Hóa Ra Là Anh
Tôi cảm thấy Kỳ Hàn Tinh đang cố ý mỉa mai về sức ăn của tôi, tôi có thể nhận được nhưng lại không có bằng chứng nên không thể làm gì được anh.
Những chuyện tồi tệ trong một ngày đã khiến tôi cáu kỉnh đến mức không thể học được nữa, thế là tôi lại cầm điện thoại lên
Bây giờ tôi đang ở một mình trong ký túc xá, tôi đang do dự có nên nhắn tin với bạn học Tiểu Chu hay không.
Hôm nay vì chuyện của Tần Tình, bữa ăn ra mắt chắc hẳn là phải hủy bỏ thôi.
Thực ra tôi luôn biết anh chính là đối tượng mà họ thường đưa ra bàn tán, xỉa xói nhưng tôi không quan tâm không có nghĩa là tôi không để tâm.
Bấy lâu nay chúng tôi luôn có sự hiểu ngầm lẫn nhau, chưa bao giờ gọi điện, chỉ là tin nhắn qua Wechat mà thôi.
Nhưng không biết tại sao, lúc này đây đột nhiên lại muốn nói chuyện với hắn, dù chỉ là để nghe giọng nói.
Tôi dường như rất cần phải có lý do nào đó để tự trấn an mình.
Có một điều gì đó không thể giải thích được đã thôi thúc tôi phải gọi điện cho anh.
Khoảnh khắc chuông reo, tôi sững sờ và sau đó tôi bàng hoàng nhận ra mình đã gọi video thay vì gọi thường.
Aaaa! Trời ơi cứu tui cứu tui.
Tôi luống cuống tay chân lập tức định vội vàng cúp máy, nhưng lại phát hiện hình ảnh trên màn hình một giây đã thay đổi, anh ấy đã nghe máy.
Người được xuất hiện trên màn hình mặc một chiếc áo vest đen, có nước da màu lúa mì, cánh tay và vai có cơ bắp cực kỳ rắn chắc.
Một phần cằm lộ ra, phía dưới là đường xương hàm nhẵn nhụi.
Anh lắc đầu, mái tóc đen hơi ướt, một giọt nước nhỏ xuống xương quai xanh, nhanh chóng trượt xuống áo vest.
Dù cách màn hình, tôi vẫn cảm nhận được sự quyến rũ mê người của anh.
Tôi hoàn toàn cứng đờ lại.
Anh dường như cũng nhận ra điều gì đó, nhìn về phía màn hình.
"Hửm?"
Giọng nói trầm thấp vang bên tai, cùng với cảnh tượng này, quả thật hết sức gợi cảm dường như muốn lấy mạng tôi.
Tôi gần như không thể lấy lại sự tỉnh táo, sau đó anh ấy trực tiếp cúp máy lúc nào tôi không hay.
Trong ký túc xá vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng tim đập dữ dội quanh quẩn.
Vừa rồi, vừa rồi đó là...
"Có chuyện gì vậy em?"
Bạn học Tiểu Chu nhắn tin lại.
Tôi vội vàng giải thích: "Vừa nãy em ấn nhầm."
Bạn học Tiều Chu tỏ vẻ hiểu rõ: "Anh còn tưởng em đột nhiên muốn gọi video call cho anh."
Tôi thực sự muốn gọi lại cho anh ấy, nhưng bây giờ... tôi vẫn còn đang kích động.
Vừa nãy có thật sự là anh ấy không?
Tất cả những suy nghĩ trước đó đều biến mất, chỉ còn lại một ý nghĩ trong đầu tôi..
"... Tiểu Chu, anh hình như gầy hơn so với trước kia đúng không?"
"Trước kia? Chắc là vậy đi." Anh tựa hồ như không quan tâm lắm đề tài này, liền đổi chủ đề "Sao bây giờ đột nhiên nhắn tin với anh, làm xong bài tập chưa?"
"Còn chưa xong đâu."
"Muốn anh viết giúp em không?"
"Thật ngại quá điiii."
Tôi ngay lập tức chụp ảnh của bài tập rồi gửi cho anh.
Ba phút sau, một tấm ảnh chụp một tờ giấy A4 có ghi câu trả lời rõ ràng và đầy đủ được gửi đến.
Nét chữ chắc chắn và cứng cỏi, rất đẹp.
Tôi chống cằm lên bàn, lại không khỏi thở dài, người đàn ông này thật sự toàn năng, thật khiến cho người ta yêu thích mà.
"Cảm ơn Tiểu Chu!" Tôi ôm đùi gửi một biểu tượng cảm xúc, "Anh thật tốt với em!"
Anh ấy trả lời rằng:
"Cuối cùng cũng tìm được bạn gái rồi, đương nhiên phải đối xử với cô ấy tốt nhất có thể, nếu không cô ấy sẽ yêu người khác và đá anh mất như vậy anh sẽ làm sao bây giờ?"
???
Tại sao tôi lại cảm thấy có cái gì đó sai sai ở đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...