"Mau dẫn Lý Liễu Nhi đến đây cho tôi".
"Tôi chuẩn bị tự mình dẫn cô ta về tổng bộ".
"Cô ta có tác dụng quan trọng để phó môn chủ có thể tu luyện thần công, không thể qua loa được".
"Nếu không tất cả chúng ta sẽ chết hết đấy".
Người vừa chạy vào mồ hôi đầm đìa, hắn ta run rẩy nói: "Đám người lão Tứ không vào trong được".
"Đường chủ, ông tự ra ngoài xem đi".
"Bọn họ bị đánh gãy hết tay chân, nhét vào bao tải như bao rác rồi ném ở cửa nhà máy chúng ta".
"Cậu nói gì cơ?"
Lúc Hồ Vệ Đông - đường chủ phái Thanh Minh ở Ninh Châu dẫn người đến cửa nhà máy thì giật mình.
Vì trước cửa nằm la liệt người.
Những người này bị nhét vào bao tải, chỉ thò mỗi đầu ra ngoài.
Bên ngoài mỗi bao tải đều có bốn chữ "đặc sản Ninh Châu".
"Sao lại thế?"
"Lão Tứ, lão Tứ!"
Hồ Vệ Đông vội vàng vọt đến bên cạnh người anh em tốt của mình, đỡ ông ta từ dưới đất lên.
Lúc Hồ Vệ Đông động vào người lão Tứ, ông ta thấy cả người lão Tứ đã mềm nhũn như cọng bún thiu rồi.
Nhìn thấy lão Tứ thành ra thế này, Hồ Vệ Đông sợ hãi.
Ông ta hiểu rõ thực lực của lão Tứ, từ lúc hai người vào môn phái đến giờ cũng đã mười mấy năm rồi.
Bao nhiêu năm nay, những nhiệm vụ mà lão Tứ tự mình dẫn người đi làm.
Chưa từng sai sót.
Không nói đến chuyện khác, chỉ sợ tất cả cao thủ của Ninh Châu đến đây lão Tứ cũng có thể xử đẹp.
Nhưng lần này ông ta dẫn theo những thuộc hạ đắc lực đi bắt người ở một gia đình bình thường thôi mà toàn đội lại bị thương.
Hồ Vệ Đông ôm chặt lấy lão Tứ, ông ta muốn lay tỉnh lão Tứ đang hôn mê dậy.
Lão Tứ từ từ mở hai mắt ra, lúc ông ta mở to mắt thì giống như một kẻ hèn xin tha.
"Lão Tứ là tôi đây!"
Lúc lão Tứ nhìn thấy Hồ Vệ Đông thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vẻ mặt ông ta nhanh chóng trở nên sợ hãi.
Ông ta nói với Hồ Vệ Đông: "Ông mau đi nói với phó môn chủ, Ninh Châu này không đơn giản".
"Chỉ dựa vào chúng ta thì không thể bắt Lý Liễu Nhi về được".
Hồ Vệ Đông cau mày nói: "Rốt cuộc ông gặp phải ai thế? Chẳng lẽ chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu bỏ ra một số tiền lớn mời cao thủ từ gia tộc lánh đời về à?"
"Không, không phải cao thủ lánh đời.
Đám người đó nhìn chẳng có gì đặc biệt".
"Nhưng bọn họ vừa ra tay thì còn dữ hơn lang hơn hổ".
"Mà khi bọn họ đã ra tay thì cho dù chúng ta tập hợp hết cao thủ đã được huấn luyện chuyên nghiệp đánh trả cũng chẳng ăn thua".
Nhắc đến đám người Lý Phong, con ngươi lão Tứ run rẩy.
Cảnh tượng đó đã để lại bóng ma tâm lý lớn trong lòng ông ta.
Giờ tay chân ông ta đã gãy nát, cho dù có chữa khỏi thì cũng chỉ là kẻ tàn phế mà thôi.
Lão Tứ nói với người anh em thân thiết nhiều năm của mình.
"Người anh em, ông mau báo tin này cho phó môn chủ ngay".
"Ông không được tự mình hành động, nguy hiểm lắm, đám người đó nguy hiểm lắm".
Hồ Vệ Đông nhìn lão Tứ, nghiến răng nói: "Được, giờ tôi sẽ báo với phó môn chủ ngay".
Cùng lúc đó, để Hứa Hạo Nhiên không giở trò, Liễu Ngọc Phân cố tình tách hai người Lý Liễu Nhi và Hứa Hạo Nhiên ra ngủ ở hai phòng.
Mà cũng chỉnh lại vị trí giường của hai phòng.
Hứa Hạo Nhiên và Lý Liễu Nhi nằm cách nhau một bức tường.
Ban đầu cậu ta còn lăn qua lăn lại không ngủ được.
Nhưng dần dần cậu ta ríu mắt lại, cuối cùng ngủ say như chết.
Cậu ta ngủ rất say.
Đến lúc tỉnh lại mới ngực mình hơi tức, giống như có thứ gì đè nặng trên người vậy.
Cậu ta không mở mắt mà theo bản năng hơi xoay người.
Cũng đẩy thứ trên người mình sang bên cạnh, nhưng cậu ta vừa sờ vào thì đã cảm thấy mềm mại.
Đã rất lâu rồi Hứa Hạo Nhiên không cảm nhận được cảm giác mềm mại khiến tất cả đàn ông đều sôi máu lên thế này.
Hứa Hạo Nhiên trợn to hai mắt, giật bắn mình.
Cậu ta ngồi bật dậy, thân thể không ngừng lui về sau.
Cho đến khi lùi đến cạnh tường mới thẫn thờ nhìn Lý Liễu Nhi chỉ mặc váy ngủ nằm ngay trước mắt.
Lúc này cô ấy đang mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm.
Bởi vì dáng ngủ của cô ấy không ngoan lắm nên một bên vai áo tuột khỏi bờ vai.
Hứa Hạo Nhiên nhìn mà sướng con mắt, con ngươi cậu ta như muốn rơi ra ngoài, dán lên người cô ấy.
Năm đầu ngón tay của cậu ta xoa xoa.
Dường như cậu ta vẫn cảm nhận được sự mềm mại vừa nãy.
Lúc trước Lý Liễu Nhi mặc đồ bình thường thì cũng không có cảm giác gì đặc biệt.
Nhưng giờ Lý Liễu Nhi mặc thế này đã phô hết thân hình gợi cảm của mình ra.
Tuy là mặt cô ấy vô cảm, cũng không nói chuyện nhưng chính vì thế mới đánh sâu vào thị giác của đàn ông.
Hứa Hạo Nhiên không khống chế được cậu em của mình.
Ôi mẹ ơi, kích thích quá.
Cậu ta vội xoay người sang chỗ khác, bởi vì nếu cậu ta còn nhìn nữa thì chắc chắn sẽ lao lên như hổ đói mất.
Một lúc lâu sau cậu ta mới xoay người lại.
Mà Lý Liễu Nhi cũng làm giống cậu ta.
Lúc xoay người, Hứa Hạo Nhiên thấy rõ bộ ngực của cô ấy rung lên.
Oh no!
Hứa Hạo Nhiên vội vàng nhắm chặt hai mắt lại, cảnh tượng này mê người quá.
Nhưng đồng thời cậu ta cũng thắc mắc sao Lý Liễu Nhi lại vào đây được?
Rõ ràng hướng cửa phòng hai người khác nhau.
Bọn họ chỉ ngủ cách nhau một bức tường thôi.
Đúng lý ra thì Lý Liễu Nhi không thể tự đi qua đây được.
Lúc này, cửa phòng Hứa Hạo Nhiên bị người ta mở ra.
Liễu Ngọc Phân đang nổi điên đứng ở cửa, Hứa Hạo Nhiên vội vàng nhảy cẫng lên nói với mẹ mình: "Mẹ ơi, mẹ nghe con giải thích đã! "
Liễu Ngọc Phân kệ Hứa Hạo Nhiên, bước lên kéo lấy lỗ tai của cậu ta, sau khi tai cậu ta sưng lên thì mới thả ra nói: "Thằng nhóc xấu xa, có vượt rào không thế".
"Không ạ, không ạ, con cũng vừa mới dậy thôi".
"Con cũng không biết sao cô ấy lại đến phòng con?"
Liễu Ngọc Phân thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay đầu nhìn Lý Liễu Nhi, bất giác nói: "Ôi, dáng người cô ấy đẹp ghê".
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...