Edit: An Ju
Tư Đồ Mộc Lương xuất hiện ở Hắc Thủy Thiên Lý, hắn vốn định nói cho Hoa Bách Hồng biết chính hắn đã lấy hoa tâm đi, lại phát hiện Hoa Bách Hồng đang đi dạo bên bờ sông.
Trong lòng hắn hổ thẹn, muốn xoay người rời đi, Hoa Bách Hồng đã phát hiện ra hắn.
Hoa Bách Hồng chạy về phía trước, bắt lấy cánh tay hắn, cười nói: “Ngươi đến thăm ta sao?”
Tư Đồ Mộc Lương không nói.
Hoa Bách Hồng lại tự mình nói tiếp: “Sau ngày ly biệt ấy, ta luôn nghĩ khi nào chúng ta mới có thể gặp lại, đã nhiều lần đều mơ thấy ngươi và ta gặp lại nhau trong mộng, tâm ý tương thông…”
“Đêm nay gặp lại, ta còn đang sợ đây chỉ là mộng, đây là thật sao?” Hắn cười, vội vã vỗ nhẹ lên người Tư Đồ Mộc Lương, đợi đến khi đã xác nhận xong lại mừng đến rơi lệ. “Là thật, là thật.”
Tư Đồ Mộc Lương cả kinh gạt tay hắn ra, nói: “Ta nhìn ngươi một cái rồi sẽ đi.”
Nụ cười của Hoa Bách Hồng trở nên miễn cưỡng: “Cái gì gọi là chỉ nhìn một cái rồi đi.”
Tư Đồ Mộc Lương không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa, hắn muốn lảng tránh.
Hoa Bách Hồng lại bật cười. “Thê tử của ngươi có phải đã qua đời hay không?”
Tư Đồ Mộc Lương kinh ngạc nhìn Hoa Bách Hồng: “Ngươi…”
Hoa Bách Hồng hơi nghiêng người tới gần hắn, nói: “Người có phải rất đau lòng không, dù ngươi trộm hoa tâm của ta nhưng vẫn không thể cứu thê tử của ngươi.”
Tư Đồ Mộc Lương lùi người ra sau, mặt theo bản năng quay đi, mắt chớp lóe, hóa ra hắn đều biết.
Hoa Bách Hồng híp mắt đánh giá Tư Đồ Mộc Lương, châm chọc nói:”Ngươi cho rằng chỉ bằng cách đơn giản như vậy của ngươi là có thể lấy được hoa tâm của ta sao?”
“Đó là…” Từ ‘giả’ còn chưa nói ra miệng, hắn lại thấy một dây xỏ hạt đậu đỏ trên cổ tay Tư Đồ Mộc Lương, hắn ngừng một chút, đã quên định nói gì, trong mắt hiện rõ sự vui mừng, không ngờ hắn còn giữ hạt đậu đỏ này.
Tư Đồ Mộc Lương vốn không muốn truy cứu tiếp những lời Hoa Bách Hồng định nói, vô luôn nói gì cũng vô ích, thê tử và con hắn đã qua đời rồi, hắn chỉ nói: “Ta quen biết ngươi là một sai lầm, ngươi hại thê tử của ta, trong lòng ta cũng không dễ tha thứ cho ngươi, ta nghĩ ngươi cũng giống như ta, ta sẽ quên ngươi, cũng xin ngươi hãy quên ta đi!”
Hoa Bách Hồng ngẩng mặt lên, ánh mắt nhìn Tư Đồ Mộc Lương ánh lên sự nhu hòa.
“Hạt đậu đỏ ta tặng ngươi, ngươi vẫn mang theo bên mình, bức họa ngươi đưa ta, ta vẫn bảo quản cẩn thận, giống như ngươi vẫn luôn ở đây cạnh ta phiêu bạt trời đất, chúng ta chưa từng rời xa.”
Tư Đồ Mộc Lương cũng nhìn thấy hạt đậu đỏ trên cổ tay, một hạt đậu đặt ở trong người dễ mất, nên hắn mới dùng một sợi dây xỏ thành vòng.
“Vậy được.” Tư Đồ Mộc Lương cắn răng, như đã hạ quyết tâm, đưa tay kéo đứt dây xỏ đậu đỏ trên cổ tay, cầm hạt đậu đỏ đặt vào trong tay Hoa Bách Hồng, hắn nói: “Hôm nay ta trả lại hạt đậu đỏ này cho Hoa công tử, cũng như ta đã chặt đứt chấp niệm đối với Hoa công tử.”
Hoa Bách Hồng cúi mặt xuống, kinh ngạc nhìn hạt đậu đỏ trong lòng bàn tay, hạt đậu đỏ vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của người kia.
Quên đi sự đau đớn trong lòng, hắn hít sâu một hơi, mắt dần nheo lại, nắm chặt tay lại, dùng sức, trong phút chốc, đậu đỏ hóa thành phấn, hắn mở tay ra, phấn theo gió bay đi, không lưu tung tích.
Hoa Bách Hồng xoay người, một tay đặt ở sau lưng, hắn trầm giọng nói: “Có thể đi, trước trả lại hết nợ cho ta đi.”
Tư Đồ Mộc Lương không hiểu gì. “Ta nợ ngươi bao giờ?”
Hoa Bách Hồng quay sang, khóe miệng khẽ nhếch tạo ra một nụ cười châm chọc. “Ngươi quên rồi.”
Tư Đồ Mộc Lương lúc này mới nhớ món nợ trong miệng Hoa Bách Hồng là gì, vì vậy nói: “Được, ta quay về lấy bạc rồi tự mình mang đến trả lại Hoa công tử.”
“Chờ chút.” Nét châm chọc trong mắt Hoa Bách Hồng càng sâu: “Cũng không đơn giản chỉ là bạc.”
Tư Đồ Mộc Lương cả giận nói: “Ngươi đây là có ý gì?”
“Ngươi quên à, ở Hắc Thủy Thiên Lý, làm ăn không dùng bạc để giao dịch.”
Tư Đồ Mộc Lương biến sắc, vội la lên: “Nhưng khi đó ngươi…”
“Ta đổi ý rồi.” Hoa Bách Hồng lặng lẽ nói: “Ta cảm thấy ta vốn là quỷ hồn của Hắc Thủy Thiên Lý, là nên tuân theo quy củ của nơi này.”
Tư Đồ Mộc Lương hé miệng không nói gì.
“Để ta tính một chút.” Hoa Bách Hồng tựa hồ rất vui, đuôi mắt chân mày đều cong cong, từ trong ống tay áo móc ta một cái bàn tính màu vàng, ngón tay linh hoạt gảy gảy.
“Ngươi từng làm vỡ một bộ gốm màu đời Đường của ta, đây là đồ trân quý, cho ta một con mắt là được… Còn tất cả giấy, bút, mực ngươi mua ở chợ, thì đổi một con mắt còn lại là được, còn có…” Hắn cau mày, tưa như đang nỗ lực hồi tưởng: “À, ngươi còn thay mèo đen bồi thường cho ta bộ ấm chén trà sứ men xanh tốt nhất. Ta tính rẻ chút cho ngươi… Dùng miệng của ngươi để đổi đi, còn lại là phí dụng ngươi vào ở trong phủ của ta, tiền thức ăn, rượu… Dùng những bộ phận thân thể còn lại bán cho ta, vừa vặn.” Hoa Bách Hồng giơ con tay ngoắc ngoắc, lông mày nhướn lên lộ rõ vẻ đắc ý, xòe tay ra trước Tư Đồ Mộc Lương, nói: “Tư Đồ công tử bao giờ thì trả nợ đây?”
Tư Đồ Mộc Lương không nói gì, hắn là bị dọa sợ.
Hoa Bách Hồng thấy hắn không đáp lại, cho rằng hắn nghe không hiểu, vì vậy tốt bụng giải thích: “Nói cách khác, thân thể ngươi đã không còn thuộc về Tư Đồ Mộc Lương nữa, cả người ngươi là của ta, đều là của Hoa Bách Hồng ta đây.”
Tư Đồ Mộc Lương cau mày nói: “Hoang đường/”
Tư Đồ Mộc Lương đi rồi, Hoa Bách Hồng tựa thuyền, nở nụ cười hồi lâu.
Khi trở về, hắn nhìn lại đường lúc tới, bầu trời bao la, chim Nhạn cô độc kêu ai oán. Xa xa là cánh rừng lạnh lẽo tĩnh mịch, núi ở xa mờ mịt.
“Người không bằng núi.” Hắn nói: “Núi vốn vô tình, nhưng chập chùng nhiều ngọn đưa tiễn nghìn dăm, người là chủng loại có tình, nhưng vì tường thành cao ngăn cách ở trong thành. Thành tường cao tới đâu, cũng vẫn có đường để vượt, nhưng người vô tình, lại lấy đó làm cớ đế tránh phải đưa tiễn.”
Hắn khẽ cười một tiếng: “Gặp lại tất tốt, nhưng như thế thì không bằng không gặp lại.”
Một thời gian rất lâu sau đó, Tư Đồ Mộc Lương không hề xuất hiện ở Hắc Thủy Thiên Lý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...