Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên

Nguyễn Ôn Hoành chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.

Vốn, một người là kim chủ, một người bị bao dưỡng, vấn đề trên dưới cực kì rõ ràng.

Nhưng lời này của Trần Thiên Khanh, lại khiến cho Nguyễn Ôn Hoành bắt đầu nghi ngờ Lục Chính Phi có ở trên hay không?

Trần Thiên Khanh không để ý tới anh ta, ngồi vào ghế cạnh đó nói: “Đánh đi.”

Nguyễn Ôn Hoành cầm gậy, sắc mặt vẫn không tốt, cho đến khi bi đỏ lăn xuống lỗ mới quay đầu nhìn Trần Thiên Khanh: “Cậu đang nói đùa phải không?”

Trần Thiên Khanh cười trả lời: “Tất nhiên là đang nói đùa!”

Nhìn Trần Thiên Khanh cười cười, trong lòng Nguyễn Ôn Hoành như bị nghẹn, chèn ở ngực anh ta phát đau, nhìn Trần Thiên Khanh nói: “Cậu thật đặc biệt.”

Trần Thiên Khanh nói: “Cứ cho là vậy đi.”

Nguyễn Ôn Hoành chơi bi-a cũng không tệ, lại chơi thường xuyên, cho nên ván đầu tiên đã thắng Trần Thiên Khanh hơn hai mươi điểm.

Sau khi hết một ván, Trần Thiên Khanh hỏi: “Anh có thuốc lá không?”

Nguyễn Ôn Hoành nhìn hắn một cái: “Trong này không thể hút thuốc.”

Trần Thiên Khanh nói: “Tôi đi vệ sinh một lát, thuận tiện hút một điếu.” —- chính xác mà nói, chỉ là ngửi thôi.

Nguyễn Ôn Hoành lấy ra một gói thuốc, đưa cho hắn một điếu: “Tâm trạng của cậu không tốt?”

Trần Thiên Khanh vẫn dáng vẻ lười biếng, khoát tay với anh ta: “Coi như thế.” Nói xong liền bước ra ngoài.


Nguyễn Ôn Hoành nhìn theo bóng dáng của hắn, hơi nheo mắt lại, sau đó lấy điện thoại ra bấm một dãy số —- anh ta không tin, Trần Thiên Khanh không thèm quan tâm chút nào khi thấy Lục Chính Phi ở cùng một chỗ với một người phụ nữ khác.

Trần Thiên Khanh thật sự không thèm quan tâm ư? Đương nhiên là hắn có để ý, chẳng qua loại để ý này còn kém trong suy nghĩ của Nguyễn Ôn Hoành rất nhiều, hắn quyết không tin Lục Chính Phi lăng nhăng bên ngoài, cho dù là tự nguyện hay bị ép.

Thời gian này đời trước, không có Nguyễn Ôn Hoành tham dự vào việc này, bởi vì sau khi anh ta biết tin em trai mình come out thì Lục Chính Phi đã bị bố mẹ nhốt trong nhà.

Nhưng bây giờ lại khác, Nguyễn Ôn Hoành không phải cha mẹ Lục Chính Phi, cho nên anh ta sử dụng thủ đoạn không cần kiêng kỵ gì, chỉ cần đạt được mục đích, có thể kéo Trần Thiên Khanh khỏi Lục Chính Phi, còn dùng phương pháp gì —- chỉ cần không gây tổn thương đến Lục Chính Phi thì làm gì cũng được.

Nguyễn Ôn Hoành là một người anh trai tốt, nhưng tuyệt đối không phải là một người bạn tốt.

Trần Thiên Khanh vốn nghĩ đi ra ngoài một chút, chơi bi-a rồi thì tinh thần sẽ tốt hơn, nhưng hắn mới đánh một ván, liền cảm thấy cả người mệt mỏi, thậm chí còn cảm thấy không có sức lực để chơi tiếp ván thứ hai.

