Edit: An Ju
Mấy ngày sau đó, mèo mun vẫn chưa thấy xuất hiện. Không thể trêu chọc mèo mun lúc nhàn rỗi, buồn chán, Tư Đồ Mộc Lương lại thường xuyên đọc sách viết chữ, Hoa Bách Hồng càng cảm thấy nhàm chán.
Ngày hôm đó là một hôm khí trời tốt, toàn bộ sách Tư Đồ Mộc Lương mấy hôm trước mua trên chợ trấn đều được dọn ra, đặt trên bàn tròn ở đình viện, chuẩn bị cho việc đọc sách.
Hoa Bách Hồng thì dời xích đu tới, đặt cách bàn tròn không xa, lại bày một cái bàn thấp, ở bên trên bày biện hoa quả và hạt Tư Đồ Mộc Lương mới mua.
Quả và hạt bày trong đĩa đã bị Hoa Bách Hồng ăn được phân nửa, vỏ quả vất đầy ra bàn, hắn lười biếng đưa quả vào miệng ăn, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Tư Đồ Mộc Lương.
Thời gian chậm rãi chảy trôi, mặt trời chói chang trên đầu, Hoa Bách Hồng chỉ cảm thấy nóng ran khó tả, lười biếng cầm quạt quạt ra tí gió khiến bản thân thấy thoải mái hơn.
Tư Đồ Mộc Lương đọc sách chăm chú, trên trán từng giọt từng giọt mồ hôi tuôn ra, hắn lại không phát hiện ra, lúc thì nhíu mày suy nghĩ sâu xa, lúc thì cầm bút chép lại gì đó vào giấy, rồi có lúc lại đờ ra một hồi lâu, Hoa Bách Hồng nhìn hắn thật lâu rồi mà hắn cũng không phát hiện ra.
Không biết có phải tại người nào đó không nhìn nên làm con quỷ nào đó càng cảm thấy buồn chán hơn hay không, hắn nghĩ khí trời càng trở nên nóng hơn, cũng không buồn động vào mấy đồ ăn vật nữa, chỉ tập trung quạt quạt, động tác cũng không còn ưu nhã như trước nữa.
Hoa Bách Hồng quạt thật lâu, tay cũng bắt đầu mỏi nhừ, Tư Đồ Mộc Lương vẫn không phản ứng như trước, Hoa Bách Hồng hít sâu một hơi, thả cái quạt xuống bàn tròn, đứng lên.
Cố ý vén ống tay áo lên, lộ ra một phần cánh tay trắng nõn, chống tay lên bàn tròn, mặt lại nhìn về phía khác, tựa như không quá để tâm.
“Tư Đồ công tử không cảm thấy thời tiết này quá nóng à?”
Tư Đồ Mộc Lương giương tầm mắt lên liền bắt gặp cánh tay trắng của Hoa Bách Hồng, mắt hắn lóe lên liền dời đường nhìn xuống sách, nói: “Thời tiết này rất tốt mà.”
Khi hắn nói xong, bỗng một cánh tay trắng nõn đưa tới trước mặt, lấy đi sách trong tay hắn, tay khác đặt lên chồng sách cạnh đó, cúi người xuống đưa mặt lại gần hắn, trên mặt là một biểu tình khó hiểu: “Lạ thật, ta cứ cảm thấy cả người cứ nóng bức khó chịu thế nào ấy.”
Tư Đồ Mộc Lương hơi nghiêng mặt sang bên, tay động đậy, định lấy lại sách, nhưng sức Hoa Bách Hồng rất lớn, hắn cuối cùng cũng phải chịu bại trận, bất đắc dĩ nói: “Hoa công tử có đề nghị gì hay sao?”
Hoa Bách Hồng nở nụ cười tươi giống như một đứa trẻ đạt được điều như ý, hắn thẳng người lên, nói: “Ta biết một chỗ hóng mát tuyệt lắm, chúng ta đi đi.”
Tư Đồ Mộc Lương xếp gọn đống sách bừa bộn, lúc này mới đứng lên nói: “Đi thôi.”
Trong rừng cây.
Núp dưới hàng cây xanh là những cành nhánh xinh đẹp, bóng cây dải hình trên đất, trong rừng cây xanh, chim Nha Tước* chíu chít kêu, thời gian lúc này vừa vặn qua giữa trưa.
*Nha Tước là loại chim thuộc bộ Sẻ (tên khoa học: Paradoxornis heudei)
Hoa Bách Hồng đi đằng trước, Tư Đồ Mộc Lương theo sát phía sau.
Tư Đồ Mộc Lương cảm giác được có gì đó quái lạ, lá cây phát ra tiếng vù vù, như một con thú khổng lồ đang bám theo hắn, làm hắn cảm thấy căng thẳng, khi hắn quay mặt lại thì lại không nhìn thấy cái thứ đó, thanh âm líu lo cũng ngừng lại. Hắn bước nhanh hơn, đuổi kịp Hoa Bách Hồng.
Thanh âm kia càng lúc càng lớn, tựa hồ ở ngay dưới chân, khiến hắn ngẫ, Tư Đồ Mộc Lương chợt quay mặt lại, trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái mặt với thân treo ngược, trên trán có một dúm lông đen. Trên cái mặt đó chỉ có một con mắt to, con mắt màu xám chằm chằm nhìn hắn. Cái miệng đầy máu đỏ lộ ra một cái lưỡi dài, nhỏ từng giọt từng giọt máu.
Tư Đồ Mộc Lương “A” một tiềng liền lùi vài bước đụng phải người Hoa Bách Hồng.
Hoa Bách Hồng quay người lại, con quỷ kia liền bật người lủi về nhánh cây cách đó không xa như là sợ hắn.
Con quỷ hô lớn: “Là một con người.”
Tư Đồ Mộc Lương đứng bên cạnh Hoa Bách Hồng, nhìn chằm chằm con quỷ.
Con quỷ kia thận trọng nhìn Hoa Bách Hồng, giọng điệu như đang thương lượng: “Tiểu Hồng Hoa, ta có ăn hắn không?”
Hoa Bách Hồng lạnh lùng nói: “Không được.”
Con quỷ xấu xa kia lập tức cong người, cái cổ tức khắc kéo dài ra, dừng ở trước mặt Hoa Bách Hồng: “Ta muốn ăn hắn.”
Tư Đồ Mộc Lương hoảng sợ nhìn, Hoa Bách Hồng nhíu nhíu mày, nhấc tay, con quỷ kia rất nhanh liền thu người lại nhảy lên chạy biến vào trong rừng mất tung tích.
“Hắn là Yển Thử Quái, luôn thích giả quỷ dọa người, kỳ thực lá gan cực kỳ nhỏ.” Hoa Bách Hồng nói, bỏ lại Tư Đồ Mộc Lương còn chưa hoàn hồn lại, một mình đi về phía trước.
Đích đến ngay phía trước, lại bị một con sông chặn lối đi.
Tư Đồ Mộc Lương nhìn con sông trước mắt, thấy nước sông cạn, liền cúi đầu vén ống quần chuẩn bị qua sông, Hoa Bách Hồng đã nhấc hai chân đi thẳng vào trong nước, quay lại vươn tay về phía hắn: “Nước sông nhìn có vẻ cạn, nhưng có thể đánh bật ngươi đi đấy, nào, để ta dẫn ngươi đi.”
Tư Đồ Mộc Lương nhìn bàn tay đưa về phía mình, trong phút chốc thất thần, hắn đưa tay nhẹ nhàng đặt lên tay Hoa Bách Hồng, bị hắn nắm lại.
Tay hắn lạnh thật.
Tư Đồ Mộc Lương kinh ngạc nghĩ, dưới thời tiết như vậy, sẽ không có cảm giác mát hay ấm.
Hoa Bách Hồng cười tươi.
Đi qua sông, hai người đi lên một bãi cỏ.
Xa xa nơi chân trời, hàng núi chập chùng, mây trôi lả lướt, cây cỏ xanh trải dài, nối tiếp với bầu trời.
Gần hơn chút là mấy vùng ruộng không người xanh mơn mởn. Nước trong sông dịu dàng, sóng đôi bập bềnh.
Bờ sông mọc những hàng cây Dương Liễu, cành Dương Liễu cao cao, ngàn cánh vạn nhánh, từng nhánh đều nhuộm một màu vàng nhạt, cành Dương Liễu lả lướt, đẹp đến động lòng người. Ẩn trong bụi Dương Liễu, chim Nhã Tước ríu rít kêu.
Tư Đồ Mộc Lương tắm gió xuân, tâm tình nhất thời tốt hơn, quay mặt sang bên cạnh, thấy Hoa Bách Hồng đang nằm trên cỏ, từ từ nhắm hai mắt tựa hồ đang ngủ.
Hắn chậm rãi đi về phía Hoa Bách Hồng, ngồi xuống bên cạnh.
Tư Đồ Mộc Lương nghiêm túc ngắm nhìn hắn, đây là lần đầu tiên hắn (TĐML) nghiêm túc nhìn hắn (HBH) như vậy.
Gió thổi nhẹ nhàng, hai lọn tóc trên trán nhẹ bay bay.
Tư Đồ Mộc Lương không kìm được liền vươn tay, muốn chạm vào mặt Hoa Bách Hồng. Lúc tay còn cách mặt một phân, Hoa Bách Hồng mở mắt ra, hai mắt sáng rõ dòm dòm hắn.
Tư Đồ Mộc Lương hốt hoảng thu tay về, đứng dậy xoay người đi, mặt không hiểu sao nóng rần lên.
Hoa Bách Hồng ngồi dậy, nhìn về phía trước, hắn nói: “Đây là chỗ mà ta phát hiện ra từ rất lâu trước kia, ta rất thích chỗ này. Chỉ có ở đây, ta mới cảm giác được sự thay đổi của bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông, ngày đêm luân phiên. Ta sẽ quên đi mình là quỷ hồn, kỳ thực, ta là con người, ta đã từng trải qua cuộc sống của con người.”
“Ngươi thường xuyên tới đây à?”
“Ừ.”
“Ngồi xuống đi.” Hoa Bách Hồng vẫy tay với hắn: “Cho ta mượn chân nằm chút.”
Tư Đồ Mộc Lương nghe theo ngồi xuống trên mặt cỏ.
Hoa Bách Hồng dựa vào người hắn rồi nằm xuống, gối đầu lên chân hắn.
Nhìn về phía chân trời xa xa, sắc trời xanh nhạt thực thoải mái, đằng xa là mấy chú chim Yến mới học bay.
“Lúc đó, ta cũng từng giống như ngươi vậy…” Hắn bỗng nhiên mở miệng nói: “Trong lòng có hoài bão rộng lớn, suốt đời lập chí báo quốc, nhưng mà mười mấy năm trôi qua, không được trọng dụng, khó thực hiện hoài bão, như cá mắc cạn, chí lớn khó thành, cho nên phí hoài tuổi xuân. Phe đầu hàng tựa như vô số núi lớn ngăn trở con đường kháng Kim, ngăn trở lý tưởng kiến công lập nghiệp của ta. Ta kiên quyết với chủ trương kháng Kim, liền bị phe đầu hàng ghen ghét, trường kỳ bị bác bỏ.”
“Hóa ra ngươi lại là một người đọc sách…” Tư Đồ Mộc Lương trầm ngâm, trong giọng nói không hề có nửa phần kinh ngạc.
Hoa Bách Hồng buồn bã, ngay cả khi việc đó đã trải qua mấy trăm năm, hắn vẫn sầu khổ như trước, nỗi buồn của hắn ngưng đọng giữa đôi mày, cũng đã tích trong tâm, không cách nào lảng tránh được, khó có thể hóa giải.
“Tiểu nhân như hoa Dương Liễu mỏng nhẹ, dễ dao động quân tâm. Ta có nhà khó về, một lòng chân thành vì nước, lại gặp tiểu nhân đố kị mà phải đi tha hương, mười chín tuổi rời khỏi cha già cùng huynh đệ tại cố quốc, như một con chim Nhạn cô độc lạc đàn. Khi trở về, đã là một tình cảnh khác, đèn treo rải rác, phân tán khắp nơi, nhà cửa âm trầm, thập phần vắng vẻ, hạ nhân từ đâu đã về quê, từng người tìm kế mưu sinh, chỉ có nữ đầu bếp luyến tiếc phải rời đi vẫn còn ở lại canh giữ trong phủ, khuôn mặt có dung mạo vốn xinh đẹp đã già đi rất nhiều, bên tóc mai đã thêm bao nhiêu là sợi bạc.” Khi hắn trở lại cố hương đã cáo biệt sau vài chục năm, người thân tin tức không rõ, nơi mà ngày trước đại gia đình hào môn chung sống nay đã rêu mọc đầy đất, cỏ hoang cũng đã mọc cao bằng đầu gối. Hàng Dương Liễu xanh biếc trồng cạnh cầu Tây Linh, nay cũng chỉ còn là một mảnh hoang vu.
Hoa Bách Hồng cười khổ châm chọc: “Cha mẹ ta cả đời bán mạng cho triều đình, sau cùng cũng chỉ là một khối xương trắng nằm trong đất. Ta thậm chí còn chưa từng gặp mặt họ lần cuối. Đi xa nhớ nhà, vậy mà về đến thủ phủ lại không có cảm giác trở về.”
Tư Đồ Mộc Lương ngây người nhìn hắn, Hoa Bách Hồng lại mỉm cười yếu ớt với hắn.
Cúi mắt xuống, Hoa Bách Hồng cười, rõ ràng là cười tươi, lại làm người khác cảm thấy buồn thương đến rơi lệ.
“Nhiều năm rong ruổi nơi chiến trường, tung hoành ngang dọc khắp nơi, gian khổ chiến đấu, cũng lập công huân to lớn, nhưng công danh của ta mà so với việc có thể đoàn tụ với người nhà chỉ như bụi với đất, không đáng giá nhắc tới. Ta không muốn tiếp tục trầm luân tuân theo, mong ước với khí phách hào hùng kiến công lập nghiệp, đạt được một đất nước chính trực quá khó khăn, chính là lúc chí sĩ thử vá trời, sao có thể để cảm giác nhớ nhà đè nặng mà không để ý tới nước và dân đây.” Hắn nhếch khóe miệng, nhìn trời như trước, trong giọng nói không chút gợn sóng.
“Ta cũng từng một lần lại một lần tự nhủ: Một người nam tử hán tốt cần phải nắm chắc thời gian vì nước mà kiến công lập nghiệp, không nên tiêu phí thanh xuân một cách uổng phí, chờ đến khi tuổi già sức yếu mất công bản thân lại cảm thấy sầu bi.” Nói đến đó, Hoa Bách Hồng nhẹ thở dài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...