Lý Phong lấy trong túi ra một viên kẹo bạc hà, ném cho Hứa Hạo Nhiên.
“Thật thông minh, thưởng cho em một viên kẹo này”.
“Anh rể, anh keo kiệt quá rồi đó, chỉ được một viên kẹo thôi ạ?”
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên ghé sát tới, cười hihi trước mặt Lý Phong.
“Hi hi, anh rể, có thể thưởng cho em cái gì đó thiết thực hơn được không?”
“Được chứ!”
Lý Phong nói tiếp: “Trong số bốn gia tộc lớn ở thủ đô, còn có gia tộc Viên Thị”.
“Nghe nói gia đình này có một cô con gái nặng tầm một trăm năm mươi kg”.
“Mấy ngày nữa anh sẽ qua mời cô ấy về đây cùng đóng phim với em, người đẹp và quái vật”.
“Em diễn người đẹp, cô ấy diễn quái vật”.
Lý Phong vừa dứt lời, Hứa Hạo Nhiên vội vàng ném viên kẹo vào mồm.
“Cộp!”
“Cộp!”
“Cộp!”
“Hi hi, anh rể, kẹo của anh ngon quá đi!”
“Em đi tìm Diểu Diểu đây!”
Nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên bước ra khỏi văn phòng, Raven đột nhiên nói một câu.
“Tôi cảm thấy hai người họ không hợp”.
Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên.
“Thật ra, con gái nhà họ Viên khá xứng đôi vừa lứa với cậu ấy đấy”.
Nghĩ đến cảnh một cô gái nặng một trăm năm mươi kg chu miệng, nắm tay Hứa Hạo Nhiên.
Raven không khỏi cảm thấy rùng mình!
! !
Trong xe, Trương Tam từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng, đột nhiên lên tiếng.
“Thật ra, vừa nãy tôi có thể giết chết hắn”.
“Chỉ cần giết chết hắn, chuyện này như vậy là xong”.
Hậu Thư Hạo nhàn nhã.
Ngón tay trắng nõn, mảnh mai của hắn.
Trong không khí.
Khẽ rung.
“Không được, tất nhiên là không được rồi”.
“Làm sao có thể giết Lý Phong một cách dễ dàng như vậy được chứ?”
“Tên Lý Phong này là một trong những con cờ tốt nhất để giúp tôi một bước lên mây”.
“Tôi muốn quật ngã hoàn toàn tên Lý Phong này trước mặt Vũ Khuynh Mặc, để hắn liếm đế giày của tôi như một con chó”.
“Chỉ có như vậy, Vũ Khuynh Mặc mới có thể thực sự cảm nhận dược sự khác biệt của tôi”.
“Tôi sẽ làm cho cô ấy hiểu được rằng tôi là người đàn ông duy nhất trên thế giới này có thể đi cùng với cô ấy”.
Trương Tam khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng hừ một tiếng.
“Thật sự không hiểu đám có học thức như mấy người, làm việc sao lại phải rắc rối như vậy?”
Trương Tam giọng điệu lạnh lùng.
Ánh mắt sắc sảo.
Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt ông ta cũng giống như Hậu Thư Hạo.
Có một điểm chung.
Chính là khinh thường.
Sự coi thường và khinh bỉ sâu sắc.
Theo ông ta, tập đoàn Lăng Tiêu không khác gì một cái xưởng bên đường.
“Vừa rồi tôi cố ý thăm dò, bên cạnh Lý Phong không có ai được gọi là cao thủ.
“Cao thủ mà cậu nói đang nấp trong bóng tối bảo vệ Lý Phong”.
“Sợ rằng khi cảm nhận được sự xuất hiện của tôi nên đã âm thầm trốn đi rồi’.
“Cái thứ rác rưởi không dám lộ mặt này cũng không đáng để tôi ra tay”.
Hậu Thư Hạo cười nói: “Cho dù sau này ông muốn ra tay cũng không còn cơ hội nữa rồi”.
“Bắt đầu từ bây giờ, từng phút từng giây”.
“Lý Phong và đám người này sẽ rơi vào cái bẫy mà do chính tay tôi thiết kế cho bọn họ”.
“Cái chết của chúng mày sẽ càng lúc càng khó coi hơn!”
Sau khi màn đêm buông xuống.
Khu ngoại ô thành phố Thiên Môn.
Trong một nhà máy bỏ hoang.
“Két!”
Cánh cửa nhà máy chậm rãi được đẩy vào từ bên ngoài.
Ánh sáng chói lọi của đèn pha ô tô chiếu vào.
Dưới ánh đèn, hơn bốn mươi người đàn ông đang chuẩn bị tiến vào phân xưởng rộng lớn của nhà máy.
Đám người này đều không phải người bình thường.
Bọn chúng cao lớn với nhiều màu da khác nhau.
Trên mặt bọn chúng hiện lên hai chữ.
Hung dữ!
Bọn chúng giống như một bầy sói chuẩn bị đi săn!
Ánh mắt lạnh như băng!
Đám người này đều là lính đánh thuê nước ngoài đi theo Andre đến Hoa Hạ.
Tham vọng của Andre không chỉ đơn giản là trở thành giám đốc một công ty nhỏ!
Hắn cũng giống đám người trước mặt này.
Là sói.