Trần Thiên Khanh biết loại mệt mỏi này không phải là do thân thể chịu không nổi, mà là một hiện tượng tâm lý, cho nên hắn mới tìm cớ đi ra ngoài hít thở.

Hội quán này hắn đến thường xuyên, cho nên rất quen thuộc, hắn tùy tiện chọn một cửa sổ, đặt điếu thuốc ngửi ngửi.

Phơi nắng, nghỉ ngơi, với người bình thường mà nói, phải cảm thấy rất thoải mái mới đúng, nhưng Trần Thiên Khanh vẫn cảm giác mỏi mệt như cũ, hắn nhắm mắt lại, cả cơ thể trầm lặng.

Nhưng trong lúc ngẩn ngơ, Trần Thiên Khanh lại như mơ mơ hồ hồ nghe được một giọng nói, giọng nói ấy vô cùng quen thuộc, gần như ngay lập tức khiến tóc gáy của hắn dựng đứng lên —- đó là giọng nói của “Trần Thiên Khanh”.

“Lục Chính Phi, anh tốt chứ?” Giống như pháo nổ sát bên tai, Trần Thiên Khanh mạnh mẽ mở mắt ra, nhìn khắp xung quanh, nhưng không thấy bất cứ người nào.

Hiện tại vừa lúc mặt trời lên cao, nhìn qua cửa sổ có thể trông thấy bể bơi màu xanh trong suốt, trong phòng cũng có không người khác, không thể có người hỏi thăm hắn.

Cho đến lúc này, Trần Thiên Khanh mới xác định, thần kinh của hắn, thật sự có vấn đề, mà còn là vấn đề vô cùng nghiêm trọng.


Trần Thiên Khanh cố tỉnh táo lại, vươn tay vuốt mồ hôi lạnh trên trán, hắn vốn muốn đứng dậy, nhưng phát hiện trước mắt biến thành màu đen, vì thế chỉ có thể ngồi xuống, tạm thời nghỉ ngơi một lúc.

Trần Thiên Khanh nhỏ giọng thì thào: “Thiên Khanh, anh sống không tốt chút nào.” —- nếu đây không phải thân thể của em, ngay cả khi anh vẫn còn sống, đều cảm thấy mệt mỏi.

Nhìn những chuyện tuổi trẻ của mình gây ra, chịu đựng những áp lực cùng tra tấn mà em từng gặp phải, cảm giác thật giống như đang ngã xuống, từ tận trên cao, vẫn có thể ngã xuống địa ngục, lại nhận ra địa ngục này cũng không phải là điểm cuối cùng.

Ngay khi Trần Thiên Khanh đang ngẩn người, âm thanh trò chuyện của một nam một nữ truyền vào tai hắn, lần này không còn là ảo giác, mà thật sự là giọng của Lục Chính Phi —- gã nói: “Buổi tối muốn ăn gì? Muốn ăn đồ Trung Quốc hay là cơm Tây?”

Lập tức, có một giọng phụ nữ mềm mại, giọng nói của người đó êm êm như nước, cô ta nói: “Cái gì cũng được nha, ăn cơm với anh thì ăn gì cũng vui vẻ hết ”

Theo nơi phát ra trò chuyện, Trần Thiên Khanh phát hiện Lục Chính Phi cởi trần, bên dưới mặc một cái quần bơi, đi cùng một người phụ nữ mặc áo tắm, chuẩn bị xuống bể bơi, hai người trò chuyện thật vui vẻ, trông giống như một cặp đôi đang yêu nhau tình cảm thắm thiết.

Cũng chỉ là giống như mà thôi… Trên thế giới còn có ai hiểu rõ chính mình hơn bản thân mình sao? Không có.

Người phụ nữ này Trần Thiên Khanh cũng biết, là con gái một của nhà họ Kim, tên là Kim Hoán Du, là bảo bối trong nhà, thời gian này đời trước, “Lục Chính Phi” cũng có đi tìm cô ta, có điều đều là bàn chuyện làm ăn, người phụ nữ này thích nhất là bao dưỡng những gã đàn ông đẹp trai, nam nhân trong giới giải trí cô ta đều từng nếm qua —- từ điểm này, cô ta ngược lại có vẻ giống Tôn Bách Kỳ.

