“Nếu là tôi, tôi sẽ dùng mọi cách để làm giấy tờ cho mảnh đất ý”
“Sau đó, nhanh chóng xây khu đó thành khu tòa nhà cao nhất”.
“Châu Tồn Mậu”.
Chu Hạn Văn hừ một tiếng: “Tôi muốn xem xem, một lão già gần đất xa trời như ông sẽ làm nên trò trống gì?”
Sau khi xây dựng xong vườn hoa, lại có một số thợ thủ công đến.
Họ xây dựng từng căn nhà hiện đại được làm bằng gỗ trong vườn hoa.
Những căn nhà này cao nhất chỉ có ba tầng.
Mỗi căn đều được Châu Tồn Mậu thiết kế tỉ mỉ.
Chất phát mộc mạc nhưng đậm chất hiện đại hóa.
Bất luận là thẩm mỹ hay tính thực dụng, đều có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
Nhà được xây dựng ở một số góc của vườn hoa.
Nếu nhìn từ trên cao xuống, sẽ phát hiện những căn nhà này nối liền với nhau, giống như chòm sao Bắc Đẩu.
Những ngôi nhà này, lúc đang xây dựng đã thu hút sự quan tâm của truyền thông và rất nhiều người.
Mới đầu mọi người còn cười nhạo, dần dần chuyển sang khâm phục.
Sau khi khâm phục là ngưỡng mộ.
Vì sao ngưỡng mộ?
Bởi vì tập đoàn Lăng Tiêu chi hai mươi tỉ mua mảnh đất này.
Sau đó lại chi ra mấy trăm triệu để xây bảy ngôi nhà.
Bảy ngôi nhà này không phải để bán, lại càng không phải để ở.
Chúng là văn phòng bất động sản của tập đoàn Lăng Tiêu tại Thành Hải.
Đất ở Thành Hải là tấc đất tấc vàng!
Nhìn cả Thành Hải thì chỉ có tập đoàn Lăng Tiêu lợi hại như vậy.
Chỉ có tập đoàn Lăng Tiêu, mới có thể khiến nhân viên của mình làm việc trong vườn hoa và rừng cây.
Vô hình chung, tập đoàn Lăng Tiêu đã quảng cáo một cách không giống ai.
Không thể khống chế!
Buổi chiều cùng ngày, diễn ra lễ tuyển dụng của tập đoàn Lăng Tiêu.
Vừa mới phát quảng cáo, đã có mấy trăm người tài tranh nhau đến ứng tuyển.
Ngay lúc này, Lý Phong và Hứa Mộc Tình đi bộ dưới bóng râm.
Mặc dù không xa, chính là đường lớn.
Chỉ cần nhìn lên xuyên qua những tán cây um tùm là có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng.
Trong bầu không khí ấm áp, gió thoang thoảng, Hứa Mộc Tình cảm nhận được hương vị của tự nhiên.
Bầu không khí này, trong lành khác biệt.
Cho dù ánh nắng rọi xuống nền đá loang lổ cũng hết sức lãng mạn.
Lý Phong nắm tay Hứa Mộc Tình, đi qua con đường nhỏ, đứng trước vườn hoa.
Lý Phong chỉ tay về bãi đất trống nói: “Ngày lễ tình nhân năm sau, ở đây sẽ có một vườn hoa hồng, đó chính là quà lễ tình nhân anh tặng em.
”
Hứa Mộc Tình ngạc nhiên, đưa tay lên che miệng.
Từ trước đến giờ, Lý Phong đều “bắt nạt” cô.
Hứa Mộc Tình chưa từng nghĩ tới, Lý Phong lại có thể lãng mạn thế.
Thế nhưng, lúc này đôi môi mọng đỏ của Hứa Mộc Tình hơi mím lại.
Mặc dù cách đó không xa, cũng đã nở rất nhiều hoa rực rỡ.
Thế nhưng, dù sao bây giờ nhìn vẫn là một mảnh đất trống trơ trụi.
Cô có chút không hài lòng, nói với Lý Phong: “Quà lễ tình nhân, không phải đều là những bất ngờ à?”
“Bây giờ anh nói ra, thế còn gì là bất ngờ nữa?”
“Đúng rồi, ngày lễ tình nhân năm sau, không còn bất ngờ nữa, nhưng anh không đợi được nữa rồi”.
Lúc Lý Phong nói câu này, anh đã tiến sát lại Hứa Mộc Tình.
Hai tay anh ôm lấy vòng eo con kiến của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Hứa Mộc Tình không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt nóng bỏng của Lý Phong.