Là thú dữ.
Là một kẻ săn mồi.
Anh ta muốn giống như các gia tộc lớn, hơn một trăm năm sau.
Đối với đất nước này.
Đối với dân tộc này.
Cướp đoạt một lần nữa!
Đốt hết!
Giết chết.
Đất nước này đã rất giàu có từ thời cổ đại.
Một khối tài sản khổng lồ như vậy không nên được sở hữu bởi những con khỉ da vàng này.
Nên thuộc về giới quý tộc!
Đồ cổ nên được lưu giữ trong lâu đài khổng lồ của gia đình họ.
Bạc phải được nấu chảy, cho vào trong bình rượu vang của bọn họ.
Vàng phải được khắc thành những huy chương.
Treo trên ngực của chủng tộc da trắng cao quý!
Andre nhìn đàn sói ở trước mặt, nở một nụ cười tàn nhẫn.
“Những người hầu của tôi”.
“Đã đến lúc quyết định vận mệnh của các anh rồi”.
“Ngày mai tôi phải về nước”.
“Trước khi về nước, chúng ta phải làm một việc”.
“Chúng ta phải cướp thật nhiều tài sản của một con khỉ da vàng”.
“Một nửa số tiền sẽ được chia cho các anh!”
Những người đang đứng trong xưởng lập tức nhìn nhau, ánh mắt chúng lóe lên một tia sáng.
Tham lam!
Lòng tham vô tận!
Rất nhiều người đã háo hức muốn đi lắm rồi.
Một số người thậm chí còn bắt đầu hình dung ra cách họ sẽ phung phí số tiền này như thế nào sau khi về nước.
Bọn chúng đã quen với cách cướp bóc này.
Cướp bóc.
Không phải vì cuộc sống ép buộc,
Mà là vì bọn chúng thích như vậy.
Bời vì bọn chúng sinh ra đã là kẻ mạnh.
Tài sản của những kẻ yếu đều sẽ bị kẻ mạnh cướp mất!
Kẻ yếu chỉ có thể quỳ xuống cầu xin sự thương xót.
Lúc này, Andre duỗi một ngón tay ra.
Nụ cười trên mặt anh ta càng lúc càng hung dữ.
Xấu xí!
“Tôi vẫn còn một yêu cầu”.
“Yêu cầu này đối với các anh cũng dễ như trở bàn tay thôi”.
“Hơn nữa còn khiến các anh cảm thấy rất thoải mái”.
Nói xong, Andre lấy trong túi một bức ảnh ra.
Khi những con sói này nhìn thấy người phụ nữ trong bức ảnh, chúng bắt đầu huýt sáo.
“Người phụ nữ trong ảnh là Hứa Mộc Tình”.
“Cô ta cũng khá có da có thịt”.
“Mấy anh chắc đều đã từng cảm nhận được mấy con khỉ cái da vàng bên dưới khít thế nào, ẩm ướt ra sao rồi đúng không”.
Vừa dứt lời, trong không gian tràn ngập tiếng cười không thể kiềm chế của đám đàn ông.
Dâm đãng!
Dơ bẩn!
“Tôi chỉ có một yêu cầu rất đơn giản”.
“Đó là dùng “thứ cứng rắn” đó của các anh, đâm cô ta thật mạnh!”
“Mấy anh muốn đâm ở đâu cũng được”.
“Tôi muốn mấy anh đâm chết người phụ nữ này ngay trước mặt chồng cô ta!”.
“Đâm cô ta!!”
Lúc này, đám đàn ông trước mặt phát ra tiếng hú như sói.
Bọn chúng đã không thể chịu đựng được nữa.
Bọn chúng muốn giải tỏa.
Muốn tuôn trào.
Andre xua tay.
“Tối nay, tôi sẽ là người dẫn đường cho mấy anh”.
“Tôi sẽ dẫn các anh đi tới con đường của sự giàu có”.
“Xuất phát!”
Hơn một chục chiếc xe nhanh chóng rời khỏi nhà máy và đi về phía văn phòng của tập đoàn Lăng Tiêu.
“Vù!”
“Vù!”
“Vù!”
Những chiếc xe này chạy càng lúc càng nhanh.
Những kẻ lái xe đang rất nóng lòng.
Bọn chúng đã không thể kiềm chế được nữa rồi!
Khi hơn chục chiếc xe nhanh chóng chạy tới dưới tòa nhà văn phòng của tập đoàn Lăng Tiêu.
Tòa nhà văn phòng này có rất nhiều phòng làm việc đang sáng đèn.
John nói với Andre rằng giám đốc Hứa Mộc Tình và một số nhân viên chủ chốt vì một hạng mục chưa hoàn thành nên đã cùng nhau tăng ca tối nay
Đây là thời điểm tốt nhất để tấn công tập đoàn Lăng Tiêu!
Andre nhìn bầy sói hai mắt đã sáng rực, không thể kiềm chế được nữa.
Anh ta cười.
Anh ta giơ tay rồi chỉ về tòa nhà trước mặt.
“Tiền bạc! Phụ nữ! Đều ở trong đó!”
“Bọn họ không có nhãn hiệu!”
“Càng không có chủ quyền!”
“Mấy anh vào đó, muốn cướp bao nhiêu tùy thích!”
“Giết hết chúng nó đi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...