cái nào quan trọng? "Sau đó sẽ dùng gương chiếu hậu của xe điện sượt qua Trương Hiểu Bình".
"Chà, nếu anh không đoán sai, đối phương chắc hẳn là một shipper".
Lý Phong vừa nói xong, thì ở góc đường phía trước, thật sự có một shipper lái xe điện chạy tới.
Chiếc xe điện chạy tương đối nhanh, một trong những chiếc gương chiếu hậu đã sượt qua túi xách của Trương Hiểu Bình.
Trương Hiểu Bình cũng bị chiếc túi kéo ngã xuống đất.
Shipper nhanh chóng dừng lại và đưa tay đỡ Trương Hiểu Bình lên.
Hứa Mộc Tình có đôi mắt sắc bén, chỉ cần nhìn thoáng qua cô cũng có thể biết được shipper này chính là người phục vụ pha cà phê trong tiệm cà phê lúc nãy.
Lúc này, ngay cả Hứa Mộc Tình cũng phải trầm trồ trước sự sắp xếp tài tình của Viên Lịch Hành.
Lý Phong dường như nhìn thấu tâm tư của Hứa Mộc Tình, nói.
"Viên Lịch Hành! Hắn có bằng tiến sĩ tâm lý học tại trường đại học".
"Hắn rất giỏi sử dụng kỹ thuật này".
"Nếu người mà hắn phái đến là một kẻ khoa trương, chỉ chú ý đến vẻ bề ngoài".
"Nhất định sẽ bị Trương Hiểu Bình chán ghét".
"Vì dù sao Trương Hiểu Bình cũng xuất thân từ dưới đáy xã hội".
"Sẽ không phù hợp với những người chải chuốt, bóng bẩy suốt ngày".
"Đó là lý do tại sao lại có sự sắp xếp như vậy".
Cách đó một đoạn, Hứa Mộc Tình cũng có chút lo lắng nhìn Trương Hiểu Bình đã được người ta đỡ dậy.
"Không được, em không thể để Tiểu Bình tổn thương lần nữa được".
Nói xong, Hứa Mộc Tình vội vàng chuẩn bị bước lên.
Nhưng cô mới đi được nửa bước, Lý Phong đã nắm lấy cánh tay của cô.
Cả người cô bị Lý Phong bị kéo vào trong lồng ngực rộng lớn đó của anh.
Lý Phong cười nói: "Đừng lo lắng! Người chị em của em sẽ không cắn câu đâu".
Bất chấp những gì Lý Phong nói, Hứa Mộc Tình vẫn rất căng thẳng.
"Nhưng em lo lắng rằng Viên Lịch Hành sẽ sử dụng nhiều phương pháp hơn".
"Hiểu Bình cho tới bây giờ vẫn chưa thoát ra khỏi mối quan hệ đó".
"Đột nhiên có người lên kế hoạch cẩn thận như vậy".
"Nếu cô ấy yêu người này thì sao?" Lý Phong cười nói.
"Raven có lẽ chưa nói với em là cô ấy đã photo tờ giấy em đang cầm làm hai bản nhỉ?" Hứa Mộc Tình không khỏi choáng váng khi nghe thấy vậy.
Cô đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt Lý Phong bỗng nhiên sáng lên.
"Ra là anh đã nói với Hiểu Bình từ đầu rồi?" Lý Phong cười mà không nói lời nào, trong khi Hứa Mộc Tình nhìn chằm chằm vào người đàn ông của mình.
“Làm sao vậy?”
, Lý Phong hỏi.
Hứa Mộc Tình nói với một giọng rõ ràng và sắc nét: "Em thấy người xấu là anh mới đúng".
Lý Phong cười như được mùa, ôm lấy vòng eo thon thả của Hứa Mộc Tình.
"Khó có dịp ra ngoài thế này, chúng ta đi ăn cơm, dạo phố, đi mua đồ đi".
Cùng lúc đó, tại văn phòng của chủ tịch tập đoàn Viên Thị.
Viên Lịch Hành vừa nghe những báo cáo này từ cấp dưới của mình, trên mặt liền nở nụ cười tự tin.
"Được lắm.
Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi".
Anh ta nhìn thư ký.
"Đi nói cho hắn biết, chỉ cần hắn có thể nắm chắc Trương Hiểu Bình trong lòng bàn tay, tôi sẽ không để hắn chịu thiệt đâu".
"Cậu đưa trước cho người này một triệu".
"Chỉ khi nhìn thấy tiền, hắn mới ngoan ngoãn làm việc".
Thư ký ‘vâng’ một tiếng.
"Chủ tịch, nhưng chúng ta vẫn chưa tìm ra người đối phó với Raven".
"Tính cách của Raven này rất khó đoán".
"Hơn nữa bởi vì cô ta có quá ít thông tin, tôi đã thử một vài người, nhưng không ai trong số họ khơi gợi lên được sự hứng thú của cô ta cả".