Kim Hoán Du cũng có ý với Lục Chính Phi, nhưng vẫn có giới hạn —- cô ta có thể chọn lựa rất nhiều đàn ông, hoàn toàn không cần thiết chỉ treo trên một mình Lục Chính Phi.

Nếu Trần Thiên Khanh có tình cảm với Lục Chính Phi, nhìn thấy cảnh này, tự nhiên sẽ giận dữ, nếu Trần Thiên Khanh không có gì với Lục Chính Phi, nhìn thấy cảnh này, thì càng không giảng hòa với Lục Chính Phi. Trần Thiên Khanh ngược lại bắt đầu tò mò, Nguyễn Ôn Hoành rốt cuộc phải trả cái giá lớn đến đâu, mới làm cho Kim Hoán Du giúp anh ta chuyện này.

Trần Thiên Khanh nhìn hai người bước vào bể bơi từ trên cao, tay hắn chạm vào lớp thủy tinh lạnh lẽo, trong mắt chỉ có lạnh lùng, giống như tất cả hình ảnh trước mặt không chút xao động cảm xúc gì trong hắn.

Nhưng Trần Thiên Khanh thật không có ý gì trong lòng sao? Làm sao có thể —–


Đến giờ phút này, Trần Thiên Khanh chỉ có thể thừa nhận, Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh, chắc chắn không thể có một kết thúc tốt đẹp.

Đời trước ngăn cách hai người là cha mẹ Lục Chính Phi, đời này lại là anh họ của Lục Chính Phi, tuy sử dụng thủ đoạn khác nhau, nhưng đều cho một kết quả.

Nguyễn Ôn Hoành không biết từ lúc nào đứng phía sau hắn, nói: “Nhìn thấy rồi sao?”

Trần Thiên Khanh nghiêng nghiêng đầu, cười như không cười với anh ta.

“Nếu tôi là cậu, tôi sẽ vội vàng xuất ngoại.” Nguyễn Ôn Hoành nói tiếp: “Em họ của tôi, chỉ thích những thứ mới mẻ, giống như một đứa trẻ con, nếu không chiếm được, thì sẽ muốn chiếm, đến khi nắm được trong tay rồi, thì sẽ mất đi hứng thú.”

Trần Thiên Khanh không thay đổi nét mặt: “Không phải như vậy.”

Nguyễn Ôn Hoành thấy sắc mặt hắn khác thường, còn tưởng Trần Thiên Khanh bị một cảnh vừa rồi kích thích, trong lòng hơi hơi vui vẻ, nghĩ đến Trần Thiên Khanh còn nói không có hứng thú với Lục Chính Phi, còn không phải phản ứng mạnh như vậy: “Tôi là anh trai nó, ở cùng nhau nhiều năm rồi, còn không hiểu nó sao?”

Nguyễn Ôn Hoành tiếp tục: “Căn bản là nó không yêu cậu, nếu yêu cậu, sao có thể đánh gãy cả chân cậu?”

Trần Thiên Khanh không nói nên lời, hắn quay đầu lại tiếp tục nhìn Lục Chính Phi, nhìn gã cười nói vô cùng vui vẻ với Kim Hoán Du, một lát sau, Trần Thiên Khanh mới khàn khàn đáp lại: “Không, Lục Chính Phi yêu Trần Thiên Khanh!” —- nếu đây không phải là tình yêu, thì là cái gì? Nếu không yêu, vậy cái cớ duy nhất để hắn tự bào chữa cho bản thân, sẽ thật sự chỉ là cái cớ.

