Hóa Ra Là Anh
"Chào huấn luyện viên! "
Một nam sinh viên là người đầu tiên phản ứng và ngay lập tức đứng dậy chào hỏi.
Những người khác cũng thành thật như chim cút, vội vàng đứng lên chào hỏi: "Chào huấn luyện viên!"
Mặc dù khóa huấn luyện quân sự đã kết thúc, nhưng rõ ràng là tiếng tâm của ai đó vẫn còn sót lại.
Môi tôi mấp máy, tôi muốn hét lên, nhưng tôi không thể nào làm được.
Đầu óc tôi bây giờ là một đống hỗn loạn.
Nhưng Tưởng Tùng không biết anh ấy, vì vậy hắn không khỏi ngạc nhiên khi thấy phản ứng của mọi người.
"Ai đây?"
Kỳ Hàn Tinh bước về phía tôi.
Không ai dám nói một lời.
Một số người thực sự được sinh ra với ánh hào quang của riêng họ và họ là tâm điểm ở bất cứ đâu khi họ đến.
Kỳ Hàn Tinh chính xác là một người như vậy.
Trên thực tế, anh ấy chỉ hơn chúng tôi hai tuổi, nhưng không hiểu sao anh ấy lại có khí chất hơn chúng tôi rất nhiều.
Kỳ Hàn Tinh đứng cách tôi một bước.
"Xin chào, tôi xin tự giới thiệu. Tôi là bạn trai của Tô Dư Mặc, tôi là Kỳ Hàn Tinh."
Vào giây phút này, đây là lần đầu tiên tôi thực sự trải nghiệm qua cảm giác chết não.
Trong sự im lặng kéo dài, Tần Tình không thể tin được lẩm bẩm:
"Làm sao có thể? Có nhầm lẫn gì sao? Bạn trai của cô ấy không phải là—"
Kỳ Hàn Tinh nhướng mày:
"Bạn gái của tôi làm sao tôi có thể nhận nhầm được?"
Tần Tình nghẹn ngào.
Kỳ Hàn Tinh dường như không thèm để ý đến cậu ta, anh ấy cúi đầu xuống nhìn tôi.
"Bên trường học có tí việc nên anh tới muộn. Tiểu Tô, tha thứ cho anh được không?"
Bây giờ tôi có thể gặp mặt trực tiếp bạn học Tiểu Chu của tôi với khoảng cách gần như vậy.
Tôi lấy hết can đảm nhìn anh rồi nhẹ giọng hỏi: "Anh nói...... Anh gầy đi một chút là vậy sao?"
Kỳ Hàn Tinh nghiêng đầu mỉm cười, sau đó anh ấy đứng thẳng người lại và đưa tay vuốt tóc tôi.
"Anh nhớ lần trước em cũng từng hỏi anh câu này——đó là một bức ảnh của anh sau kỳ thi tuyển sinh đại học cách đây lâu lắm rồi. Sau đó nhập học, cho đến bây giờ anh anh vẫn giữ nguyên vóc dáng như vầy. "
Tôi chỉ biết rằng anh ấy học đại học cùng thành phố với tôi, nhưng làm sao tôi có thể biết được là anh ấy đã học ở trường quân đội!
"À." Tôi khô khan đáp lại, ngoại trừ tim đập nhanh ra thì toàn bộ phản ứng của tôi đều trở nên chậm chạp hơn.
Sắc mặt của những người khác không tốt hơn tôi là bao.
Căn bản Kỳ Hàn Tinh cũng chả cần quan tâm.
Anh nhìn về phía đám đông:"Mọi người muốn đi ăn cùng chúng tôi không? Lúc trước tôi có nói nếu có cơ hội tôi sẽ dẫn bạn gái giới thiệu cho mọi người, hôm nay lại vừa đúng lúc, đi thôi."
Nói xong, anh ấy lại cúi đầu xuống hỏi tôi: "Nhà hàng Nhật Bản ở tầng sáu đúng không em?"
Tần Tình dường như lấy lại được tinh thần: "Đúng vậy. Nhưng mà, nhưng có quá nhiều người..."
Tưởng Tùng giải thích tiếp:"Nhà hàng Nhật ở đó cần đặt chỗ trước, tôi đã nhờ một người bạn đặt tạm trước sáu chỗ."
"Đừng bận tâm về chuyện đó," Kỳ Hàn Tinh nói, "Tôi đã bảo họ đặt trước một phòng riêng."
Sắc mặt Tần Tình cùng Tưởng Tùng trong nháy mắt trở nên vô cùng đặc sắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...