Viên Lịch Hành cười và nói: "Đó là bởi vì những người cậu tìm không đủ giỏi".
"Thực ra, khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy Raven này, tôi đã biết rằng người phụ nữ này thực sự là một người rất có năng lực".
"Đừng nhìn cô ta im ỉm như vậy mà coi thường, trong nhiều trường hợp, những kế sách mà tập đoàn Lăng Tiêu này áp dụng đều là do Raven này hiến kế".
"Raven này rất cao thâm, cậu sẽ không tìm được người đối phó với cô ta đâu".
Thư ký vội hỏi: "Vậy phải làm sao?" Trong mắt Viên Lịch Hành ngoài sự tự tin còn mang theo ý cười.
"Tôi chán mấy cô em cũ rồi, thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng không tệ".
"Để Raven này cho tôi!" Viên Lịch Hành nói xong đột ngột đứng lên.
Anh ta nhìn thư ký nói: "Tiếp theo, cậu còn có nhiệm vụ khác".
"Đó là để ghi lại tất cả thời gian tôi ở cùng với Raven bằng một máy quay video có độ nét cao".
"Đây sẽ trở thành vũ khí để tập đoàn chúng ta đấu lại các đối thủ khác".
"Sau khi tập đoàn Lăng Tiêu bị thôn tính, tôi sẽ thành lập một bộ phận".
"Sau này bộ phận này sẽ chuyên làm loại chuyện này!" Nói xong, nụ cười trên mặt Viên Lịch Hành càng thêm nham hiểm! Càng cười càng gian xảo! !
Cổng vào một ngõ nhỏ ở thủ đô.
Tiệm mì Phúc Lai.
"Chị, anh rể, cuối cùng cũng tìm được hai người rồi".
Hứa Hạo Nhiên vội vàng bước vào quán mì.
Vừa mới đặt mông xuống, còn chưa kịp nóng chỗ.
Lý Phong đã nói: "Hạo Nhiên, em và Đa Đa không gặp nhau mấy ngày rồi phải không?" "Nhớ cô ấy không?" Hứa Hạo Nhiên bất mãn thở dài: "Anh rể, anh đừng lôi chuyện này ra mà trêu em nữa đi".
"Hai ngày nay anh không thấy là em đã gầy đi mấy cân rồi sao?" "Em khổ quá mà, anh rể".
"Anh nói xem, sao em yêu lại khổ thế chứ?" "Tại sao ông trời lại cho em tìm được một cô gái mà em thích".
"Xong rồi lại để hai bọn em vì chuyện gia đình mà mâu thuẫn với nhau".
"Sao lại biến thành thế này?" Hứa Mộc Tình đá nhẹ Hứa Hạo Nhiên, trừng đôi mắt như ngọc của cô: "Em đang nói cái gì vậy?" "Em và Đa Đa chỉ tạm thời xa cách".
"Anh rể em nhất định sẽ có cách để hai người lại vui vẻ ở bên nhau".
Nếu là người khác nói điều này, Hứa Hạo Nhiên chắc chắn sẽ chế nhạo.
Bởi vì cậu ta biết vấn đề này khó như thế nào.
Tuy nhiên, người nói là Hứa Mộc Tình nên nó mang ý nghĩa khác.
Bởi vì một khi Hứa Mộc Tình đã nói, Lý Phong nhất định sẽ làm cho cô.
Quả nhiên, Lý Phong cười nói.
"Em chỉ cần làm một việc cho anh thôi".
"Sau khi hoàn thành, em và Đa Đa ngày nào cũng có thể ở bên nhau".
"Đừng nói chuyện đi chơi ở công viên, cho dù có vào khách sạn cũng không vấn đề gì".
Hứa Hạo Nhiên vội hỏi: "Anh rể, anh yên tâm".
"Những gì anh giao phó, em sẽ làm hết".
"Anh rể, nói cho em biết, anh muốn em làm gì?" Lý Phong: "Lát nữa liên lạc với Raven".
"Trong năm ngày tới, dùng điện thoại di động để ghi lại cảnh Viên Lịch Hành và tên ‘tiểu thịt tươi’ kia trêu đùa với Raven và Trương Hiểu Bình".
"Anh định dùng những hình ảnh này làm thành một video giáo dục về phòng chống sói".
"Phát nó cho tất cả các nhân viên nữ trong cả tập đoàn để tăng cường ý thức phòng tránh".
"Đồng thời, chúng ta sẽ làm một bí kíp tán gái phát cho toàn bộ nhân viên nam của tập đoàn".
"Tất cả số tiền kiếm được đều được quyên góp cho công trình hy vọng ở phía Tây".
Khi nghe điều này, Hứa Hạo Nhiên và Hứa Mộc Tình đều đồng thanh nói với Lý Phong.
"Chồng (anh rể), anh tệ quá!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...