Từng nắm đấm mạnh mẽ!
“Những gì anh nói đều là thật! Anh thích em mà, làm người phụ nữ của anh đi!”
“Khốn kiếp! Tôi giết chết anh!”
Đàm Xuân Linh bị kích động bởi những lời nói của Cam Hưng Bá.
Cô ta từ nhỏ đã mạnh mẽ, cộng thêm thân hình cao lớn nên con trai đều không dám lại gần.
Sau nhiều năm như vậy, đến một người bạn nói chuyện còn không có, huống chi là người yêu.
Vì vậy, cô ta chỉ có thể điên cuồng tập luyện để tăng cường thêm sức mạnh cho bản thân, và khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn cả đàn ông!
Cường tráng hơn cả đàn ông!
Bây giờ, nghe Cam Hưng Bá nói những lời như vậy.
Cô ta nghĩ rằng Cam Hưng Bá đang trêu ghẹo và xúc phạm mình!
Vì vậy, cô ta càng đánh càng hăng!
Càng lúc càng điên cuồng!
“Bộp!”
“Bộp!”
“Bộp!”
Nắm đấm!
Dữ dội!
Tàn phá khắp nơi!
“Ha ha, người phụ nữ này, nắm đấm của em càng lúc càng mạnh, điều này có nghĩa là em cũng thích anh sao? Làm người phụ nữ của anh đi!”
“Đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi!”
Đàm Xuân Linh tức giận gầm lên.
Nhưng cô ta không thể đánh Cam Hưng Bá bị thương.
Cứ đánh mãi, tủi thân, uất ức, đau khổ, đủ mọi cung bậc cảm xúc dồn nén.
Cô ta bật khóc.
Lúc này, Hứa Mộc Tình đang đứng bên cạnh Lý Phong đột nhiên hét lớn lên: “Đừng đánh nữa!”
Sau đó, Hứa Mộc Tình bất ngờ lao lên đứng chắn giữa Cam Hưng Bá và Đàm Xuân Linh.
Hành động này của Hứa Mộc Tình hoàn toàn xuất phát từ bản năng, cô thậm chí không hề nghĩ đến việc mình có thể sẽ bị thương.
Nắm đấm của Cam Hưng Bá đã dừng lại.
Nhưng nắm đấm của Đàm Xuân Linh không thể nào dừng lại được.
Khi nắm đấm mạnh mẽ của cô ta cách Hứa Mộc Tình càng lúc càng gần.
Dường như sắp đấm vào mặt Hứa Mộc Tình.
“Bộp!”
Một cơn gió mạnh lướt qua.
Bàn tay của Lý Phong nhẹ nhàng đỡ trọn cú đấm của Đàm Xuân Linh.
Đàm Xuân Linh vô cùng ngạc nhiên!
Không thể ngờ rằng Lý Phong lại mạnh đến như vậy!
Ngay khi cô ta định đấm tiếp, Hứa Mộc Tình đã tiến lên trước hai bước.
Cô đứng trước mặt Đàm Xuân Linh, đưa tay ra, rút nắm đấm của Đàm Xuân Linh ra khỏi tay Lý Phong.
“Chúng tôi không có ác ý”.
Đôi tay mềm mại của Hứa Mộc Tình nắm lấy bàn tay của Đàm Xuân Linh.
Bàn tay nhỏ bé ấm áp của Hứa Mộc Tình khiến Đàm Xuân Linh ngây người ra.
Cô ta ngây người ra nhìn Hứa Mộc Tình.
Trong mắt Đàm Xuân Linh lúc này, Hứa Mộc Tình giống như một tiên nữ.
Xinh đẹp.
Dịu dàng.
Từ nhỏ đến lớn, Đàm Xuân Linh luôn bị người ta ghét bỏ.
Từ trước đến nay chưa từng có ai nhìn cô ta bằng đôi mắt dịu dàng như vậy.
Hứa Mộc Tình nhẹ nhàng nói: “Tôi thay mặt Cam Hưng Bá xin lỗi cô”.
“Cô đừng thấy anh ta hay nói năng linh tinh vớ vẩn, thật ra anh ta là người tốt”.
“Chỉ là anh ta không biết cách thể hiện bản thân”.
“Đúng vậy, chị dâu nói đúng, tôi là người tốt mà”, Cam Hưng Bá đứng một bên vội vàng nói chen vào.
Sự dịu dàng và tốt bụng của Hứa Mộc Tình khiến nước mắt của Đàm Xuân Linh lăn xuống không ngừng.
“Xin lỗi”.
Đàm Xuân Linh bật khóc.
Như một đứa trẻ.
Đó là sự cảm động mà trước nay chưa từng có.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô ta cảm thấy được chăm sóc.
Chính Hứa Mộc Tình đã làm cho cô ấy hiểu.
Hóa ra cô ta không phải là một công cụ, cô ta là một con người.
Hứa Mộc Tình nắm lấy tay Đàm Xuân Linh, đi đến chiếc ghế bên cạnh rồi ngồi xuống.
Hai người phụ nữ sau khi trò chuyện vài câu, Đàm Xuân Linh lúc này giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, ôm chặt lấy Hứa Mộc Tình.
Khi bọn họ đang thì thầm trò chuyện, Lý Phong kéo Cam Hưng Bá sang một bên.
“Cậu có thích cô ấy không?”
“Hì hì hì”, Cam Hưng Bá gãi đầu gãi tai.
“Cậu không nói vậy có nghĩa là cậu không thích cô ấy rồi”.
“Triệu Tứ đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái, mấy ngày trước còn nhờ tôi giới thiệu cho một người”.
Vừa nghe đến đây, hắn cảm thấy rất sốt ruột, khó khăn lắm hắn mới tìm thấy người phụ nữ mà mình thích.
Cam Hưng Bá vội vàng vươn tay ra ngăn Lý Phong: “Đại ca, tôi rất thích cô ấy, thật sự rất thích cô ấy”.
“Ngay từ khi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã cảm thấy người phụ nữ này vô cùng xinh đẹp”.
Lý Phong liếc nhìn Đàm Xuân Linh.
Trong lòng thầm thở dài một tiếng, đúng là người tình trong mắt hóa Tây Thi.
Lúc này, Lý Phong ngoắc tay với Cam Hưng Bá.
Cam Hưng Bá lập tức ghé sát tai lại.
Lý Phong nói nhỏ: “Cậu nhớ kỹ, đợi lát nữa tôi sẽ cho hai người không gian riêng tư”.
“Cậu phải bám riết lấy cô ấy”.
“Nhỡ kỹ, khi theo đuổi một người phụ nữ, nhất định phải mặt dày, người ta đã nói rồi đẹp trai không bằng chai mặt”.
“Dù cô ấy đánh cậu, mắng cậu, chửi cậu thậm tệ như thế nào, cậu cũng không được nổi nóng, phải bám riết lấy cô ấy”.
“Vâng vâng vâng!”
Cam Hưng Bá gật đầu lia lịa.
Lúc này Hứa Mộc Tình bước đến, cô nói với Lý Phong, Đàm Xuân Linh muốn ở lại.
Cam Hưng Bá hét lên đầy phấn khích, vội vàng chạy đến.
Hắn lập tức áp dụng các chiến thuật mà Lý Phong vừa truyền dạy cho.
Mặt dày!
Không biết xấu hổ!
Lý Phong khẽ ho một tiếng rồi sau đó nắm tay Hữa Mộc Tình xoay người rời đi.
“Vợ à, chúng ta đừng nên làm phiền hai người trẻ tuổi bọn họ hẹn hò nữa”.
Hứa Mộc Tình đi theo Lý Phong một đoạn, liền hỏi: “Bọn họ trẻ vậy lẽ nào chúng ta già rồi sao?”
“Đương nhiên, chúng ta đã là vợ chồng già rồi”.
“Ai là vợ già của anh chứ”, tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Hứa Mộc Tình cảm thấy rất ngọt ngào.
Cô dựa đầu vào vai Lý Phong.
Hai người chầm chậm đi về phía một con đường nhỏ khác.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, dưới bóng cây rậm rạp.
Bóng của Lý Phong và Hứa Mộc Tình in trên mặt đất.
“Vợ à, chúng ta đi xem phim nhé?”
“Không muốn”.
Nhắc đến đi xem phim, Hứa Mộc Tình đã nghĩ đến việc trong không gian tối tăm mờ mờ ảo ảo của rạp chiếu phim, Lý Phong nhất định sẽ bắt nạt mình.
“Đi đi mà! Hai chúng ta lúc nhỏ còn cùng nhau đi xem phim ngoài trời.
Bao nhiêu năm như vậy rồi, chúng ta cùng đi ôn lại kỉ niệm cũ được không?”
“Vậy em nói trước nhé, anh không được bắt nạt em đâu đấy”.
“Sao có thể vậy được, anh thương em còn không hết nữa là?”
Nói xong, Lý Phong bế Hứa Mộc Tình lên theo kiểu công chúa.
Ôm chặt cả người Hứa Mộc Tình vào lòng mình như ôm một thứ đồ vật rất quý giá, sau đó chạy nhanh về phía bãi đậu xe.
Hứa Mộc Tình đã biết thừa Lý Phong nhất định sẽ như vậy.
Mặc dù có chút bất lực nhưng cô lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Lúc này, ở đối diện bãi đỗ xe.
Một chiếc xe Hummer Limousine đang đỗ ở đó.
Những hành động thân mật vừa rồi của Lý Phong với Hứa Mộc Tình, Vũ Khuynh Mặc đều nhìn thấy hết.
Cô ta không nói một lời nào.
Im lặng như băng.
Không khí u ám bao trùm toàn bộ khoang xe.
“Thịch thịch thịch!”
Hô hấp của những người hầu bên cạnh Vũ Khuynh Mặc trở nên hỗn loạn.
Bọn họ dùng tay ép chặt tim mình.
Vô cùng khó chịu!
Đau khổ cùng cực!
Chiếc Hummer Limousine này đi theo sau chiếc Mercedes Benz màu trắng đến rạp chiếu phim
Hai người xuống xe và đi về phía sảnh rạp chiếu phim.
Chiếc Hummer Limousine cũng dừng lại.
Cửa xe mở ra.
Một đôi chân ngọc ngà mảnh mai bước ra khỏi xe.
“Cộp”.
Tiếng giày cao gót đi trên mặt đất.
Trong làn gió mát rượi, cô ta đứng nhìn Lý Phong và Hứa Mộc Tình tay trong tay hạnh phúc.
Cô ta bước về phía tước, đang định đi theo sau, đột nhiên một bóng đen đứng trước mặt Vũ Khuynh Mặc, chặn cô ta lại.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...