Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
Vừa hay lúc Dụ Thần đang hoảng loạn không biết phải đáp lời thế nào thì nhân viên đưa canh đến, còn đứng ngay ở giữa hai người họ.
Dụ Thần ngồi nhích sang một chút, lấy người cô phục để che cho mình.
Gió điều hòa thổi lạnh cả tay, Dụ Thần mượn nhiệt độ ấy áp lên cổ mình cho hạ nhiệt.
"Bảo bối."
Bảo bối?
......!
"Mời quý khách thưởng thức." Nhân viên sắp canh ra xong, nói.
Dụ Thần ngẩng đầu cười với cô: "Cảm ơn."
Nhân viên: "Không có gì ạ."
Sau khi nhân viên phục vụ đi rồi, Dụ Thần nghe thấy Phó Chi Dữ hắng giọng, sau đó anh nói: "Xin lỗi, chỉ là tôi," Anh ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: "Tôi nên gọi em là Thần Thần, hay gọi là Tiểu Thần?"
Dụ Thần cúi đầu: "Gọi là Thần Thần đi, người nhà toàn gọi em như thế."
Phó Chi Dữ: "Được."
Bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ, Dụ Thần nghĩ, có khi là vì ban nãy gặp người bạn kia, vừa hay thấy cậu chàng gọi người yêu là bảo bối, thành ra Phó Chi Dữ mới buột miệng như thế.
Nhỉ?
Sao tự dưng lại dễ gần thế không biết.
Để phá vỡ sự ngượng ngập, Dụ Thần cười gượng, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, đứng dậy cầm bát của Phó Chi Dữ, nói: "Đây là canh khai vị, ngon l..."
Cậu chưa dứt lời thì Phó Chi Dữ đã đứng dậy, cầm lấy cái bát trên tay cậu: "Để tôi tự lấy."
Dụ Thần ngớ người rồi lí nhí: "Dạ."
Cậu từ từ ngồi xuống, nghĩ, thôi thì nói hết câu vậy, nhưng mà lần này giọng cậu yếu ớt hơn nhiều: "Ngon lắm."
Ủa sao thế này?
Phó Chi Dữ không thích chạm vào thứ người khác đã chạm vào à?
Câu này vừa xuất hiện trong đầu Dụ Thần thì Phó Chi Dữ đã cầm bát của cậu lên.
Dụ Thần lập tức ngồi thẳng lưng, định lấy lại cái bát trên tay Phó Chi Dữ nhưng tay anh nhanh hơn cậu nhiều.
Suy nghĩ Dụ Thần rối bời không thể hiểu, nhưng vẫn nói: "Cảm ơn."
Sao Phó Chi Dữ cứ lúc gần lúc xa thế nhỉ? Làm tâm trạng Dụ Thần lên voi xuống chó liên hồi.
Lúc thì Dụ Thần muốn lại gần anh, lúc nhớ đến thân phận chủ tịch Phó của anh thì lại cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Hơn nữa, Phó Chi Dữ kỳ cục quá đi.
Bát của anh mới múc được một muôi canh, chưa múc xong đã xông đến cướp bát của Dụ Thần rồi.
Đây lẽ nào là sự ngang ngược gia trưởng trong truyền thuyết?
Nhưng cũng không giống thế.
Dụ Thần chưa bao giờ gặp ai như Phó Chi Dữ.
Người đâu mà kỳ cục ghê.
Dụ Thần bị Phó Chi Dữ dọa, mất một lúc lâu không dám nói gì, bát canh thơm phưng phức bốc hơi nghi ngút trước mặt làm cậu chỉ muốn cứ cúi đầu mà im lặng uống canh thôi.
Sau khi bầu không khí rơi vào im lặng, nhạc nền lại trở nên rất rõ ràng.
Ông chủ của nhà hàng thịt dê này cực kỳ thích những bài hát từ thời xưa cũ, lúc này đang bật bài hát của một ca sĩ ngày xưa.
"Sao thế?" Đột nhiên Phó Chi Dữ hỏi.
Dụ Thần ngẩng đầu lên: "Gì cơ?"
Phó Chi Dữ hỏi: "Sao em không nói gì nữa rồi?"
Dụ Thần cười gượng: "Em vẫn luôn nói à?"
Phó Chi Dữ gật đầu: "Từ lúc ở cổng đi vào cho đến ban nãy vẫn luôn nói."
Dụ Thần càng cười gượng hơn: "Ha ha, em xin lỗi, hình như em hơi lắm mồm."
"Không phải, không nói nhiều," Phó Chi Dữ đặt thìa xuống: "Tôi thích nghe em nói."
Dụ Thần chớp chớp mắt, sự hớn hở mấy phút trước vừa nguội lạnh lại bắt đầu nhen nhóm dần lên.
Cậu le lưỡi, đôi mắt to tròn nhìn Phó Chi Dữ: "Em chẳng biết nói gì cả."
Phó Chi Dữ: "Em nói gì cũng được."
Phó Chi Dữ miệng thì bảo gì cũng được nhưng lại chẳng cho Dụ Thần cơ hội để nghĩ đề tài, anh hỏi luôn: "Em thích gì?"
Dụ Thần hỏi: "Về lĩnh vực gì?"
Phó Chi Dữ hắng giọng một cái: "Ngườ...!Sách."
Dụ Thần bật cười: "Người hay là sách?"
Tay Phó Chi Dữ đặt trên bàn hơi siết lại: "Sách."
Dụ Thần càng cười tươi hơn, cậu lặp lại: "Sách mà em thích, ha ha, anh ơi, chúng mình đang xem mắt thật hả anh?"
Phó Chi Dữ nhìn xuống: "Tìm hiểu nhau một chút."
Dụ Thần ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: "Thực ra em không thích đọc sách lắm đâu, em không thích sách khoa học rồi tiểu thuyết gì hết.
Cái sự học hành em cũng chẳng thiết tha lắm."
Phó Chi Dữ nghi hoặc: "Nhưng em trong top 10 toàn tỉnh thi đỗ đại học A mà."
Dụ Thần kinh ngạc: "Sao anh biết?"
Phó Chi Dữ ngẫm nghĩ một chút: "Năm đó có nói trên báo."
Dụ Thần: "À à", không nghĩ xem câu nói kia có ẩn chứa điều gì không, cậu cười với Phó Chi Dữ, đặt ngón tay lên môi, xuỵt một cái, lấy tay che một bên miệng, nói: "Đúng thế, nên em chỉ nói với anh thế thôi, em chẳng đọc sách gì đâu, nhưng mà kết quả học của em lại rất tốt, em chỉ học qua loa thôi."
Nói rồi Dụ Thần cười: "Anh có thấy em đang nổ quá không?"
Phó Chi Dữ cười: "Một chút."
Dụ Thần phẩy phẩy tay: "Làm đề thì cũng được thôi nhưng mà học thuộc lòng thì thực sự em không thể ngấm nổi, thế nên cái thời cuối phổ thông ý, lúc ý em chỉ nghĩ là em nhất định phải đạt được kết quả thật tốt, như thế mới xứng với cái máy ảnh yêu dấu của em."
Nói xong Dụ Thần ngẩng đầu cười: "Câu này thì đúng là nổ thật."
Lần này Phó Chi Dữ không phụ họa theo mà chỉ nhìn Dụ Thần cười.
Dụ Thần lại xuỵt tiếp: "Em chỉ nói với mỗi mình anh thôi đấy nhá, anh không được nói với ai đâu."
Phó Chi Dữ cười, cũng học theo Dụ Thần để tay che một bên miệng: "Tôi không nói với ai đâu."
Không còn tấm màn ngăn cách nữa, Dụ Thần cảm thấy mình và Phó Chi Dữ đã gần nhau hơn một chút rồi.
Nếu Phó Chi Dữ đã hỏi thế rồi, vậy thì Dụ Thần cũng hỏi ngược lại: "Anh thì sao? Anh thích đọc sách gì thế?"
Phó Chi Dữ: "Nhiều lắm, toàn là những loại sách nhàm chán thôi."
Dụ Thần gật gù.
Cậu cũng không hứng thú với đề tài này lắm, vừa hay, màn hình điện tử bên cạnh bàn sáng lên, bên trên hiện dòng chữ "Ngày cuối cùng trong chuỗi hoạt động đặc biệt của nhà hàng, xin đừng bỏ lỡ."
Thế là Dụ Thần hỏi Phó Chi Dữ: "Anh có thích uống rượu không?"
Phó Chi Dữ: "Sao thế?"
Dụ Thần lật menu ra, nói với Phó Chi Dữ: "Nghe nói rượu sữa ở đây ngon lắm, do chủ nhà hàng đích thân làm đấy.
Nhưng mà họ không cho mua đem về," Dụ Thần rướn người về phía trước một chút: "Bình thường em toàn đến đây một mình thôi, mà mình em thì em không dám uống, anh có muốn không?"
Mắt Dụ Thần tràn trề hy vọng, nhìn có vẻ như rất muốn uống, thế là Phó Chi Dữ bảo: "Gọi một bình đi."
Dụ Thần lập tức sung sướng cười tít mắt, bấm vào màn hình, đặt một bình.
Dụ Thần nhấn mạnh một lần nữa: "Em không uống nhiều đâu, chỉ là nếm một tí xem vị thế nào đâu.
Em chỉ uống một tí rượu thôi là say ngoắc cần câu rồi, không nhớ trời trăng gì nữa.
Nên thế có gì thì nhờ anh cả đấy nhé."
Dứt lời, Dụ Thần chợt nhớ đến đêm hôm nọ với Phó Chi Dữ.
Phó Chi Dữ: "Không sao, có tôi ở đây."
Dụ Thần gật đầu: "Vâng."
Sau khi ăn món canh khai vị xong, nhân viên bưng ra những món còn lại, còn mang theo một bình rượu mà Dụ Thần gọi.
Rượu vừa lên cái là Dụ Thần dán chặt mắt vào.
Cậu đã ngắm bình rượu này trên bàn của người khác từ lâu rồi.
Bình rượu rất đẹp, thiết kế đẹp, thế nên lúc nhân viên vừa rời đi, cậu lập tức lấy điện thoại ra chụp.
"Anh ăn trước đi, em chụp mấy tấm cái đã."
Phó Chi Dữ: "Không sao, tôi đợi em."
Dụ Thần đứng dậy, chọn một góc để chụp đặc tả bình rượu, chỉnh một chút rồi lại làm thêm tấm nữa.
Sợ Phó Chi Dữ phải chờ lâu, Dụ Thần chụp mấy tấm là xong, sau đó mở luôn bình rượu ra, "pậc" một cái.
Phó Chi Dữ lập tức buông đũa xuống, anh nhìn nút bình rượu trên bàn, hỏi: "Sao không để tôi mở cho?"
Dụ Thần không bận tâm: "Em mở được mà."
Phó Chi Dữ vẫn nói: "Sau này cứ để tôi làm."
Dụ Thần vẫn chẳng để ý, tự rót cho mình một chén đầy: "Như nhau cả thôi."
"Oa, mùi sữa nè." Dụ Thần hít một hơi, cười với Phó Chi Dữ: "Anh ngửi thử xem."
Phó Chi Dữ cũng ngửi một chút: "Ừ."
Dụ Thần giơ chén rượu lên: "Cụng ly cái nhỉ."
Phó Chi Dữ cũng giơ chén rượu lên cụng với cậu.
Dụ Thần không đợi ngồi xuống, cứ thế vừa đứng vừa uống luôn.
Cậu vốn chỉ muốn uống một ngụm thôi, nhưng thực sự là quá đã, thế là cậu lại uống thêm ngụm nữa.
Ngon quá đi.
Thêm ngụm nữa.
Thơm quá à.
Thế là uống cạn luôn một chén.
"Uống nhanh quá," Phó Chi Dữ ở bên cạnh cậu, nhắc nhở: "Em ăn chút đồ ăn đi."
Dụ Thần: "Được, được."
Nói xong cậu mới ngồi xuống, Phó Chi Dữ đẩy đĩa sang chỗ cậu, Dụ Thần cúi đầu nhìn, cả đĩa đầy sườn dê.
Dụ Thần: "Cảm ơn anh."
Phó Chi Dữ cười nhẹ, nói với cậu: "Sau này không cần phải nói cảm ơn với tôi."
Dụ Thần xúc một thìa sườn lên: "Tại sao?"
Phó Chi Dữ nói: "Tôi sẽ làm rất nhiều điều cho em, em không cần phải khách sáo với tôi."
Dụ Thần lắc đầu: "Không phải là khách sáo, em vẫn nói cảm ơn với ba mẹ em mà, em quen..." Nói đến đây, Dụ Thần chợt ngừng lại, nói: "Được, sau này em sẽ không nói thế nữa."
Yêu cầu của sếp Phó mà cậu cũng dám bật?
Hâm à?
Cho thìa sườn dê vừa xúc vào miệng, Dụ Thần mới nhận ra Phó Chi Dữ vừa mới nói gì.
"Tôi sẽ làm rất nhiều điều cho em."
Rõ ràng mình ăn sườn dê mặn, sao lại thấy trong miệng hơi ngọt ngọt nhỉ?
Lại còn vị dưa hấu nữa chứ.
Dụ Thần liếm môi, lẽ nào ban nãy ăn kẹo vẫn còn dính ở môi?
Chắc là thế.
Hi hi.
Ngọt quá.
Rượu cũng vừa thơm vừa ngọt.
Dụ Thần ăn xong hai miếng sườn dê, phát hiện ra rượu của mình đã được rót đầy rồi, thế là cậu bỏ thìa xuống, ngửa đầu uống cạn.
"Ngon quá." Dụ Thần gật gù, rồi lại cầm thìa lên.
Vừa ngon vừa thơm.
Ăn thêm hai miếng sườn dê nữa, Dụ Thần kinh ngạc phát hiện ra chén rượu nhỏ của mình lại đầy rồi.
Thế là cậu vui vẻ ngửa đầu uống tiếp.
"Dụ Thần?" Đột nhiên có tiếng gọi phát ra.
Dụ Thần ngẩng đầu lên, nhìn người ngồi đối diện mình, chẳng nói gì.
Phó Chi Dữ ngây ra, hỏi: "Tôi vừa nói gì với em?"
Cung phản xạ của Dụ Thần đánh một vòng quanh Trái Đất, nghiêng đầu: "Hử?"
Phó Chi Dữ hơi nhíu mày, anh chợt nhớ đến nửa ly rượu còn sót lại đêm hôm đó...!
Phó Chi Dữ hỏi: "Tôi là ai?"
Dụ Thần nghiêm túc nhìn Phó Chi Dữ, nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc: "Anh là Phó Chi Dữ," Giọng Dụ Thần như thể phát hiện ra câu trả lời cho bài toán khó nhằn mà mình nghĩ từ rất lâu rồi: "Em trả lời có đúng không?"
Phó Chi Dữ cười bất lực: "Đúng rồi."
Dụ Thần nghe xong cười sung sướng rồi tiếp tục ăn sườn dê.
Cậu ăn xong hai miếng sườn dê xong, quay sang nhìn chén rượu của mình.
Nhưng phát hiện ra...!
"Sao lại không có rượu?" Giọng Dụ Thần đầy hoài nghi.
Rõ ràng là ăn xong hai miếng sườn là sẽ có rượu mà.
"Không được uống nữa." Đột nhiên có ai đó nói.
Dụ Thần ngẩng đầu lên.
Cậu đang định hỏi gì đó, tự dưng thấy chén rượu ở bên kia bàn, đầy ắp.
Dụ Thần cười, đặt thìa xuống, chống tay lên bàn, đứng dậy đi qua đó.
Cậu nhìn chằm chằm vào chén rượu, nhưng chưa nhìn đủ đã bị người khác cướp lấy mất rồi.
"Là rượu của em mà." Dụ Thần nói với Phó Chi Dữ.
Phó Chi Dữ giơ chén rượu lên cao: "Không phải của em."
Dụ Thần không nghe, rướn người lên lấy, Phó Chi Dữ đứng hẳn dậy, vẫn giơ lên cao.
Chiều cao chênh lệch như vậy, Dụ Thần vươn tay cũng mãi cũng không với tới.
Cậu lại nhảy lên hai cái, vẫn chẳng thể với nổi.
Dụ Thần hơi tức giận, nhíu mày, nhưng cậu quay đầu lại, khoảnh khác thấy mặt Phó Chi Dữ, cậu lập tức ngoan ngoãn.
Cậu nhìn Phó Chi Dữ mấy giây, đột nhiên cầm một tay của anh lên, đặt lên đầu mình.
"Em còn nhiều lông lắm, anh không được bỏ rơi em đâu."
Phó Chi Dữ: "Sao cơ?"
Dụ Thần cuống cả lên, cậu giơ tay, ôm cổ Phó Chi Dữ: "Ông xã~~~"
Phó Chi Dữ như thể bị sét đánh: "Em, em gọi tôi là gì?"
Dường như Dụ Thần không nghe thấy Phó chi Dữ nói, cậu gấp gáp ôm chặt lấy Phó Chi Dữ, như thể nếu không làm thế, Phó Chi Dữ sẽ quẳng cậu đi.
Sao Phó Chi Dữ không ôm cậu?
Dụ Thần ấm ức nhìn vào mắt Phó Chi dữ, rồi lại nhìn xuống môi anh.
Dụ Thần nhíu mày: "Không thích em nữa à?
Phó Chi Dữ: "Tôi..."
Không đợi Phó Chi Dữ nói hết cậu, giây tiếp theo, Dụ Thần ngẩng đầu, dựa sát vào người Phó Chi Dữ, hôn nhẹ một cái lên môi anh.
Khúc nhạc nền của nhà hàng vừa hay kết thúc.
Toàn bộ không khí chìm vào im lặng.
Phó Chi Dữ.
Hóa đá rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...