩ cậu hỏi trực tiếp như vậy, nguyên bản tính đợi một đoạn thời gian sau mới nói.

Ừm, là với bạn trai."
Tần Lãm nghe xong không ngạc nhiên, điều lạ lùng là khi nghe tin người mình thích đã có đối tượng, hắn không hề có cảm giác buồn bã, hụt hẫng, cứ như không quan tâm vậy.
Có thể là do lúc trước nhận thức được một số chi tiết, bây giờ nghe Tô Viễn nói, cũng là có dự kiến được.
Nghĩ đến lần trước chiếc xe phóng tới trước trường học, Tần Lãm sắc mặt tối sầm lại, "Anh ta đối xử với anh thế nào?"

Tô Viễn hiển nhiên không ngờ hắn sẽ hỏi như vậy, lại sững sờ một lúc mới mỉm cười nói., "Anh ấy hơn tôi năm tuổi, đối xử với tôi rất tốt."
Kết thúc cuộc gọi, Tô Viễn cảm thấy một người lạnh lùng như Tần Lãm lại nói ra những lời ấm lòng đó, những người khác biết được chỉ linh tinh chúc phúc hoặc nói hâm mộ anh, chỉ có Tần Lãm hỏi sâu như thế.
Tô Viễn có thể cảm thấy rằng đây là một sự quan tâm và lo lắng từ bạn tốt hoặc người thân.
Nghe xong câu trả lời của Tô Viễn, Tần Lãm không nói ra được cảm giác của mình lúc này, muốn nói là vì thầm mến chưa kịp thổ lộ đã không thành mà mất mác, nhưng hiện tại hắn không buồn, muốn nói thay Tô Viễn cao hứng, hắn cũng không độ lượng như vậy.
Tô Viễn là một người có ý nghĩa đặc biệt đối với hắn.

Bất quá, trong lần leo núi lần đó, Tô Viễn không thể ngửi thấy mùi tin tức tố của hắn, Tần Lãm tự giễu nghĩ thầm, có lẽ anh ấy đã bị đánh dấu vĩnh viễn.
Bởi vì Omega bị đánh dấu vĩnh viễn sẽ không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Alpha khác.
Tần Lãm cảm thấy có chút tiếc nuối - Tô Viễn, anh ấy đã thuộc về người khác.
Hắn nghĩ đến Dư Hi Dương, muốn đi vào xem cậu có khá hơn không, sau đó nói cho cậu biết Tô Viễn đã có người yêu, xem cậu phản ứng như thế nào, đó có lẽ hẳn là phản ứng mà hắn cũng nên có.
Nghĩ đến điều đó, hắn cảm thấy đủ chế nhạo rồi.
Nhưng trong lòng hắn lập tức phủ nhận: Dư Hi Dương sớm muộn gì cũng cần phải biết, ngăn chặn tổn thất kịp thời không phải là tốt sao?
Hắn bước vào phòng, nhìn thấy hộp đựng đồ để bên cạnh tủ, lúc đi ra ngoài không có bèn bước tới cầm lên xem một cái, sau đó không thể giải thích được mà liếc nhìn Dư Hi Dương đang ở trên giường.
Dư Hi Dương biết hắn đi vào, chậm rãi xoay người, muốn nói cái gì, trong miệng lại rên rỉ một tiếng.
Thấy cậu đã tỉnh, Tần Lãm cầm hộp giấy lên hỏi: "Tại sao cậu lại có thuốc ức chế của Omega? Cậu dùng cái này làm gì?"
Dư Hi Dương cơ thể mệt mỏi, làm gì còn quan tâm đến việc đã cất hộp đi hay chưa? Nhìn sơ là sẽ thấy được nó.
Sắc mặt tái nhợt có vẻ ốm yếu suy nhược, thấp giọng thỉnh cầu: "Tần Lãm, đêm nay cậu đến phòng Mạnh Dược ngủ có được không?"
Tần Lãm hơi kinh ngạc, cho rằng câu vừa rồi mình hỏi thật là ngu ngốc.

Nhưng câu tiếp theo của hắn còn ngu ngốc hơn, "Cậu, che giấu giới tính sao?"
Dư Hi Dương nghe vậy thiếu chút nữa tắt thở, cuối cùng có chút khí lực đem hắn trút giận, "Giấu? Cậu nhìn tôi đi, nhìn không ra à, tôi đây là ngoài ý muốn! "
Ai ngờ Tần Lãm không lương tấm "Phốc" một tiếng liền nở nụ cười, không nín được, cười không thể ngừng được.
Dư Hi Dương cảm thấy mình sắp nổ tung, nhưng vì thể trạng của mình không cho phép, cậu chỉ có thể mắng hắn vài câu, "Tôi đã như vậy mà cậu còn cười? Cười cái rắm chứ cười! Làm người không cần chó như vậy!"
"Xin lỗi, tôi không thể nhịn xuống được, cậu bây giờ cái dạng này, "Tần Lãm ngẫm nghĩ, tìm một từ uyển chuyển, "Rất tươi."
Rõ ràng thoat nhìn như hấp hối mà lúc nói vẫn còn giương nanh múa vuốt, đúng là một sự tương phản thú vị.
Dư Hi Dương: "Đừng tưởng rằng tôi không nhìn thấy, cậu chính là đang cười nhạo tôi, trong lòng rất vui vẻ.

Thấy ông trời có mắt đúng không?" Cậu cam chịu nói: "Cười, cười đi..."
Hiện tại tình huống như thế nào? Không phải thời điểm cãi nhau? Tần Lãm ngừng trêu chọc cậu, hỏi: "Không phải đã tiêm thuốc ức chế rồi sao? Sao cậu nhìn không khá hơn, thật sự thay đổi đột ngột? Cậu có muốn đi bệnh viện không?"

"Tôi không đi, tôi nghĩ lẳng lặng......!" Dư Hi Dương buồn bực đến rơi lệ.
Tần Lãm chau mày, kiên nhẫn khuyên cậu: "Vẫn cần phải kiểm tra."
Dư Hi Dương không nghe hắn nói, nhưng nhớ ra một chuyện quan trọng, quay sang Tần Lãm nói: "Vẫn còn một hộp giấy trong tủ.

Đưa cho tôi đi.

"
Tần Lãm đứng cạnh tủ, mở ngăn kéo ra, thấy hộp thuốc nằm bên trong." Thuốc ức chế Omega? "
"Ừm." Dư Hi Dương chán nản nói," Sau khi tiêm thuốc xong một liều thuốc ức chế thấy khá hơn.

Hiện tại có vẻ không được tốt lắm, nên dùng tăng cường thêm thuốc ức chế tiêm.

"
Tần Lãm cầm hộp đi tới, đưa cho cậu.

Vừa tới gần liền ngửi thấy mùi quen thuộc.

Mùi thơm của đất hòa quyện cùng với hơi thở ấm áp của mặt trời, "Đạo hương?" (mùi lúa chín???)
"Này còn có thể gọi tên chính xác được?" Dư Hi Dương run rẩy định tiêm cho mình, nhưng không dễ bơm thuốc vào ống tiêm.
Tần Lãm nhìn không được, một phen đoạt từ trong tay cậu, Dư Hi Dương sốt ruột "Ai" một tiếng, Tần Lãm cũng không nhiều lời, liền ngồi ở trên giường đối diện giúp hắn xử lý xong.
"Một loại nước hoa Pháp rất ít người biết đến, mùi của nó gần với mùi tin tức tố của cậu." Tần Lãm đáp, ném những thứ đã dùng vào thùng rác, đứng dậy đi về trước phía bàn học, không nói thêm lời nào, sắc mặt có chút ngưng trọng, tựa hồ có tâm sự.
Dư Hi Dương không có tinh lực để ý tới người khác, hiện tại đầu cậu không nóng thì cũng chóng mặt, người cũng không có khí lực, không biết hiện tại là cái tình huống gì, bối rối hỏi Tần Lãm, "Omega kỳ phát tình cả người sẽ vô lực sao?"
Tần Lãm đọc sách chuyên ngành, có điểm thất thần, nghe cậu nói như vậy, nghĩ nghĩ, "Cái này, tôi cũng không có nghe nói, có thể cậu tình huống đặc thù.

Tôi giúp cậu hỏi Tô Viễn một chút."
"Đừng!" Dư Hi Dương vội vàng ngăn cản.

Cậu lấy tay che mặt, trong lòng thầm nói: "Còn mặt mũi nào mà gặp sư huynh..."

Anh đột nhiên hét lên một tiếng, Tần Lãm run tay khi xóa nội dung hộp thoại, ngón áp út chạm vào nút gửi, lại thu hồi về.
Mặt sau nghe được câu nói cường điệu của cậu, cảm thấy lúc này mà cậu còn nghĩ được như vậy, ít nhất bây giờ cậu cũng sẽ không chết được.
Tần Lãm cất điện thoại, hỏi cậu: "Tôi có thể giúp gì cho cậu?"
Dư Hi Dương, "Có!"
Giọng cậu yếu ớt, Tần Lãm bước tới ngồi xổm bên giường cậu, nghiêng tai, chuẩn bị chăm chú lắng nghe.

Dư Hi Dương nói: "Giữ bí mật."
Tần Lãm an ủi hắn, "Không phải là ngoài ý muốn sao? Không phải vấn đề ở cậu."
Dư Hi Dương tuyệt vọng nằm ở trên giường nói: "Tôi đường đường chính chính đang là một Alpha, vô duyên vô cớ biến thành Omega.

Vốn là đè người khác, bỗng nhiên trở thành người bị đè...!Tưởng tưởng đến thôi, tôi muốn hỏng mất, đổi lại là cậu cậu chịu được không?"
Hắn thực sự không biết hàng ngày cậu sống như thế nào, trong đầu chứa cái gì! Tần Lãm không nói nên lời, chỉ có thể khô khan nói với cậu: "Không có việc gì thì ngủ sớm đi, nhớ đi bệnh viện nhìn xem."
Sau khi dặn dò, định đi thu thập chăn rồi đi ra ngoài.

Dù sao đêm nay tình huống này hai người ở chung cũng không thích hợp.
Hắn còn đang đi đến bên giường của mình, chợt nghe thấy Dư Hi Dương hấp hấp mũi, "Mùi gì vậy? Tần Lãm, cậu có ngửi được không, mùi thơm quá?"
Dư Hi Dương khịt mũi, càng lúc càng tăng, nhất thời không ngủ được.

trợn mắt báo ra tên các loại hương vị, "Hoa hồng, táo, trà Đại Lĩnh...!Hả, tại sao lại có mùi tỏi? Tôi xem xem có vị nước sốt nào không."
Nói xong thật sự dùng sức hít một hơi, sau đó nhếch mép cười, "Mùi Coca, Tần Lãm, cái này hợp với cậu, lão đại cùng Coca." (mình không hiểu lắm, nguyên văn大佬配可乐)
Thật là ngốc, Dư Hi Dương vẫn không biết mình hiện tại đang ở trong tình huống nào, Tần Lãm không thể để cho cậu như thế này được, bất đăc dĩ nói với cậu, "Đó là tin tức tố của Alpha."
Lúc này Dư Hi Dương mới ý thức được, "Vãi!"
Hắn không có kinh nghiệm về Omega trong kỳ phát tình, nhưng hắn đã học lớp sinh lý.

Một Omega trong kỳ phát tình ở nơi có nhiều loại tin tức tô của Alpha - nguy to.
Ngay sau đó, những triệu chứng khác nhau vốn đã sớm biến mất đồng loạt quay trở lại, sắc mặt cậu đỏ bừng, toàn thân mềm nhũn, chỗ nào đó bắt đầu rục rịch.
Cậu khó nhọc chống đỡ nửa người, bi thương cầu cứu Tần Lãm, "Làm sao bây giờ?"
Tin tức tố do Omega phát ra trong kỳ động dục ít nhiều ảnh hưởng đến Alpha, trơ mắt nhìn cả phòng tràn ngập mùi lúa chín ngày càng đậm, Tần Lãm phát hiện ở Dư Hi Dương* này tin tức tố độ tương xứng với chính mình rất cao.

(* chỗ này tác giả để Tô Viễn, mình nghĩ là nhầm)
Hiện tại hắn không bài xích mùi hương thơm ngát tự nhiên này, có nghĩa là hắn có thể bị khơi gợi kỳ phát tình, khi hắn phản ứng lại, bước nhanh đến tủ quần áo, lấy thuốc ức chế ra và tiêm cho mình.
Dư Hi Dương nói xong, thấy Tần Lãm cũng tự mình tiêm một tiêm, chẳng lẽ trùng hợp Tần Lãm cũng đến kì phát tình?
Cậu đã học một lớp sinh lý, đúng vậy, nhưng khi giáo viên nói về kiến ​​thức "AO cảm ứng lẫn nhau", cậu như quân nhân đào ngũ chạy mất.
Tần Lãm xử lý tốt chuyện của chính mình, nghe được Dư Hi Dương vô tâm vô phế hỏi "Cậu đang làm gì vậy?"

"Tình hình của cậu có chút nghiêm trọng.

Tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện." Tần Lãm trong lòng có chút gấp gáp, đi tới hai ba bước liền đỡ cậu ngồi dậy, cố gắng giúp cậu mang giày.
Dư Hi Dương không đủ sức không ngồi thẳng dậy được, nửa dựa lưng vào ngực Tần Lãm.
Chưa kể, dựa lưng vào ai đó rất thoải mái, cảm giác khó chịu kỳ lạ trên người cũng giảm bớt.
Tần Lãm giúp cậu mang giày vào, kêu hai tiếng "Đi thôi", mới phát hiện cậu không dậy nổi.
Sẽ không ngay cả khí lực để đứng lên cũng không có đi? Tần Lãm hai tay đỡ lấy Dư Hi Dương, cố gắng nửa đỡ nửa ôm cậu.
Tư thế này gần như nằm lên, Dư Hi Dương cảm thấy tốt hơn trước, ngửi được mùi nước suôi trong nuối nhàn nhạt trên người hắn, không quá nguyện ý đứng dậy, thấy hành động của Tần Lãm tăng mạnh lên, cậu nhớ tới Tần Lãm định mang cậu đến bệnh viện.
Dư Hi Dương từ nhỏ đã rất sợ bệnh viện, thấy chính mình giống như tốt nhiều nên không muốn đến đó nữa.
"Tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, không cần đến bệnh viện." Dư Hi Dương chỉ ngồi thẳng người, cũng không có đứng lên.
Tần Lãm bán tin bán nghi, nhưng nhìn bộ dạng của cậu cũng không giống nói dối, hắn cân nhắc chốc lát, không xác định nói: "Chẳng lẽ trong những loại tin tức tố cậu vừa ngửi, bên trong có người độ tương xứng cao với cậu?"
"Có chuyện tốt như vậy sao? "Dư Hi Dương vui mừng khôn xiết, có chút khó khăn đứng lên, cõi lòng đầy tin tưởng nói với Tần Lãm," Vậy cậu đỡ tôi đi xa hơn, mũi chó của tôi có thể tìm ra, nếu không xong còn có thể đến trước cửa người ta cọ cọ.

"
Tần Lãm cảm thấy đây cũng là một cách, vì thế chịu mệt đỡ người bệnh từ từ ra khỏi phòng.
Dư Hi Dương vươn cổ như một con ngỗng lớn màu trắng ở trong phòng khách, khịt khịt mũi nhưng không thấy gì, đành dũng cảm chỉ huy Tần Lãm đưa cậu ra cửa ký túc xá.
Nếu là chuyện bình thường, Dư Hi Dương làm sao dám sai sử người ta như thế này, ỷ vào mình đang bệnh mới dám làm vậy.
Hắn mở cửa hít hít, một lúc sau, thất vọng nói:.

"Các loại mùi hỗn loạn, không tìm được."
Thấy cậu tìm không có mục đích gì, Tần Lãm nói, "Quên đi, vẫn là......"
"Cậu đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích, "Dư Hi Dương bất giác ngắt lời hắn," Hẳn là cậu ở quá gần tôi, cản trở sự phân biệt của tôi.

Tôi tìm từng phòng một." Vừa nói, cậu vừa bước từng bước dọc theo hành lang.
Bất quá, một tầng lầu còn chưa đi xong, Dư Hi Dương chính mình sắp ngã xuống, trong lòng vang lên tiếng chuông báo động: Chệch mục tiêu!
Vì thế cậu chuẩn bị quay lại đường cũ.
Đến cuối hành lang, Tần Lãm thấy tình thế không ổn đã chạy tới hỗ trợ.

Dư Hi Dương cũng không khách sáo với hắn, đặt một tay lên vai hắn như chó chết, mượn lực đứng vững.
Sau đó cậu liền thần ký phát hiện, tất cả những gì khó chịu, chóng mặt, nặng đầu, cả người vô lực đều rút lui như thuỷ triều.
Trong khi Dư Hi Dương cảm thấy nhẹ nhõm, cậu đã ngạc nhiên khi phát hiện ra sự thật của vấn đề...
Nội tâm một lần nữa vô cùng đau đớn kêu rên: Không phải đâu!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui