Trường thương trong tay Di Thù bay khỏi tay, vạch một đường cong trong không trung rồi cắm phập xuống đất, thân thương không ngừng rung rung.
Đây là điểm nghi vấn thứ nhất.
Khi đó, nàng thấy Hàm Kỳ và Di Thù đánh rất đẹp mắt, không kìm chế được tiến lên đích thân gãy đàn, nhưng tiếng đàn của nàng tuyệt đối không có sát khí, vì thế cũng không thể kích thích Hàm Kỳ hạ độc chiêu với Di Thù. Thế nhưng Di Thù đột nhiên bại trận, nàng ta đương nhiên không phải thua thực sự, mà là cố ý thua ca ca, để tiện ra mặt mời Phan Phương tỉ tí với Hàm Kỳ.
Nhìn từ một góc độ khác, nàng ta cố ý đấu với Hàm Kỳ một trận, dụng ý có lẽ là làm tiêu hao một phần sức lực củ Hàm Kỳ, để hắn dễ dàng thua Phan Phương.
Cũng có nghĩa là nàng ta sắp đặt nhiều chuyện như thế, mục đích chỉ có một – giết Hàm Kỳ!
Mà sau khi Di Phi dùng nhẫn đánh chệch ngọn thương của Phan Phương, “sắc mặt Hàm Kỳ vô cùng, vô cùng khó coi, hắn giơ tay sờ lên mặt, thấy máu dính ở tay xong, ánh mắt càng tối sầm”.
Cùng là người học võ, Phan Phương nghe ra trong tiếng trống có sát khí, Hàm Kỳ sao có thể không nhận ra? Vì thế vẻ mặt của hắn mới trở nên u tối, thâm hiểm như thế. Khi đó còn cho rằng hắn giận dữ vì thua cuộc, bây giờ nghĩ lại, lúc ấy có lẽ là hắn phát hiện hóa ra muội muội muốn dồn mình vào chỗ chết.
Di Thù sắc mặt nhợt nhạt, dậm chân nói: “Ai nói với huynh những lời này! Muội, muội… muội không thèm để ý đến huynh nữa!”.
Đây là điểm nghi vẫn thứ hai.
Thân là chủ nhân, khi khách chưa đi mình đã đi trước, về tình về lí đều cực kỳ thất lễ. Hơn nữa Di Thù xưa nay phóng khoáng đại độ, sao có thể vì một câu châm biếm vặt vãnh của Di Phi mà nổi giận, dỗi hờn như thế?Có thể thấy, nổi giận chỉ là cái cớ, nguyên nhân thực sự chính là biết kế hoạch của mình thất bại, cho nên gấp rút rút lui, bày bố trận thế khác.
Lại liên hệ đến ám hiệu Ngũ Hầu Chinh, Phượng Xuyên Mẫu Đơn của Di Phi trong bữa tiệc, cùng với việc thiết kỵ của Lân Tố xuất hiện nhanh chóng, một sự thực nổi lên vô cùng rõ ràng trong bóng tối – Di Thù và Lân Tố là đồng bọn.
Phan Phương sắc mặt trang nghiêm, nén giọng xuống thật khẽ, nói: “Loại sắt này chỉ có Quyển Nhĩ sơn ở Hồng Diệp Hương trong Bích quốc mới có, vì số lượng cực ít nên vô cùng quý hiếm, chỉ dùng để tiến cống, cấm mua bán trong dân gian”.
Không sai, thực ra khi Di Thù để lại mũi thương chế tạo bằng loại sắt hiếm đó, Khương Trầm Ngư đã nghĩ tới một khả năng: Sắt tiến cống không cho phép tự ý mua bán, hễ bị phát hiện sẽ là tội chết. Vì thế, cho dù có người tự mình tặng hoặc bán sắt cho Di Thù, Di Thù cũng tuyệt đối không ngang nhiên công khai phô diễn như thế. Như vậy, chỉ có một cách giải thích: Sắt này là Chiêu Doãn cấp cho nàng ta.
Chỉ có hoàng đế tự mình tặng sắt tiến cống cho người khác mới là chuyện hợp tình hợp lý.
Hôm đó Di Thù tỉ võ với Phan Thương, đánh gãy mũi thương, nhìn có vẻ vô tâm kỳ thực là hữu ý, nàng ta rõ ràng ngầm ra hiệu với họ: Nàng ta với Chiêu Doãn có một mối liên hệ đặc biệt nào đó.
Nhưng hai người bình sinh chưa từng gặp mặt sẽ có quan hệ gì?
Sau khi Khương Trầm Ngư nhìn thấy đội quân của Lân Tố nàng đã có đáp án: Hoàng tử mà Chiêu Doãn thực sự ủng hộ chính là Lân Tố. Vì thế, y mới tặng sắt quý cho Lân Tố. Nhưng Lân Tố không biết võ công, không có hứng thú với binh khí, cho nên tặng lại Di Thù.
Như thế, một sự việc khác cũng có được đáp án: Cứ điểm của phụ thân bị lục soát.
Là bà, lại không biết cháu mình bị rớt một chiếc giầy;
Là một quý phu nhân, lại có một đôi tay có vết chai.;
Là một người bán hàng, lại hoàn toàn không có kỹ năng chào mời;
Ngoài mấy cửa hiệu thư họa, có hàng bán kẹo rong; cách đó mấy bước, còn có hai tên ăn mày lười biếng dựa tường sưởi nắng…
Đủ mọi sơ hở hôm đó kỳ thực không phải sơ hở thực sự, rõ ràng là Lân Tố ra ám hiệu cho nàng, cứ điểm đã lộ, mau mau rời đi.
Cũng tức là Lân Tố và Chiêu Doãn âm thầm thông đồng, hai bên đạt được một hiệp định nào đó, Chiêu Doãn giúp y lên ngôi, còn y chiếu cố sứ thần Bích quốc trong phạm vi quyền hạn của mình.
Cho nên, khi họ bị ngăn cản bên ngoài hoàng cung, không được vào gặp Giang Vãn Y, xe ngựa của Lân Tố xuất hiện, không những không cản trở mà còn dẫn họ vào cung.
Cho nên, khi nàng đến cửa hiệu Sái gia, Lân Tố đã sắp xếp xong xuôi, bề ngoài như giăng bẫy bắt gián điệp, kỳ thực báo cho nàng mau rút lui đi, vì cứ điểm này đã bị các hoàng tử khác biết, vô cùng không an toàn;
Cho nên, khi nàng đổ bệnh, Lân Tố không những tự mình tặng thuốc, còn sai các quan viên khác cũng tặng thuốc theo, để tiện cho Khương Trong báo tin cho nàng…
Từng hạt châu kỳ lạ nghĩ mãi không ra lúc trước bây giờ đều được xâu chuỗi lại với nhau.
“Yên tâm đi, ta biết bước tiếp theo phải làm thế nào”. Khi Giang Vãn Y nói câu này, tuy vẽ mặt còn hơi do dự nhưng ánh mắt vô cùng kiên định. Điều này làm nàng hơi kinh ngạc trong lòng một chút: Liệu có phải là mình đã nhiều chuyện không? Có lẽ, Giang Vãn Y đã tính ổn thõa mỗi bước đi để đạt được một tình trạng nào đó, nhưng lại bị mình xen vào phá hoại?
Không sai, khi ấy nàng đã cảnh giác, chỉ là có lẽ sự việc vẫn chưa hoàn toàn phơi bày, có lẽ trong tiềm thức nàng không chịu tin, dù sau này phụ thân sai người mượn cớ tặng thuốc cảnh cáo nàng “đề phòng Vãn Y”, nàng vẫn không thể tưởng tượng: Tất cả mọi chuyện đều là Giang Vãn Y đứng sau thúc đẩy.
Hắn mới là quân cờ ngầm thực sự của Chiêu Doãn.
“Huynh cảm thấy mình quay lại là sai lầm sao?”.
Giang Vãn Y lắc đầu, “Không liên quan đến đúng hay sai, thị hay phi. Mà là ta phát hiện, có lúc dù ta chỉ đơn thuần muốn cứu một người, nhưng cuối cùng lại biến thành một sự việc vô cùng phức tạp”.
Ngày hôm đó nghe xong lời này chỉ cảm thấy bùi ngùi khôn xiết, vì tấm tình si chắc chắn không có hy vọng không có tương lai của hắn với Hy Hòa. Bây giờ ngẫm lại, rõ ràng có ý khác. Đáng tiếc,khi ấy bản thân lại hoàn toàn không liên tưởng đến phương diện đó.
Ai có thể ngờ được, một nam tử thoát tục như thế, tựa như gió thổi lướt qua cũng sẽ làm hắn vấy bẩn, lại chính là then chốt của cuộc tranh đua dục vọng quyền lực này?
Bản thân nàng tuy là gián điệp do hoàng đế chỉ định, nhưng trên thực tế, Chiêu Doãn không hoàn toàn tín nhiệm nàng, vì thế y không hề nhắc nửa lời về chuyện Lân Tố. Thế nhưng, Giang Vãn Y thì khác,hắn là người duy nhất trong ba người biết được nội tình.
Cho nên, ngày mùng một tháng sáu, Di Thù mượn danh nghĩa chữa bệnh cho phụ vương để giữ hắn lại trong cung.
Mà đêm đó, hắn lại đến chỗ ở của La quý phi, bí mật mưu sự.
Trong Tây cung, người đợi hắn không phải là La Tử, cũng không phải là Lân Tố, mà là Di Thù!
Bởi vì các hoàng tử đều có phủ đệ của riêng mình, ở lại trong cung sẽ gây ra dị nghị, nhưng công chúa thì khác, là con gái được sủng ái nhất của Trình vương, trong cung có nơi ở riêng của nàng ta, nhưng để tránh tai mắt, nàng ta lại chọn Tây cung làm nơi gặp mặt. Như thế, cho dù sự tình bại lộ, cũng có thể đổ tội cho La Tử.
Không may là đêm đó Trình vương đột nhiên tỉnh giấc truyền gọi người, cho nên cung nhân tìm mãi tìm mãi, liền tìm tới Tây cung.
Khi ấy đúng lúc gặp mặt Giang Vãn Y, nên Di Thù đương nhiên kinh sợ thất sắc, đành đổ tội cho La Tử, hẳn là nàng ta dùng cách ép buộc hoặc là dụ dỗ nào đó để khống chế La Tử.
Cho nên, kết quả cuối cùng là, cung nhân tiến vào Tây cung, nhìn thấy cảnh tượng Giang Vãn Y và La Tử quần áo xộc xệch…
Đợi đã!
Trong đầu lóe một tia sáng, lại một hạt châu nổi lên mặt nước:
La quý phi nghẹn ngào nói: “Ba tấc dưới thắt lưng của Ngọc Quan có một vết sẹo hình bán nguyệt, to bằng cái móng tay!”.
“Nếu ta nhớ không nhầm, La phi từng là a hoàn bên cạnh sư huynh ta?”. Thuở nhỏ giúp Gian Vãn Y thay áo tắm rửa, đã từng thấy cũng không phải là chuyện lạ.
La quý phi nghe xong lắc đầu: “Vết sẹo đó mới có, trước đó … chưa, chưa từng có…”.
Nếu đúng như lời La Tử nói, vết sẹo đó mới có… cũng có nghĩa là, đếm đó ở Tây cung, Giang Vãn Y thực sự bị người ta dùng móng tay cấu bị thương… Vậy là do ai?
Một tia u ám lướt qua đáy mắt Giang Vãn Y, tựa như nhớ lại điều gì, hắn cười lạnh lùng: “Mỹ nhân nàng ta còn chưa đủ tư cách ngược lại bản lĩnh họa thủy…”. Nói đến đây, đột nhiên im lặng, thần sắc trở nên phức tạp.
A! Là Di Thù!
Khương Trầm Ngư chỉ cảm thấy trái tim đang nhảy nhót điên cuồng trong lồng ngực, tiếng nói của Giang Vãn Y dường như vẫn vang vọng bên tai nàng: “Họa thủy – họa thủy”.
Liên tưởng tới dáng vẻ Di Thù, vẻ mặt gợi tình, đầy vẻ phong lưu của nàng ta, bộ dạng cau mày, giận dỗi của nàng ta đối với mấy ca ca… đều có một vẻ mờ ám khó nói. Lẽ nào…lẽ nào…
Mỹ nhân yên chi mã nổi danh khắp bốn nước này thực ra là một dâm phụ phóng đãng?
Và nàng ta thấy GIang Vãn Y phong cốt như ngọc, nên thử khêu gợi hắn, cho nên kéo áo, cấu cào làm hắn bị thương? Điều này cũng giải thích tại sao khi cung nhân tìm đến Tây cung, nàng ta hoàn toàn không kịp bố trí lý do và cảnh tượng hợp lý hơn để giải thích tất cả những thứ hỗn loạn đó, đành vội vã đẩy La Tử ra thế mạng…
Thì ra là như thế! Thì ra là như thế!
Ngày mùng một tháng sáu, Di Thù giữ Giang Vãn Y qua đêm ở hoàng cung, hẹn gặp mặt tại Tây cung, vốn để bàn chuyện Chiêu Doãn và Lân Tố, nhưng sau đó dục niệm khó kìm, ép hắn ngã xuống, đúng lúc đó, Trình vương tỉnh giấc, truyền gọi Giang Vãn Y, cung nhân tìm đến Tây cung, Di Thù hoảng loạng, đẩy La Phi ra gánh tội, còn mình thì trốn đi.
Sau đó, nàng ta vội vàng đi tìm Lân Tố, thế là vào sáng sớm ngày mùng hai tháng sáu, Lân Tố đi xe ngựa vội vã đến hoàng cung, đưa bọn Khương Trầm Ngư đang bị thị vệ ngăn cản trước cửa cung cùng vào, nhìn bề ngoài thì là giám sát thẩm vấn, thực ra là quấy nhiễu, ngăn cản Di Phi tìm ra gốc rễ sự việc.
Khương Trầm Ngư dùng thuốc dịch dung, đổi trắng thay đen, lật đổ chứng cứ của La Tử, đưa Giang Vãn Y đi. Di Phi nhìn ra sơ hở, trong lòng hoài nghi, dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, để họ rời khỏi hoàng cung, lại tìm cách khác tiếp tục điều tra.
Ngày mùng ba tháng sáu, Di Phi đoán ra người Giang Vãn Y gặp đếm đó là ca ca của mình, nhưng lại không thể chắc chắn, vì thế hẹn gặp Khương Trầm Ngư, yêu cầu nàng liên thủ, muốn mượn cơ hội lôi kéo Bích quốc.
Cùng ngày, cứ điểm của Khương Trọng không biết vì cớ.gì bị Trình quốc phát hiện, Lân Tố biết tin xong cố ý sắp xếp lộ ra mấy sơ hở, ra ám hiệu cho người liên lạc của Bích quốc đi khỏi đó, còn Khương Trầm Ngư không phụ kỳ vọng, nhìn ra sơ hở liền quay sang đi vào cửa hiệu bán đàn.
Khi về đến dịch trạm, Khương Trầm Ngư đổ bệnh, Lân Tố xúi giục bách quan hùa theo tặng thuốc.
Ngày mùng sáu tháng sáu, Di Thù đến tìm Phan Phương tỉ võ. Thua rồi để lại mũi thương, ám chỉ nàng ta được là người được Bích quốc ủng hộ.
Ngày mùng bảy tháng sáu, Khương Trọng dùng tên các loại thảo dược báo cho Khương Trầm Ngư phải đề phòng Giang Vãn Y. Còn Di Thù cũng mời họ đến phủ công chúa, muốn mượn đao của Phan Phương giết Hàm Kỳ, không ngờ lại bị Di Phi ngăn cản.
Trên đây là toàn bộ quá trình sự việc xảy ra trong mấy ngày qua.
Dây truyền sắp xâu chuỗi thành một vòng hoàn chỉnh.
Có điều còn vài điểm nghi vấn: Khi tới dáng điệu của Di Phi ung dung bình tĩnh, rõ ràng trong lòng đã nắm chắc mọi việc, hơn nữa còn báo cho Khương Trầm Ngư biết tin "Ngũ Hầu sẽ làm loạn vào canh hai", so với Di Thì và Lân Tố có Trình vương sủng ái, Bích quốc chống lưng, gã rốt cuộc nắm được thứ gì mới có thể không hề sợ hãi như thế?
"Nửa canh giờ trước, trong cung truyền tin Giang Vãn Y mất tích. Hơn nữa, hắn còn dẫn theo hoàng thượng cùng biến mất".
Trong lòng Khương Trầm Ngư có phần chắc chắn, nếu như nàng đoán không sai, sở dĩ Di Phi bình tĩnh như vậy, chỉ có thể vì một nguyên nhân: Đó là gã đã khống chế Trình vương và Giang Vãn Y. Cũng tức là, gã nhân lúc Di Thù toàn tâm toàn lực mưu sát Hàm Kỳ, đột nhập vào trong cung, bí mật đưa Trình vương và Giang Vãn Y đi, sau đó lại ngang nhiên xuất hiện trong phủ công chúa.
Di Thù thấy gã xuất hiện, biết sự tình bại lộ, sau cơn thất sắc cả kinh liền lập tức mượn cớ rời đi, liên lạc với Lân Tố, vì thế phát hiện Trình vương và Giang Vãn y đều biến mất, trong lúc bất đắc dĩ, đành phái người đi bắt nàng và Phan Phương, hòng khống chế Bích quốc. Chẳng ngờ họ lại trốn thoát, theo các bước như vậy, bước tiếp theo chính là phát binh sớm hơn dự định.
Đến đây, sợi dây chuyền gồm ba viên bạch châu một viên hồng châu, kết nối tinh xảo, ăn khớp nhịp nhàng đã hoàn toàn thành hình trong đầu Khương Trầm Ngư, có thể thấy cảnh tượng huyết quang nổi lên tứ phía, các hạt châu không chịu nhường nhau, va đập vỡ vụn. Nàng không kìm được nhắm chặt mắt lại.
Mà đúng lúc này, Phan Phương hít vào một hơi.
Khương Trầm Ngư ở trong lòng y ngẩng đầu lên, liền thấy cách đó khoảng trăm trượng chính là phố Hoa Tân. Nhưng giờ phút này, mặt phố đã bị phong tỏa bởi đội quân đông nghìn nghịt.
Trái tim nàng liền chìm xuống – Hóa ra, Hách Dịch cũng không thể may mắn thoát được.
Một tảng đá to rơi xuống, làm nổi lên sóng lớn kinh trời, con sóng ấy ngày càng lan rộng, cho đến khi kéo tất cả những người ở đây vào trong nó, không ai tranh được, không thể trốn thoát…
Mình đã rơi vào sâu trong lốc xoáy, nếu như không tự cứu mình, tất sẽ bị vạ lây.
Nhưng tự cứu mình như thế nào?
Khương Trầm Ngư cắn chặt môi, còn chưa định đoạt, Phan Phương đã đặt nàng xuống, thì thào: “Ta vào trong xem tình hình ra sao”.
Khương Trầm Ngư kinh sợ, đang định ngăn cản, đã thấy y lướt đi như ánh chớp, mau chóng biến mất trong màn đêm đen. Nàng cảm thấy có gì đó không ổn, cho dù nói thế nào, Phan Phương tuy võ công cao cường, nhưng là một viên tướng quân, quen đường đường chính chính giao chiến với người khác, việc lến lút thám thính này hẳn không giỏi bằng Sư Tẩu, nhưng y đã đi rồi, không gọi lại được, đành như vậy thôi.
Đứng ở bên góc khuất cạnh một cửa hiệu, ở đây chất đống vô số hòm rương, nàng núp sau một chiếc hòm, chăm chú nhìn phía xa, lại ngó nghiêng tình hình xung quanh một lượt, xem ra cũng không an toàn lắm, bèn khẽ gọi: “Sư Tẩu?”.
“Chủ nhân, có thuộc hạ”. Chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy người.
“Đợi lát nữa nếu như xảy ra đánh nhau, nơi này cũng rất nguy hiểm, ngươi có biết cách ẩn náu nào tốt không?”. Thân là ám vệ, hắn hẳn đã từng được huấn luyện về những trường hợp nguy hiểm như thế này?
Sư Tẩm im lặng suốt một thời gian rất dài.
Khương Trầm Ngư không nhịn được, sốt ruột truy vấn: “Sao? Không có ư?”.
“Có”. Ngừng lại một lát, trong giọng nói ẩn chứa rất nhiều áy náy, “Nhưng… không hợp với chủ nhân”.
“Bởi vì ta không biết võ công”.
“Tỉ như…”, Sư Tẩu ấp a ấp úng, “ẩn náu trong hố phân nhà xí…”.
Khương Trầm Ngư liền toát mồ hôi, phương pháp này đúng là rất tốt, nhưng cũng quá…
Sư Tẩu nói khẽ: “Để hoàn thành nhiệm vụ và giữ mạng sống, có rất nhiều phương pháp người thường khó mà chịu đựng nổi…”.
Khương Trầm Ngư nghĩ đến trên thế giới này còn có rất nhiều người giống như Sư Tẩu, từ khi sinh ra họ đã bị bí mật chọn lựa, đưa về Ám bộ, chịu đủ mọi huấn luyện nghiêm khắc và tàn khốc, rất nhiều đứa trẻ không thể chịu được đã chết yểu, số người có thể thực sự “học thành nghề”, trở thành một ám vệ không đến một phần mười. Cái gọi là học thành nghề mới là khởi đầu của một số mệnh thực sự bi thảm, đi theo chủ nhân như hình với bóng, phục tùng mọi mệnh lệnh, lúc nguy cấp còn phải lấy thân giúp chủ nhân đỡ đao cản kiếm… Tóm lại, họ sống một cách hoàn toàn không có cái tôi, không hề có tôn nghiêm.
Đôi mắt nàng hơi ươn ướt, nhưng cũng hiểu rõ bây giờ không phải là lúc cảm động đồng tình, vì thế vội lau đi hơi nước nơi khóe mắt, nở nụ cười, nói: “Ta có cách rồi!”.
“Dạ?”.
“Hố phân nhà xí dĩ nhiên là tốt, nhưng có một nơi khác cũng có hiệu quả tốt tương tự”.
“Xin chủ nhân nói rõ”.
Rõ ràng biết đối phương rất có khả năng không nhìn thấy, nhưng Khương Trầm Ngư vẫn chớp mắt vẻ tinh nghịch, “Ao hồ”.
Trong đêm tối, sự tĩnh mịch bao trùm, rất lâu sau, mới có giọng nói rất khẽ rất khẽ “ừ” một tiếng.
“Nói ống thân lau với nhau, người có thể trốn dưới nước, dùng ống lau để thở”. Giọng điệu Khương Trầm Ngư thay đổi, lại nói: “Có điều cách này chỉ là nhất thời, không giữ được lâu. Nhưng theo ta thấy, cuộc nổi loại trong đêm nay chắc chắn sẽ phân thắng bại, chúng ta chỉ cần ở một đêm dưới đầm nước, đợi trận chiến có kết quả sẽ định đoạt bước tiếp theo”. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy cách này không tồi, hơn nữa cũng lờ mờ nhớ không xa có một đầm nước, ngày hôm đó nàng còn vứt hạt châu hoa tai có độc xuống hồ. Việc không thể chậm trễ, nên mau chóng rời đi.
Khương Trầm Ngư rút một cây trâm ra, vạch lên hòm gỗ bốn chữ “Khương Trầm Ngư Lạc Nhạc”, sau đó vẽ mấy dòng nước, phía dưới có một con cá, lại vẻ thêm một cây lau. Lát nữa Phan Phương quay về nhìn thấy, với trí tuệ của y đương nhiên sẽ dễ dàng đoán ra, “Trầm Ngư” là một từ hai nghĩa, ý chỉ nàng trốn dưới nước.
Làm xong tất cả những việc này, nàng gài lại trâm lên đầu, đứng dậy định đi, nhưng đột nhiên nhìn thấy Sư Tẩu.
Đúng là vô cùng vô cùng đột nhiên nhìn thấy.
Trước mắt hoa lên, Sư Tẩu hiện ra giữa không trung, lao ra từ trong bóng tối.
Nàng còn không kịp kinh ngạc, đã bị hắn ôm lấy, lăn một vòng, cùng lúc đó, mấy tiếng gió rít xé tai bay qua đỉnh đầu, nhìn kỹ, hóa ra là ba lưỡi phi đao!
Khương Trầm Ngư lập tức quay đầu, phía trước có bốn người không biết đến từ lúc nào, chúng mặc trang phục màu đen, che mặt bằng khăn đen, không giống quan binh thông thường.
Sát thủ!
Ngay tức khắc nàng rút ra kết luận này.
Nhưng, sát thủ do ai phái đến? Tại sao lại phải dồn nàng vào chỗ chết?
Khi nàng vẫn còn đang kinh ngạc hoảng hốt, Sư Tẩu đã phi thân, lao vào giao đấu với bọn chúng. Một tên áo đen trong đó nhân lúc ba tên còn lại bao vây Sư Tẩu, lao về phía nàng.
Sư Tẩu ba mặt chống địch, không thể lo được cho nàng, đành hét lên: “Chạy!”.
Khương Trầm Ngư lập tức quay người bỏ chạy, thế nhưng, nàng chỉ là một nữ tử yếu ớt không biết võ công, làm sao chạy nhanh hơn tên áo đen được? Mới chạy được vài bước, dưới chân đã lảo đảo, ngã nhàm xuống đất. Cùng lúc đó, tên áo đen cũng giơ tay tóm lấy cổ áo nàng, đang định cúi xuống, trước ngực bỗng lạnh toát, hắn cúi đầu, đã thấy một lưỡi chủy thủy cắm ngậm tim, mà cán lưới chủy thủy đó nằm trong tay Khương Trầm Ngư.
Hóa ra nàng tự biết mình không thể chạy thoát, nên cố ý giả vờ ngã, sau đó rút thanh chủy thủy giấu bên mình, lại thêm tên áo đen biết nàng không biết võ, sơ ý không phòng bị, liền bị nàng một nhát đâm trúng.
Nhưng, rõ ràng người bị đâm là tên áo đen, nhưng vẻ mặt của Khương Trầm Ngư còn sợ hãi hơn cả hắn, sắc mặt trắng bệch ra, hai tay run lẩy bẩy, muốn nhỏ lưỡi chủy thủy đó ra nhưng không sao đủ sức.
May mà lúc này Sư Tẩu đã tìm được cơ hội thoát khỏi ba tên kia, lao tới đạo tên áo đen kia ra, thuận tay rút lưới chủy thủy găm trên ngực hắn, máu tươi phun lên như suối, có mấy giọt bắn lên mặt Khương Trầm Ngư, nàng chợt mắt trừng trừng, toàn thân cứng đờ.
Sư Tẩu biết đây là lần đầu tiên trong đời nàng giết người, thân tâm đều chịu đựng một nỗi chấn động tột độ, nhât thời không biết phải an ủi thế nào, lại thấy ánh mắt nàng lóe lên, tỉnh táo trở lại: “Cẩn thận!”.
Phập.
Trường kiếm đâm toạc áo, lưng hắn đã bị thương.
Sư Tẩu cắn răng, quay ngươi gạt lưỡi kiếm thứ hai, vừa quân lấy ba tên áo đen, không cho chúng có cơ hội đến gần Khương Trầm Ngư, vừa hô: “Chạy!”.
Khương Trầm Ngư loạng choạng bò dậy, sắp sửa chạy về phía trước, chạy được mấy bước lại dừng lại, quay người ngắm nhìn.
Sư Tẩu càng cuống hơn, hét: “Chạy đi”.
Khương Trầm Ngư nhếch khóe môi, lộ nụ cười cứng ngắc rồi nói: “Không phải ta không muốn chạy, mà là… chân ta mềm nhũn, chạy không nổi…”.
Sư Tẩu trong lòng run lên, hoàn toàn không biết phải làm thế nào, mắt nhìn thấy ba tên kia chiêu chiêu hiểm hóc, đao đao chí mạng, xem ra chúng tuyệt đối không chừa đường sống cho hai người. Như thế, hắn cũng chỉ còn cách liều mạng chống đỡ, kéo dài được lúc nào hay lúc ây. Vết thương trên lưng rách toác, máu tuôn không ngừng, trong tình hình này, hắn còn có thể chống đỡ bao lâu?
Nếu hắn thua, nữ tử đứng không xa ân cần quan sát chắc chắn sẽ chết.
Vừa nghĩ tới đây, lồng ngực trào dâng một cảm giác ấm nóng, động tác nhanh nhẹn, hiểm độc hơn, tay trái xoay một cái, tóm chặt cổ tay của một tên sát thủ, rồi “rắc” một tiếng, chớp mặt đã bẻ gãy xương tay của đối phương.
Khương Trầm Ngư im lặng đứng một bên, nhìn trận chiến sống còn liều mạng này, vô cùng hối hận vì sao mình không học võ. Nếu nàng biết võ công thì tốt rồi, ít nhất lúc quan trọng như thế này có thể hữu dụng một chút, không phải như bây giờ, chỉ có thể đứng một bên trơ mắt nhìn, không làm được gì, còn liên lụy đến người khác.
Thông minh trí tuệ đầy đầu, nhưng giờ khắc này đây lại không có chỗ dùng.
Nếu như là quan binh, nàng còn có thể thử đàm phán với đối phương, ngã giá thương lượng, bởi vì thân phận nàng đặc biệt, lại giỏi thuyết khách, chắc chắn có thể hóa nguy thành an; thế nhưng, kẻ đến lại là sát thủ, rõ ràng muốn lấy mạng nàng. Rốt cuộc là ai? Là ai muốn giết nàng? Vì nguyên nhân gì mà phải giết nàng?
Thật không thể hiểu được…
Từ khi nào mình lại quan trọng đến mức trở thành cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt của người nào đó, chỉ hận không trừ đi được?
“Rắc rắc!”.
Chân phải Sư Tẩu trúng một đạp, hắn ngã quỵ xuống đất, phát ra âm thanh xương gãy giòn giã.
Sau đó lại “phập” một tiếng, trường kiếm đâm thẳng vào vai trai hắn, máu tươi ộc ra xối xả, nhỏ xuống đất, nhức mắt kinh tâm.
Khương Trầm Ngư bất giác nắm chặt hai t ay, mở to mắt nhìn cảnh tượng này – nhìn thuộc hạ của mình bị ba tên sát thủ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất đồ sát như thế nào.
Cái chết của tên sát thủ kia dường như kích thích bọn chúng, bọn chúng không chỉ muốn lấy tính mạng của người khác, mà còn cố ý lăng nhục, từng chút từng chút bẻ gãy tứ chi đối thủ. Võ công của Sư Tẩu không tệ, nhưng hai tay khó địch sáu tay, chẳng bao lâu sau, toàn thân hắn đẫm máu, nhiều chỗ bị thương.
Phan tướng quân… Khương Trầm Ngư tuyệt vọng kêu gào trong lòng, ngươi mau quay về đi… Ông trời ơi, ai đó mau đến giuso nàng với! Cứu Sư Tẩu với!
Mười lăm năm nay, lần đầu tiên nàng cảm thấy thân cố thế cố như thế này, tuyệt vọng như thế này. Có một người liều mạng vì nàng ngay trước mắt, còn nàng chỉ có thể chơ mắt ra nhìn!
“Khậc”, lại một tiếng xương gãy. Hai chân Sư Tẩu đã bị phế rôi, hắn quỳ dưới đất, rõ ràng đã không thể đứng dậy nổi, nhưng vẫn ưỡn thẳng lưng, điên cuồng huơ thanh chủy thủy hoàng đế ban cho Khương Trầm Ngư, không để đối phương có cơ hội rời khỏi đó.
Màn đêm nặng nề.
Gió lạnh như dao.
Trong con ngõ nhỏ vắng lặng lại diễn ra màn địa ngục nhân gian tột cùng thảm khốc.
Hắn không nhìn thấy gì, máu tươi nhuộm đỏ tầm mắt, động tác cũng hoàn toàn biến thành sự giết chóc bản năng, đâm tiếp đâm nữa, hoàn toàn mặc kệ những bộ phân khác trên cơ thể đang chịu sự tấn công còn nghiêm trọng hơn.
Chỉ có một giọng nói, từng tiếng vang bên tai:
“Sống tiếp!”.
“Sống tiếp!”.
“Sư Tẩu, phải sống tiếp!”.
Hắn phải tiếp tục sống! Mà tiền đề của việc sống tiếp chính là - đảm bảo người nói với hắn câu đó cũng còn sống!
Đối diện với sự tân công mạnh mẽ, liều mạng như thế của hắn, ba tên áo đen nhất thời cũng bó tay, không thoát thân được, đành dùng chiêu thức càng ác độc hơn giày vò hắn, thế nên đao quang sáng lóa, một cánh tay của Sư Tẩu rơi khỏi cơ thể, lại một đao, một chân cũng lăn xuống mặt đất…
Khương Trầm Ngư cắn chặt môi, đầu lưỡi nếm phải vị tanh mằn mặn, thầm nói với chính mình hết lần này đến lần khác bằng một giọng nói gần như tê dại: Ta thấy rồi. Ta đều thấy hết rồi… Ta sẽ ghi nhớ thảm cảnh máu thịt bầy nhầy, tứ chi đứt gãy này, ta sẽ ghi nhớ giọng nói tuyệt vọng, bi thảm, nhục nhã, thảm khốc này, ta phải ghi nhớ tất cả mọi thứ, sau đó nếu lần này may mắn không chết, ta phải báo thù! Ta nhất định phải báo thù!
Khi một tên sát thủ áo đen dùng móc câu sắt đâm trúng mắt trái của Sư Tẩu, mà Sư Tẩu đã không còn sức để kêu lên, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ từ trong cổ họng, Khương Trầm Ngư không thể nhìn tiếp được nữa, xông đến nắm chặt cán của móc sắt, thảm thiết kêu: “Một trăm vạn lương! Ta mua tính mạng của hắn, một trăm vạn lương!”.
Bọn sát thủ dừng lại, đưa mắt nhìn nhau, vì chúng bịt mặt nên không nhìn được vẻ mặt của chúng.
Khương Trầm Ngư gằn giọng: “Mặc kệ người thuê các ngươi là ai, cái hắn cần chẳng qua chỉ là mạng của ta. Mạng của ta cho các ngươi, các ngươi giữ lại mạng của hắn.
Hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, ta dùng một trăm vạn lượng đổi lấy một mạng của hắn, một trăm vạn lượng này đủ cho ba người các ngươi sống cả đời! Cầu xin các ngươi…”.