Nguyễn Ôn Hoành cho rằng mình đã uy hiếp được Trần Thiên Khanh, cười: “Đó sao có thể gọi là tình yêu, nếu tôi yêu một người, nhất định sẽ nâng niu người ấy trong lòng bàn tay, không tổn thương tới một sợi tóc của người ấy, nếu người ấy rời khỏi tôi, tôi tuyệt đối sẽ không làm tổn thương người ấy.”

Sắc mặt Trần Thiên Khanh trắng bệch ra, nếu lúc trước chỉ giống tờ giấy, vậy thì lúc này quả thực giống như người chết, hắn thở dốc thật mạnh, muốn thoát ra khỏi những lời này của Nguyễn Ôn Hoành.

Chính là hắn làm không được. Thực sự làm không được.

“Trần Thiên Khanh thật sự” kia khi chết cả người gầy gò, ánh mắt oán hận nhìn hắn, lời nói ác độc, giống như búa tạ, nện từng nhát lên linh hồn hắn.

Cho đến khi linh hồn rạn nứt, rồi vỡ vụn.

Trần Thiên Khanh dán cả đầu lên mặt kính, cả người run rẩy vô cùng, hắn nói: “Các người đều cảm thấy, Lục Chính Phi không yêu Trần Thiên Khanh sao?”


Nguyễn Ôn Hoành nhìn bộ dạng này của hắn, cảm giác Trần Thiên Khanh bị kích thích quá độ, do dự một chút, vẫn cảm thấy không thể thất bại trong gang tấc, nói: “Trần Thiên Khanh đối với Lục Chính Phi chỉ là một món đồ chơi nhỏ, sao có thể là tình yêu.”

Trần Thiên Khanh không trả lời, cách một lát, Nguyễn Ôn Hoành mới phát hiện ra hắn đang khóc, mắt mở to, trừng trừng nhìn Lục Chính Phi trong bể bơi mà khóc.

Lệ từ hốc mắt chảy xuống, trượt qua gò má, rơi trên mặt đất, mà toàn bộ quá trình, Trần Thiên Khanh không phát ra một tiếng nào.

Nguyễn Ôn Hoành hỏi: “Trần Thiên Khanh, cậu không sao chứ?”

Hắn im lặng chăm chú nhìn Lục Chính Phi, ánh mắt của Nguyễn Ôn Hoành trở nên hốt hoảng, anh ta vội vàng hỏi lại: “Trần Thiên Khanh, cậu không sao chứ?”

Trần Thiên Khanh nói: “Thì ra tôi chưa bao giờ biết, tình cảm này chẳng qua là một chuyện nực cười.”

Nguyễn Ôn Hoành chỉ thở dài: “Chỉ cần cậu đồng ý, tôi có thể giúp cậu ra nước ngoài, rời khỏi đây rồi tất cả sẽ….”

Trần Thiên Khanh nói: “Muộn rồi, tất cả…. Đã quá muộn rồi.”

Nguyễn Ôn Hoành hỏi lại: “Ý cậu là sao?”

Trần Thiên Khanh chỉ cười, từ khóc đến cười tựa như là chỉ thay đổi vẻ mặt, hắn từ từ bước về phía trước, mỉm cười nhìn Nguyễn Ôn Hoành trước mặt, nói: “Cảm ơn anh.”

Nguyễn Ôn Hoành ngây người còn tưởng mình đã nghe lầm: “Cậu nói gì?”

Trần Thiên Khanh thản nhiên lặp lại: “Tôi nói, cảm ơn anh.”

Nguyễn Ôn Hoành nhíu chặt mày, anh ta cảm thấy cả người Trần Thiên Khanh đều không được bình thường, như có gì đó vượt ra ngoài tầm khống chế, anh ta nói: “Trần Thiên Khanh, cậu đừng làm chuyện gì điên rồ, cậu còn trẻ mà.”

Trần Thiên Khanh cười cười: “Nguyễn Ôn Hoành, nếu tôi bước vào địa ngục —- thì tuyệt đối sẽ kéo Lục Chính Phi vào cùng.”

Đây là ý nghĩa sống lại của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui