Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta


Editor: Vện
Thuốc mỡ tái tạo da thịt mà Mai Tiếu Hàn điều chế không hổ là thần dược nghìn vàng khó mua, nửa tháng sau, cánh tay phải bị cụt của Lý Phong đã mọc lại nguyên lành.
“Sờ còn hơi cứng.” Mai Tiếu Hàn nắn bóp cơ bắp tay phải của Lý Phong, tỏ vẻ không hài lòng.
Lý Phong, “Tập luyện nhiều là được.”
Hắn hỏi, “Kế tiếp định làm gì?”
Mai Tiếu Hàn, “Đương nhiên là lấy lại những gì thuộc về chúng ta.”
Y tốt tính chứ không phải nhu nhược mặc người xâu xé, Mai Hoa Cốc do tổ tiên của y dựng nên, là tâm huyết của ông cha, là kỳ vọng mà đời trước phó thác cho y, y sẽ không giao Mai Hoa Cốc cho một kẻ phản bội.
Lý Phong không có ý kiến, chỉ đáp, “Được.”
Biết họ phải đi, Mạnh Trần không ngạc nhiên.

Y rất đồng cảm với hoàn cảnh của Mai Tiếu Hàn, bị người thân thuộc nhất phản bội, trong tim như bị đóng một cây đinh, phải tự tay mình nhổ ra mới có thể yên lòng.
“Xin mượn của Ma tôn đại nhân vài vị cao thủ.” Mai Tiếu Hàn nói, “Mai Hoa Cốc đã bị Từ Xán khống chế, lão ở cảnh Đại Thừa, hai người bọn ta thế đơn sức yếu, thật sự đánh không lại.”
Y nói rất thẳng thắn, bởi vì y cho rằng nhờ bạn bè giúp đỡ chẳng phải chuyện khó xử.

Khi Mạnh Trần và Tiết Lãng cần, y sẽ dốc hết sức hỗ trợ, hiện giờ y rơi vào cảnh khốn cùng cũng sẽ không ngần ngại mở miệng cầu cứu.
Đó mới là tình bạn.
Tiết Lãng nói, “Người khác không đáng tin, ta đi với các ngươi một chuyến.”
Mai Tiếu Hàn và Lý Phong nghe vậy cũng bất ngờ, Tiết Lãng ngó Mạnh Trần rồi hừ một tiếng, “Chỉ là một lão già Đại Thừa thôi mà, ta búng tay cái là xong.”
Hắn muốn chứng minh với vợ rằng mình mới là người đàn ông mạnh mẽ nhất!
Nhìn dáng vẻ hiếu thắng của hắn, Mạnh Trần nghiêng đầu cười khẽ, nói với Mai Tiếu Hàn và Lý Phong, “Hắn ở không chẳng có gì làm, để hắn đi cùng các ngươi vậy.”
Ma tôn cảnh Độ Kiếp ra tay thì ăn đứt cả đám Đại Thừa, Mai Tiếu Hàn cầu còn không được, lại hỏi Mạnh Trần, “Trần Trần có đi luôn không?”
Mạnh Trần còn chưa nói, Tiết Lãng đã giành trước, “Chạy đi chạy về mệt lắm, để y ở lại giữ nhà đi.”
Nói xong lại nhận ra mình độc đoán cướp lời người ta, Tiết Lãng vội quay lại nhìn Mạnh Trần, “Được không?”
Nhìn ánh mắt Tiết Lãng, Mạnh Trần tinh ý nhận ra điều hắn không nói ra miệng.

Tiết Lãng nói không muốn để y đi vì sợ y mệt là kiếm cớ, thật ra hắn không muốn cho y nhúng tay vào mớ bòng bong này.

Hắn sợ cuộc trả thù của Mai Tiếu Hàn sẽ gợi cho y nhớ đến quá khứ đau thương.
Tuy Mạnh Trần tự nhận y nào có yếu đuối đến thế, nhưng vẫn rất biết ơn Tiết Lãng đã suy xét đến phương diện này, y sẽ không từ chối ý tốt của hắn, bèn cười với Mai Tiếu Hàn, “Các ngươi đi đi, chờ giải quyết xong vụ này, sau khi ngươi chỉnh đốn lại Mai Hoa Cốc, ta sẽ đến tìm ngươi uống rượu.”
Mai Tiếu Hàn cũng cười, đập tay với Mạnh Trần, “Quyết định vậy nhé!”
—o0o—
Hôm sau, ba người dùng xe ngựa Mộng Yểm lên đường.
Trước khi đi, Tiết Lãng quấn lấy y mà mè nheo, “Có nhớ ta không đó?”
“Đi hai ba ngày là về rồi.” Mạnh Trần nhìn hắn như thằng ngố, “Có gì đâu mà nhớ.”
Nghe vậy, Tiết Lãng không dám tin, mặt in đậm hàng chữ “sao huynh có thể nhẫn tâm đến thế”.
Mạnh Trần phì cười, không trêu hắn nữa, y xoa mặt Tiết Lãng, “Chọc đệ thôi, nhớ chứ, nên nhớ đi sớm về sớm.”
Bấy giờ Tiết Lãng mới thỏa mãn, đè Mạnh Trần hôn chùn chụt rồi lưu luyến rời đi dưới ánh mắt khinh bỉ của Mai Tiếu Hàn.
Đúng là xử lý rắc rối ở Mai Hoa Cốc chỉ cần hai, ba ngày, nhưng thời gian qua, Mạnh Trần và Tiết Lãng chưa từng xa nhau ngày nào.

Tiết Lãng mới đi có nửa ngày mà y đã thấy điện Tu La trống vắng hoang liêu, phải hai ngày nữa mới gặp lại Tiết Lãng, y bỗng hối hận vì mình không đi theo.
Mạnh Trần lắc đầu, tự giễu bản thân trở nên quấn người như vậy từ bao giờ, y quyết định tìm việc gì đó để làm.
Mạnh Trần ra vườn tưới nước cho hoa Nguyệt Sương.
Thời gian qua phát sinh quá nhiều sự kiện nên không ai rảnh chăm hoa, không nhờ hoa Nguyệt Sương có sức sống mãnh liệt thì chắc đã chết héo từ lâu.

Mạnh Trần hơi áy náy nên tưới nước làm cỏ, cắt tỉa cành vô cùng tỉ mỉ.
Trời đã về chiều, gió đêm se lạnh, biển hoa Nguyệt Sương đung đưa theo gió, cánh hoa rung rung như biết lạnh.
Cắt sửa xong cành hoa cuối cùng, Mạnh Trần đứng dậy vươn vai, thấy tay dính bùn, định đi rửa tay thì một chiếc khăn trắng được đưa đến.
Mạnh Trần cứng người, ánh mắt không tự chủ dừng ở bàn tay cầm khăn.
Ngón tay trắng trẻo thuôn dài, trơn bóng như ngọc, móng tay được cắt gọn, có thể xem như cảnh đẹp ý vui.
Y chậm rãi ngước mắt nhìn chủ nhân bàn tay.
“A Trần.” Bùi Ngọc Trạch anh tuấn nho nhã, mỉm cười nhìn y, “Đã lâu không gặp.”
Thái độ của gã thong dong, giọng điệu thân thiết, cứ như hai người chưa từng xảy ra xích mích.


Hệt như khi còn ở Thái Huyền Tông, gã xuống núi chấp hành nhiệm vụ rồi về Tê Tuyết Cư thăm sư đệ gã yêu thương nhất.
Mạnh Trần quan sát gã một hồi, không nói tiếng nào.
“Xem ra A Trần rong chơi bên ngoài quá lâu, quên mất sư huynh rồi.” Bùi Ngọc Trạch nắm ngón tay Mạnh Trần, y lập tức tránh đi.

