Trương Trường Quang nhìn thấy, không khỏi cười lạnh nói: "Thật sự không biết là may hay rủi.
Bọn họ đã chọn con đường khó đi và nguy hiểm nhất".
Khi Trương Trường Quang vênh váo, tỏ thái độ coi thường hai người Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên, Tôn Kế Tổ đã bước lên phía trước, anh ta không tự cao tự đại như Trương Trường Quang.
Anh ta cảm thấy Lý Phong hẳn là đã biết được lối vào thật rồi.
Cứ như vậy, họ rất có thể sẽ lấy được kho báu trước mất.
Lúc này, Tôn Kế Tổ trong lòng cũng có một ý nghĩ.
Năm người Lý Phong chắc chắn là đang giả heo ăn thịt hổ.
Nhìn bề ngoài, họ không khác gì người thường, nhưng thực chất họ mới là cao thủ thực sự.
Tôn Kế Tổ cũng có chút hoảng hốt, anh ta nhanh chóng tăng tốc độ.
Đồng thời, do nhiệt độ bên trong hang ngày càng xuống thấp nên nhóm cao thủ này không còn làm bộ mặc quần áo mỏng nữa, mọi người đều khoác thêm áo khoác dày vào.
Nhưng bất chấp điều này, cái lạnh tê tái đó bám theo dai dẳng.
Hầu như ai cũng dùng nội lực để bảo vệ thân thể, nhưng nội lực có hạn, không ai biết hang sâu này sâu bao nhiêu.
Càng vào sâu, càng không thấy đám người Lý Phong đâu, Tôn Kế Tổ biết lần này mình đã gặp phải cao thủ thật rồi.
Nhưng điều kỳ lạ là, thân là người trong giới, cứ bốn năm một lần sẽ có đại hội võ lâm thanh niên.
"Nhân Bảng" của bảng xếp hạng võ lâm được sắp xếp dựa vào đại hội võ thuật thanh niên này.
Nhưng đã nhiều năm như vậy, Tôn Kế Tổ chưa từng nhìn thấy Lý Phong.
Hơn nữa, hai mỹ nữ bên cạnh Lý Phong, bất kể là dung mạo xinh đẹp tuyệt trần cũng không có tiếng tăm gì.
Lời giải thích duy nhất lúc này là Lý Phong chắc chắn đến từ một lĩnh vực sâu hơn và cao cấp hơn.
Điều đó hoàn toàn nằm ngoài tầm với của Tôn Kế Tổ và Trương Trường Quang.
Tôn Kế Tổ không nói với Trương Trường Quang phán đoán của mình.
Đối với Tôn Kế Tổ, Trương Trường Quang một tên ngốc, chết dưới tay Lý Phong là tốt nhất!
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên vang lên một âm thanh kỳ quái.
Ngay lập tức, Tôn Kế Tổ và Trương Trường Quang lao tới.
"Bùm!"
Khi hai người vừa vòng qua góc thì nhìn thấy một vật thể màu đen cực lớn đột nhiên bay về phía hai người.
Khả năng phản ứng của Tôn Kế Tổ nhanh hơn, anh ta lập tức né sang bên phải, để lộ ra nhiều khoảng trống hơn cho Trương Trường Quang, kẻ gà mờ đang đứng sau lưng anh ta.
Trương Trường Quang chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã bị vật đen đập mạnh vào, sau đó cả người bị đánh bay đi, va vào bức tường phía sau.
"Cậu chủ, cậu chủ, cậu không sao chứ?"
Khi mấy thuộc hạ của Trương Trường Quang kéo anh ta ra khỏi bức tường, cơ thể Trương Trường Quang đau đớn khủng khiếp, hai mắt trợn tròn.
Bởi vì anh ta phát hiện ra rằng thứ đã đánh bay anh ta lúc nãy hóa ra là một con dơi lớn.
Mà con dơi này đã đạt đến kích thước khủng khiếp.
Trong tình huống bình thường, dù con dơi có lớn cỡ nào cũng không vượt quá một bàn tay, nhưng con dơi trước mặt có kích thước bằng một cánh cửa!
Trương Trường Quang nhanh chóng nhảy sang một bên vì sợ hãi, không thể tin được cao thủ như nào có thể đánh bay con dơi lớn như vậy.
Tuy con dơi này đã chết, nhưng dù vậy, đứng cạnh con dơi này, Trương Trường Quang vẫn có thể cảm nhận được sự hung ác và ghê rợn mà con dơi này toát ra khi còn sống.
Trương Trường Quang đột nhiên quay đầu lại và nhìn về hướng con dơi bay tới, chỉ với một cái nhìn, Trương Trường Quang đã trợn tròn mắt.
Bởi vì lúc này có một khoảng không rộng lớn phía trước, không gian này có kích thước bằng một sân bóng rổ.
Lúc này, ở chính giữa không gian hai bên trái phải của sân bóng rổ, năm người Lý Phong đang đứng đó.
Xung quanh họ, có ít nhất bốn con dơi khổng lồ, tất cả đều to bằng cái cửa, bay nhanh xung quanh họ.
Khi những con dơi khổng lồ này đang bay, chúng cũng sẽ khuấy động một luồng gió rất mạnh, thêm vào đó, cái động này cực kỳ lạnh, gió rít lên tạo nên cái rét lạnh thấu xương.
Lúc này Hứa Mộc Tình đang đứng bên cạnh Lý Phong, tay nắm chặt lấy cánh tay Lý Phong, có vẻ hơi căng thẳng.
Mà sự căng thẳng này ở trong mắt Trương Trường Quang lại có vẻ quyến rũ mê người, Trương Trường Quang lập tức nhảy dậy lên kêu to một tiếng.
Anh ta rút một thanh kiếm từ thắt lưng của mình ra, hình dạng của thanh kiếm trông rất ngầu, nó được làm bằng công nghệ rèn thép hiện đại.
Thậm chí còn có đường vân laze trên bề mặt, trên đó là một đầu rồng, sống động như thật.
Nhìn tổng thể sáng như mới, sáng chói sắc nét.
"Đừng lo, tôi ở đây để cứu mọi người".
Trương Trường Quang háo hức thể hiện bản thân trước Hứa Mộc Tình, cũng muốn thu hút Hứa Mộc Tình bằng những động tác anh dũng của anh ta, để người đẹp lao vào vòng tay của anh ta.
Lập tức, Trương Trường Quang nắm lấy thanh trường kiếm bằng thép trong tay, lao tới một con dơi to lớn đang chuẩn bị vồ về phía Hứa Mộc Tình với tốc độ nhanh nhất.
"Cuồng phong thập tam kiếm!"
Để thể hiện bản thân, Trương Trường Quang vừa ra tay đã ra tuyệt chiêu.
Lập tức, bóng của Trương Trường Quang lóe lên, khi thanh trường kiếm vung trên không trung sẽ phát ra âm thanh kỳ lạ.
Sau khi ánh kiếm lóe lên, con dơi khổng lồ đã bị chém chết bởi mấy đường chém tán loạn của Trương Trường Quang.
Trương Trường Quang rơi xuống đất hất nhẹ tóc, sau đó làm một tư thế vô cùng sang trọng và tự nhiên, quay đầu nhìn Hứa Mộc Tình.
Tuy nhiên, lúc này, năm người Lý Phong đã xoay người đi về phía con đường phía trước.
Bởi vì, hai con dơi khổng lồ khác không biết đã bị cao thủ nào giết chết từ bao giờ rồi.
Chúng không có bất kì vết thương nào trên người, cơ thể to lớn của chúng rơi thẳng xuống đất, nhìn qua đã không còn chút sinh khí nào nữa rồi.
Trương Trường Quang ban đầu định mở miệng, duỗi tay ra muốn gọi đám người Hứa Mộc Tình.
Kết quả, Tôn Kế Tổ đi ngang qua Trương Trường Quang và nói một cách hờ hững: "Làm màu".
Trương Trường Quang lập tức nhảy dựng lên chỉ vào Tôn Kế Tổ và nói: "Tôn Kế Tổ, đồ chó, không phải mày nói rằng mày không có hứng thú với hai người đẹp này sao? Tại sao mày lại muốn cướp đoạt danh tiếng của cậu đây?"
Trương Trường Quang nghĩ rằng Tôn Kế Tổ đã giết hai con dơi to lớn kia.
Kết quả, Tôn Kế Tổ vừa đi được vài bước thì dừng lại, chậm rãi quay người lại, nói với Trương Trường Quang: "Mày nghĩ dựa vào năng lực của tao thì có thể âm thầm giết hai con dơi lớn như vậy sao?"
Cùng lúc đó, Tôn Kế Tổ chỉ vào con dơi bên cạnh Trương Trường Quang đã bị băm thành tám mảnh.
"Cái con này, nếu người nó tấn công lúc đầu là mày, thì mày sẽ không có thời gian để đứng đây nói chuyện nữa đâu".
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...