Cô nhẹ nhàng cúi đầu, áp trán của mình lên ngực Lý Phong.
“Đợi, không đợi được cái gì?”
Hứa Mộc Tình nói nhỏ.
“Anh muốn em biết sớm chút, sẽ hôn anh vì điều bất ngờ này ”.
Lúc nói câu này, Lý Phong đã cúi đầu xuống.
Vì bên cạnh có người, Hứa Mộc Tình giống như chú gà con mổ thóc, nhẹ nhàng thơm vào má Lý Phong.
“A, chưa đủ, chưa đủ”.
Lý Phong không biết ngại chu mồm lên: “Anh muốn em hôn ở đây”.
Hứa Mộc Tình dùng nắm tay nhỏ yếu ớt của mình, đấm nhẹ vào ngực Lý Phong: “Quỷ sứ, có người nhìn kia kìa”.
“Anh mặc kệ, dù sao em không hôn anh, anh không buông em ra đâu”.
“Đợi lát nữa có người đến, chúng ta cứ giữ nguyên tư thế này.
”
Hứa Mộc Tình biết thừa Lý Phong không biết ngại.
Trong lòng tuy có chút bất lực, nhưng lại càng ngọt ngào.
Đôi mắt cô nhìn nhanh bốn phía.
Sau đó, vội vàng kiễng chân, hôn môi Lý Phong một cái.
Cô vốn chỉ định hôn nhẹ thôi, giống như chuồn chuồn bay trên mặt nước.
Thế nhưng đôi tay xấu xa của Lý Phong lại ôm cô thật chặt, dính vào người anh.
Hai người hôn thật sâu, không rời ra nữa.
Nụ hôn này, thật sâu.
Hứa Mộc Tình cảm thấy bản thân đang đắm chìm trong cái ôm ngọt ngào ấm áp.
Cô không tự dứt ra được.
Cô không muốn tỉnh dậy.
Cô chỉ muốn khoảnh khắc ấm áp ngọt ngào này.
Dừng lại mãi mãi.
“Cộp, cộp, cộp”.
Lúc này, cách đó không xa có tiếng bước chân người đi đến.
Âu Dương Diểu Diểu vội vàng bước đến.
“Giám đốc, đột nhiên có một đám người đến kiếm chuyện”.
Hứa Mộc Tình giãy nhẹ ra, Lý Phong thì cứ ôm chặt lấy cô không buông.
Ánh mắt Hứa Mộc Tình hơi quở trách, Lý Phong mới chịu buông ra.
Giữa hai cánh môi đỏ mọng có một tia lấp lánh như sợi tơ, dần dần tách ra.
Lý Phong không do dự liếm đầu lưỡi, cười nói: “Vợ ơi, tối chúng ta tiếp tục nhé”.
Hứa Mộc Tình đỏ bừng mặt, mặt đỏ tía tai giãy ra.
“Ngoan, đừng giận dỗi.
”, Lý Phong nắm tay cô.
Hai người đi về phía Âu Dương Diểu Diểu.
“Đi, chúng ta đi xem xem”.
Lý Phong cố tình không xây tường bao quanh, nơi này giống như công viên, bất cứ ai cũng có thể tự do đi lại.
Chỉ là, ở đây không cho phép dẫm lên cỏ và làm hỏng đồ công cộng.
Nếu bị phát hiện, sẽ bị phạt rất nặng.
“Bịch!”
Ba người Lý Phong vừa mới đến khu đất trống.
Liền nhìn thấy có hai mươi mấy người mặt mày hung hãn, vô cùng ngạo mạn đứng ở đó.
Một người trong số đó, hung hăn đạp đổ cái đèn bên đường.
Cái đèn này, được để trên nền đất, chỉ cao đến đầu gội người đi đường.
Nó cũng được Châu Tồn Mậu thiết kể tỉ mỉ.
Không chỉ tạo hình đẹp, mà còn rất thực dụng.
Người đàn ông đạp đổ đèn là Mã Vĩ Tài.
Là người bảo kê của khu này.
Mã Vĩ Tài một chân đạp vỡ đèn thủy tinh, đứng đó giễu võ dương oai: “Gọi ông chủ mấy người ra đây cho tôi”.
Lúc này, bên đường phía sau cách nơi Mã Vĩ Tài đứng không xa, có một chiếc xe Rolls Royce đỗ ở đó.
Chu Hạn Văn tay cầm cốc rượu vang, vẻ mặt khinh khỉnh cười cợt quan sát khung cảnh trước mắt.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...