Bùi Ngọc Trạch khựng lại rồi buông tay, sau đó quay lại nhìn biển hoa lung linh dưới trăng.
“Tiết Lãng trồng hoa cho đệ à?” Gã cười, nói khẽ, “Tiếc quá.”
Vừa dứt lời, vườn hoa Nguyệt Sương héo úa, nháy mắt hóa tro rồi bị gió đêm cuốn đi, chẳng còn vết tích.
Biển hoa trắng bạc tươi tốt như chưa từng tồn tại.
Đáy mắt Mạnh Trần xao động sóng xô, y rút kiếm, nhưng chợt phát hiện mình không thể cử động, mà Bùi Ngọc Trạch vẫn đứng đó mỉm cười nhìn y.
Buốt giá lan khắp lồng ngực Mạnh Trần.
Y hoàn toàn không nhìn ra cảnh giới hiện tại của Bùi Ngọc Trạch, gã chỉ lẳng lặng đứng đó, không cần vận linh lực mà y đã thấy khó thở, thậm chí không thể nảy sinh ý định chống trả.
Bùi Ngọc Trạch lại nắm tay Mạnh Trần, dùng khăn cẩn thận lau bùn trên từng ngón tay y, “Chỉ mới phá có mấy bông hoa mà A Trần đã đau lòng rồi sao? Vậy nếu ta giết chết Tiết Lãng ngay trước mặt đệ thì đệ sẽ như thế nào nhỉ?”
Mạnh Trần cười gằn, “Mơ đi.”
“Cũng đúng, trong lòng đệ, ta mãi mãi không bằng Tiết Lãng.” Bùi Ngọc Trạch vẫn cười, nhưng nụ cười lại khiến người ta rùng mình ớn lạnh, “Thật ra, ta đã từng bị hắn đánh bại từ ba nghìn năm trước.”
Mạnh Trần chấn động, quay phắt sang nhìn gã!
“A Trần à.” Bùi Ngọc Trạch giơ một ngón tay ấn nhẹ vào mi tâm Mạnh Trần, “Đệ nhớ lại đi.”
Khoảnh khắc ngón tay gã chạm vào, đầu Mạnh Trần đau buốt như sắp nổ, ký ức cuồn cuộn đổ về làm sáng tỏ tất thảy…
Ba nghìn năm trước, y được người đời xưng là tiên tôn, là một trong những tôn giả Đại Thừa đỉnh cấp hiếm hoi trên đời.
Năm ấy, y là đệ tử của Thiên Thanh Môn, Bùi Ngọc Trạch là sư huynh của y.
Hai người có thể xem như trúc mã cùng nhau lớn lên trong môn phái, cùng được một sư phụ dạy dỗ, thân thiết như hình với bóng.

Nào ngờ một ngày nọ, Bùi Ngọc Trạch tỏ tình với y.
Trong lòng Mạnh Trần, Bùi Ngọc Trạch như anh cả, người thân, tri kỷ, là người mà y tin tưởng nhất.

Ngoài ra, y không còn tâm tư nào khác với gã, nên dù áy náy nhưng vẫn quyết đoán từ chối.

Bùi Ngọc Trạch không buồn không giận, chỉ bảo gã sẽ không bỏ cuộc mà vẫn chờ y.

Gã còn nói y chớ để bụng, hai người vẫn sẽ chung sống như trước.

Nhưng Mạnh Trần hiểu họ không thể nào quay về như xưa được nữa, y không thể nhận tình cảm của Bùi Ngọc Trạch, đồng thời cũng không muốn sư huynh thương tâm, nên y chọn cách rời khỏi Thiên Thanh Môn, một mình bế quan tu luyện, mong rằng thời gian có thể xóa nhòa tình cảm, giúp Bùi Ngọc Trạch tháo gỡ khúc mắc.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, y từ cảnh Hóa Thần lên đến Luyện Hư, sau đó đột phá Đại Thừa rồi dừng chân ở Đại Thừa đỉnh cấp.

Trong tiên đạo, Đại Thừa đỉnh cấp đã là cảnh giới tối cao nhưng vẫn lép vế ma đạo, bởi vì Ma tôn của Ma Vực đã đến cảnh Độ Kiếp, là tôn giả mạnh nhất đương thời, thực lực khôn lường, vô địch thiên hạ.
Tiên đạo sầu muốn chết, lo rằng vị Ma tôn kia sẽ dẫn dắt ma tộc thôn tính giới tu chân, nên đã đưa ra kiến nghị thành lập hiệp ước hòa bình, bảo vệ giới tu chân.
Ngoài dự đoán, Ma tôn kia đồng ý.

Thế là Mạnh Trần được cử làm người đại diện cho tiên đạo đến gặp mặt Ma tôn, sau đó không biết vị Ma tôn trẻ tuổi tên Tiết Lãng kia bị bệnh gì mà cứ nhìn y đến ngây dại.
Sau ngày ký hiệp ước, Tiết Lãng gửi cho y một phong thư, chữ trên giấy xiêu vẹo ngoằn nghèo như gà bới, giọng điệu vừa thận trọng vừa háo hức rủ y đi ngắm sao.
Mãi đến sau này, y và Tiết Lãng đến với nhau, bỗng nghe tin Bùi Ngọc Trạch phản bội Thiên Thanh Môn, rơi vào ma đạo.

Gã dùng uy thế của cường giả Đại Thừa đỉnh cấp để tự lập một phái, chiêu mộ tất cả tu sĩ không muốn tiên đạo bắt tay với ma đạo rồi cắt đôi Ma Vực, hình thành thế đối lập với Tiết Lãng.
Sau khi thành ma, tâm tính Bùi Ngọc Trạch hoàn toàn thay đổi, gã thích giết chóc, thủ đoạn tàn nhẫn, dung túng cho thuộc hạ mặc sức giết hại người của giới tu chân, dùng mọi cách để tăng tu vi một cách bất chấp, gã nuốt linh hồn người khác để đột phá cảnh Độ Kiếp.
Không chỉ có thế, gã còn dùng cấm thuật ác độc nhất hòng khống chế hồn phách Mạnh Trần, muốn biến y thành con rối không có ý thức, phải phụ thuộc vào gã.

Vụ việc này chọc điên Tiết Lãng, hắn chấp nhận thư khiêu chiến của Bùi Ngọc Trạch, muốn đánh một trận ra trò.
Trong trận chiến, Tiết Lãng chặt đứt tay chân của Bùi Ngọc Trạch, biến gã thành phế nhân mất sạch tu vi.
Nhưng Mạnh Trần và Tiết Lãng chẳng thể ngờ Bùi Ngọc Trạch tự chặt đứt đường lui, dùng hận thù vô tận và chấp niệm điên cuồng làm động lực để phá vỡ rào cản cảnh giới, dùng thân ma phi thăng thành vị “tiên” đầu tiên trên đời!
Không ai có thể tưởng tượng nổi sức mạnh của tiên nhân, gã có thể phá vỡ quy tắc của thế giới, bắt nó phải vận hành theo ý muốn của mình.

Thậm chí, gã còn có thể xé mở không gian, quay ngược thời gian.

Thế là Bùi Ngọc Trạch mở lỗ hổng thời không, đánh Tiết Lãng vào đó, xóa bỏ sự tồn tại của hắn.
Mạnh Trần mất hết tất cả, lại không muốn rơi vào tay Bùi Ngọc Trạch nên chọn cách tự vẫn.
Không ngờ Bùi Ngọc Trạch lại hóa điên, dù y đã chết mà gã vẫn không chịu buông tha.
Gã bắt được linh hồn của Mạnh Trần, rồi rút một phần linh hồn của mình, cùng y vào luân hồi.

Bùi Ngọc Trạch vững tin rằng nếu không có Tiết Lãng, nhất định Mạnh Trần sẽ về bên gã.

Nên gã chọn cách làm lại từ đầu, vậy là hai người trở thành Mạnh Trần và Bùi Ngọc Trạch của Thái Huyền Tông vào ba nghìn năm sau, gã lại dùng thân phận sư huynh để kề cận Mạnh Trần, dần dần khiến y yêu gã.
Đáng tiếc lần này lại thất bại, Mạnh Trần đã chết.
Bùi Ngọc Trạch khôi phục ký ức không cam tâm, gã lại dùng sức mạnh của tiên nhân để quay ngược thời gian cứu sống Mạnh Trần.

Nhưng không biết lần này bị trục trặc ở đâu mà dòng thời gian quay ngược thành công, song Tiết Lãng bị trục xuất lại quay trở về thế giới này.
Hóa ra thế giới nào cũng có quy tắc vận hành của riêng nó, Bùi Ngọc Trạch xé mở không gian, quay ngược thời gian là đã vi phạm quy tắc, khiến thế giới mất ổn định, sinh ra lỗ hổng.

Nếu gã tiếp tục không màng hậu quả thì toàn thế giới này sẽ tan vỡ.
Bùi Ngọc Trạch biết rõ nhưng gã mặc kệ, chiếm lấy Mạnh Trần đã trở thành chấp niệm khắc vào xương tủy.

Gã không quan tâm thế giới trở nên như thế nào, gã chỉ muốn đạt được mục đích.

Cùng lúc đó, gã ý thức được nếu xuất hiện một tiên nhân thứ hai thì người đó sẽ biết hành động của gã là trái đạo, để duy trì tính ổn định của thế giới, người đó nhất định sẽ ngăn cản gã.
Vậy là gã tạo ra “thiên cơ”, bí mật truyền vào đầu những vị đại năng, khiến họ lạc lối trong vòng luẩn quẩn, đi đến cái kết tự hủy diệt.
Cứ thế thì sẽ không còn ai ngáng đường gã nữa.
“Ngươi điên thật rồi.”
Mạnh Trần mở mắt, sau khi biết toàn bộ chân tướng, những cảm xúc thịnh nộ, oán hận, hoang đường xoắn lấy trái tim y, y căm phẫn đến đỏ mắt, “Chỉ vì thế mà ngươi hại chết biết bao người vô tội sao?!”
“Phá hủy thế giới ta còn không ngại, chết vài mống thì có sá gì.” Bùi Ngọc Trạch vẫn nhoẻn cười ôn hòa, “A Trần, ta chỉ là thích đệ, muốn ở cùng đệ thôi mà.”
“Thích ta?” Mạnh Trần như nghe chuyện cười, y nghiến răng, “Thì ra đây là cách mà ngươi thích một người… mỗi lần ta chết, ngươi lại bắt ta sống lại, đến khi nào ta thích ngươi mới thôi à?”
Xem định mệnh như trò chơi, thua thì chơi lại đến khi nào đạt được kết quả mong muốn.
Nhưng cái giá phải trả là toàn thế giới, là hàng trăm triệu sinh linh.
“Đó là phương thức của ta.” Bùi Ngọc Trạch không cảm thấy cách nghĩ của mình có vấn đề, gã nói rất tự nhiên, “A Trần, đây là kiếp thứ tư của chúng ta.

Lần này không được nữa thì vẫn còn kiếp thứ năm, thứ sáu.”
“Đệ còn nhớ không? Lần đầu thổ lộ với đệ, ta đã bảo sẽ luôn chờ đệ.” Bùi Ngọc Trạch ôn tồn bảo, “Nên ta mong rằng đệ hiểu rõ một việc, đệ không trốn được đâu.

Dù cho qua bao nhiêu kiếp, đệ vẫn sẽ thuộc về ta, không có lựa chọn khác.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận