Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy FULL
Bỗng dưng cô lao công giật lại cái gạt tàn.
“Ọe…”
“Phụt!”
Một chất lỏng màu vàng, sệt sệt xuất hiện trong cái gạt tàn.
“Bà, bà, bà…”
Giám đốc Trần nhảy cẫng lên: “Bà dám nhổ nước bọt vào trong này á!?”
“Cậu dám bắt nạt tổng giám đốc của chúng tôi, tôi chưa nhét phân vào đấy là may rồi!”
“Ăn đi!”
Lý Hùng điềm nhiên: “Anh có thể không cần ăn cũng được.
Nhưng hợp tác giữa chuỗi ngân hàng Đông Hải và chúng tôi sẽ chấm dứt tại đây”.
“Anh Lý, ấy đừng.
Cậu ta sẽ ăn ngay mà!”
Cố Hưng Thuận vừa nghe vậy đã sợ hết mồ hôi hột!
Ông ta nào dám đắc tội với nhân vật máu mặt tầm cỡ như Lý Hùng chứ!
Ông ta trừng mắt nhìn giám đốc Trần: “Còn đứng đấy làm gì.
Ăn đi!”
Giám đốc Trần nhăn nhó, cầm lấy cái gạt tàn.
Anh ta há miệng.
“Ọe!”
Mặt anh ta đã tái này còn tái hơn.
Nuốt không nổi trời đất ơi!
Ghê tởm quá đi mất thôi.
Đặc biệt là cái dịch nhầy nhầy màu vàng còn dính vào với tàn thuốc!
Cảm giác thà chết đi còn hơn là thế này!
Nhưng nếu mà không ăn, thì anh ta sẽ chết thật!!
Anh ta còn mấy triệu tệ tiền trả góp nhà, trả góp xe, tiền nuôi một con bồ.
Hàng tháng anh ta lại phải nộp lương cho vợ nữa!
Cuối cùng anh ta nhắm mắt nhắm mũi, há to miệng…
Trong phòng Vip của bệnh viện Đông Hải.
Hứa Hải Phong đang ngồi trong phòng bệnh của Hứa An Thái, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Giám đốc Trần của ngân hàng Đông hải đã hứa là trước hai giờ chiều nay, sẽ chuyển số vốn hai tỷ tệ tới tập đoàn Thái An.
Có khoản tiền này thì có thể triển khai dự án mới rồi.
Đồng thời, thôn tính luôn công ty con và công trường trực thuộc tập đoàn Lăng Tiêu.
Như thế, chỉ trong chốc lát, tập đoàn Thái An sẽ lớn mạnh gấp đôi gấp ba.
Lúc này, Hứa Thiên Tứ hớt ha hớt hải chạy từ ngoài vào.
Tuy rằng anh ta đã tắm rửa, thay bộ quần áo sạch sẽ khác, trên người anh ta vẫn ám mùi hôi thối.
Hứa Hải Phong bịt mũi hỏi: “Trên người con có mùi gì đấy? Ở đâu ra thế? Sao con không đi với cậu Hoàng với lại cậu Miêu, bọn họ đâu?”
“Bọn họ đã về tỉnh rồi”.
“Về nhanh thế? Con nên giữ bọn họ ở lại thêm vài ngày mới phải”.
“Sao bảo cậu Hoàng thích con bé Hứa Mộc Tình cơ mà?”
“Con nghĩ cách đưa Hứa Mộc Tình lên giường cậu ấy đi”.
“Chỉ có như thế, chúng ta mới có thể có được thêm những ưu đãi từ người nhà họ Hoàng”.
Hứa Thiên Tứ nhăn nhó, đáp: “Bố, cậu Hoàng bị đánh rồi”.
“Cái gì!?”, Hứa Hải Phong hoảng hốt, “Ai đánh?”
“Thằng Lý Hùng thần kinh kia đấy!”
Hứa Hải Phong đang định hỏi xem đầu đuôi thế nào thì điện thoại trong túi ông ta đổ chuông.
Vừa nhìn người gọi tới là giám đốc Trần của ngân hàng Đông Hải.
Mặt ông ta tươi cười trở lại, đon đả: “Giám đốc Trần, có phải xong chuyện rồi không? Tối nay…”.
“Cái gì? Vốn bị hủy ư?”
“Tại sao? Không phải đã nói là… Ơ, giám đốc Trần, giám đốc Trần!”
Nụ cười trên mặt Hứa Hải Phong tắt lịm.
Ông ta còn chưa kịp hoàn hồn điện thoại lại reo nữa.
Lần này là từ ngân hàng Hoa Kỳ.
“Giám đốc Hứa, do uy tín tập đoàn của các ông không tốt nên ngân hàng chúng tôi quyết định hủy bỏ việc vay vốn của doanh nghiệp các ông”.
Hứa Hải Phong còn chưa kịp nói câu nào thì người kia đã cúp máy.
Sau đó, Hứa Hải Phong tiếp liền mấy cuộc điện thoại từ các ngân hàng gọi đến.
Bên kia gọi tới đều là hủy bỏ hợp tác với tập đoàn Thái An.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...