Sau một thoáng ngạc nhiên.
"Hahahaha…”
Diệp Hoằng Thắng đột nhiên cười lớn.
"Thật bất ngờ! Thật bất ngờ!"
"Không ngờ, thiên tài hiếm có mấy trăm năm mới có một của nhà họ Hậu hóa ra lại là một tên thích đàn ông!"
"Oa hahah, Oahahah, tưởng không thích bị người khác đâm, ra là tiểu thụ à!"
Lúc này, Diệp Hoằng Thắng xua tay.
Ông ta hô lớn với hàng chục anh em mà ông ta dẫn theo: “Còn đứng đấy làm gì, rút điện thoại ra!”
"Phát trực tiếp!"
"Trực tiếp toàn cầu!"
"Để cho thiên tài trăm năm mới có một này nổi tiếng!"
"Nổi tiếng trên toàn thế giới!"
"Ra cả vũ trụ!"
"Đừng quay!!"
Gầm lên một tiếng!
Khí thế mạnh mẽ tăng vọt ngay lập tức!
"Binh!"
Kính vỡ tan tành!
"Bùm!"
Tấm ván bị nứt!
Đại tông sư!
Hậu Thụy Niên hóa ra là một cao thủ cấp đỉnh đại tông sư!
Sau vài nhịp thở, những người mà Diệp Hoằng Thắng đưa tới đều bị Hậu Thụy Niên hạ gục.
Lúc này tay của Hậu Thụy Niên cũng đã vươn tới trước mặt Diệp Hoằng Thắng.
Cơn gió mạnh khiến mái tóc của Diệp Hoằng Thắng rối tung.
Ngay cả dầu nhờn trên mặt cũng vì sức mạnh mà nhăn lại!
Diệp Hoằng Thắng lúc này ngửa cổ ra.
Đôi mắt ông ta mở to.
"Nào! Có giỏi thì giết ông đây bằng một chiêu đi!"
Dù không biết võ công nhưng trước mặt đại tông sư, Diệp Hoằng Thắng lại tỏ ra rất "cứng".
Ông ta ngửa cổ lên.
Nhãn cầu nhô ra khỏi hốc mắt.
Nhìn chằm chằm!
Gầm lên!
Hậu Thụy Niên sắc mặt u ám, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
"Sếp Diệp, chúng ta cũng chả phải người lạ.
Hôm nay ông làm chuyện này không phải hơi quá đáng sao?"
"Quá đáng?"
Diệp Hoằng Thắng bật dậy và chỉ vào Hậu Thư Hạo vẫn còn ở trên ghế sô pha.
"Bây giờ tôi sẽ hỏi ông ba câu.
Nếu ông có thể trả lời được, tôi sẽ quỳ xuống dập đầu trước mặt ông và tự tát mình một trăm cái!"
Diệp Hoằng Thắng rất tức giận!
Tất cả thông tin của những người phụ nữ ông ta nắm trong tay đã bị mất.
Tiếp theo, ông ta nhất định phải bỏ trốn, trốn ra nước ngoài một thời gian.
Trước khi đi, ông ta nhất định phải tìm một nơi để trút giận!
"Tôi hỏi ông, chuyện thằng con khốn kiếp của ông đã dùng tôi làm súng để đối phó với con đàn bà đến từ Đông Hải, ông có biết không?"
Đôi mắt Hậu Thụy Niên lóe lên, nhưng ông ta không trả lời.
Diệp Hoằng Thắng chế nhạo.
"Câu hỏi thứ hai!"
"Thằng con ái của ông đã sai người đến nhà để giết tôi, ông có biết không?"
Nghe vậy, Hậu Thụy Niên lập tức kinh ngạc nói: "Điều này là không thể!"
"Dựa vào quan hệ giữa hai gia tộc chúng ta, làm sao tôi có thể xuống tay với ông được?"
Diệp Hoằng Thắng đột nhiên bật cười: "Ahahaha, đến giờ ông vẫn không thừa nhận!?"
Sau đó Diệp Hoằng Thắng hét lên: "Tôi sẽ cho ông xem chứng cứ ngay bây giờ!"
Trong khi nói chuyện, có hai người đàn ông kéo một cái xác vào.
Khi họ ném một thi thể trước mặt Hậu Thụy Niên, sắc mặt của Hậu Thụy Niên lập tức chùng xuống!
Cơ thể lạnh ngắt này quả thực là người của gia tộc họ Hậu của ông ta!
Tông sư!
Đường đường là cao thủ cấp tông sư mà bây giờ chả khác gì một con chó chết!
Bị ném trước mặt mọi người.
"Đối với câu hỏi thứ ba, tôi sẽ không chỉ hỏi ông, mà còn hỏi cả ông thông gia bên cạnh ông nữa!"
Diệp Hoằng Thắng chỉ tay vào Hậu Thư Hạo!
Ông ta gào thét với những người xung quanh.
"Trước đây, các người ra sức khoe khoang!"
"Nói đến tên khốn kiếp này, là thiên tài trăm năm có một!"
"Mẹ nó chứ, giờ tôi muốn biết, mẹ nó, thiên tài ở chỗ nào!"
Diệp Hoằng Thắng bước đến ghế sô pha, túm tóc Hậu Thư Hạo và ném hắn xuống đất.
Lúc này, Trần Quân Tân co người lại trên sô pha, sắc mặt tái nhợt và cơ thể không ngừng run rẩy.
"Mọi người nhìn xem, đây mới là cảnh tượng trăm năm có một đây”.
"À, không phải, là thiên tài trăm năm có một đấy!"
"Con chó này, lúc đầu tự khoe mẽ bản thân”.
"Nghe như hắn còn giỏi hơn cả Gia Cát Lượng!"
"Nhưng cuối cùng, hắn không phải vẫn bị người ta chơi hay sao!"
Diệp Hoằng Thắng lấy một lư hương trên bàn trà.
"Đàn hương trong lư hương này là của tôi”.
"Có người đặt ở đây, là có ý gì?"
"Có nghĩa là thằng thiên tài này đã bị người ta ám hại rồi!"
"Thiên tài cái chó gì, một thằng ngu thì có!"
Diệp Hoằng Thắng quay đầu lại và nói với Vũ Thế Huân.
"Ông chủ Vũ, tôi hỏi ông, ông vẫn sẽ gả con gái yêu quý của ông cho thằng chó này à?"
Vũ Thế Huân lúc này im lặng.
Cho nên nói, trước lợi ích gia tộc, vấn đề đạo đức không đáng giá một xu.
Bây giờ ông ta đang nghĩ cách để che đậy vấn đề này.
Vũ Thế Huân vội vàng bước đến chỗ Diệp Hoằng Thắng và nói nhỏ: "Mọi người đều phải chịu trách nhiệm về vấn đề này”.
"Chúng ta đều là bạn cũ lâu năm”.
"Chúng ta là người lớn, đừng chấp con nhỏ”.
"Sau khi nó bình phục, tôi sẽ yêu cầu nó đích thân đến xin lỗi ông!"
"Không cần!"
Diệp Hoằng Thắng gạt bàn tay đưa ra của Vũ Thế Huân đi.
"Tôi muốn phân rõ ranh giới với các người, tôi chưa muốn chết!"
Hậu Thụy Niên cau mày và nhìn chằm chằm vào Diệp Hoằng Thắng và hỏi: "Ý của ông là gì!?"
“Hahahaha!”, Diệp Hoằng Thắng đột nhiên phá lên cười.
"Ông không biết sao? Thằng con trai ngu ngốc của ông, đã đắc tội đến người mà nó không nên đắc tội!"
Vũ Thế Huân và Hậu Thụy Niên nhìn nhau.
Họ không biết người không nên đắc tội mà Diệp Hoằng Thắng nói đến là ai!
Vũ Thế Huân đang định hỏi, thì Diệp Hoằng Thắng đã lui ra tới cửa.
Ông ta chỉ vào Hậu Thụy Niên.
"Ông! Nhà họ Hậu!"
Ông ta chỉ vào Vũ Thế Huân.
"Ông! Nhà họ Vũ!"
"Các ông đứt rồi!"
"Tôi sẽ sớm ngồi máy bay rời khỏi nơi đầy thị phi này”.
"Tôi sẽ ở bên kia bờ đại dương và nhìn gia tộc các người qua màn hình.
Xem mấy người bị hạ bệ như nào!!"
Diệp Hoằng Thắng nói xong liền xoay người rời đi!
Khi Hậu Thụy Niên và Vũ Thế Huân đuổi ra khỏi biệt thự, chiếc xe sang của Diệp Hoằng Thắng đã nhanh chóng phóng đi.
Vũ Thế Huân nhìn Hậu Thụy Niên và hỏi: "Người đàn ông mà ông ta vừa nhắc đến là ai nhỉ?"
Hậu Thụy Niên lắc đầu.
Khuôn mặt ông ta trầm xuống và đôi mắt không ngừng lóe lên.
"Chúng ta đều biết rất rõ thực lực của thủ đô, dù là ngoài sáng hay trong tối, thì ít nhiều cũng có liên quan đến tứ đại gia tộc”.
"Nhìn vùng kinh kì rộng lớn này, làm gì có thế lực nào dám cùng lúc chống lại hai nhà chúng ta?"
Vẻ mặt của Vũ Thế Huân cũng ảm đạm.
Ông ta không nghĩ rằng những lời vừa rồi của Diệp Hoằng Thắng là vô nghĩa.
Diệp Hoằng Thắng vừa rồi rất điên cuồng, hiển nhiên là vì bị kích động quá mạnh.
Có thể kích động Diệp Hoằng Thắng này, khiến ông ta phải lập tức trốn ra nước ngoài.
Điều này cho thấy người đàn ông này tuyệt đối không được coi thường!
Vũ Thế Huân nhìn Hậu Thụy Niên và nói: "Tối nay, chúng ta phải làm mọi cách để che giấu chuyện này.
Chúng ta tuyệt đối không được để Khuynh Mặc biết về nó!"
"Ông không nói tôi cũng biết, ông yên tâm đi, tôi sẽ chặn hết mọi tin tức!"
"Không để thứ gì lọt ra ngoài!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...