Sư Tẩu trên mặt đất bắt đầu giãy giụa, dùng một cánh tay còn lại bấu lấy gấu váy nàng, ra sức giật giật. Thế nhưng Khương Trầm Ngư không để ý đến hắn, chỉ chăm chăm nhìn bọ sát thủ, lạnh lùng nói: “Thế nào? Các ngươi giết người chẳng phải vì tiền sao. Một trăm vạn lượng! Tính mạng một phế nhân”.
Kẻ trông có vẻ là thủ lĩnh cuối cùng mở miệng nói: “Ngươi đưa tiền cho bọn ta thế nào?”.
Khương Trầm Ngư lập tức lấy một miếng ngọc từ trong cổ áo ra, gỡ xuống đưa ra: “Các ngươi cầm miếng ngọc này đến Bích quốc tìm Vũ lâm quân kỵ đô úy Khương Hiếu Thành, y sẽ giao tiền cho các ngươi”.
Sát thủ cầm ngọc rồi lại nhìn nhau.
Khương Trầm Ngư vội nói: “Ta không cần phải lừa các ngươi. Hơn nữa, chỉ riêng miếng ngọc này đã có thể bán được không ít tiền. Các ngươi hẳn cũng biết giá trị của nó”.
Sát thủ trầm ngâm một lúc mới gật đầu: “Được”.
“Tuy ta không hiểu các ngươi, nhưng nghe nói mỗi nghề đều có quy định riêng, các ngươi nhận tiền của ta phải đảm bảo giữ lời, sau khi ta chết, lập tức đưa hắn tới y quán”.
“Được”.
Khương Trầm Ngư hít sâu một hơi, quay người, nhắm mắt nói: “Như thế… các ngươi hãy lấy mạng ta đi”.
Nghe nói người sắp chết sẽ nhìn thấy cảnh tượng mình muốn thấy nhất. Nàng thoáng nghĩ, vậy thì ta sẽ nhìn thấy gì? Tại sao không nhìn thấy gì cả? Những người vẫn hằng nhớ nhung, mãi không thể quên đó, tại sao không đến cáo biệt?
Tiếng gió ào ào lướt qua bên tai, tiếp theo là một tiếng kêu thảm thiết, có người ngã xuống.
Khương Trầm Ngư ngạc nhiên mở choàng mắt, liền thấy một đạo hồng quang bay sát qua tóc của nàng, cùng lúc đó, một cổ xe ngựa xuất hiện trong tầm mắt, phu xe một tay giữ dây cương, một tay còn lại vung lên, hồng quan lại lần nữa bay tới, đâm thẳng vào cổ một tên áo đen, đến kêu hắn cũng không kịp kêu, đầu đã lìa khỏi cổ, lăn lông lốc trên mặt đất.
Tên sát thủ còn lại thấy tình thế không ổn, đang định quay người bỏ chạy, hồng quang quấn lấy thắt lưng hắn, nhấc bổng cả người hắn ném lên không trung, rồi đập mạnh xuống mái nhà, chỉ nghe một tràng ầm ầm long trời lở đất, ngói lợp vỡ tan thành từng mảnh, căn nhà sụp mái, còn người đó rơi vào giữa nhà, không rõ sống chết.
Mà lúc này, xe ngựa đã phi đến trước mặt, phu xe dùng giây thừng đỏ cuốn Sư Tẩu trên mặt đất lên, lại ôm Khương Trầm Ngư, nhét nàng vào trong thùng xe, nói một tiếng: “Đi!”.
Xe ngựa tiếp tục phóng về phía trước, ngoài bat hi thể trên mặt đẩ và một căn nhà đổ nát, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Sự tình phát sinh quá đột ngột cũng quá mau chóng, vì thế, khi Khương Trầm Ngư nằm trên tấm thảm mềm mại trong xe ngựa, vẫn không thể hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bốn tên sát thủ đó võ công đều khá cao, Sư Tẩu và chúng giao tranh hổi lâu mà không địch nổi, còn phu xe này lại chỉ trong giây lát đã có thể giải quyết gọn gẽ ba tên: Người này có võ công đáng sợ đến nhường nào?
Hắn là ai?
Không đợi Khương Trầm Ngư nghĩ kỹ, tiếng rên rỉ đã kéo nàng trở lại trong xe, nàng cúi đầu, thấy Sư Tẩu toàn thân chi chit vể thương, nàng không còn để ý đến điều gì khác, vội vàng kiểm tra vết thương cho hắn.
May mà dọc đường cải trang làm dược nữ, ít nhiều đã học được một ít y thuật từ Giang Vãn Y, có thể băng bó vết thương. Vì thế, nhìn thấy Sư Tẩu không ngừng chảy máu, bước đầu tiên cần làm là lập tức cầm máu.
Nàng vội vàng lấy một số thuốc từ trong người ra, cảm tạ trời đất, may mà có mang theo thuốc cầm máu, đáng tiếc bên người không có băng gạc, đành nhấc váy lên, xé vải ra băng bó cầm máu. Nhưng, vết thương của Sư Tẩu thực sự rất nặng, đặc biệt là chỗ tay và chân bị chặt đứt, vải vừa mới băng lại đã ngay tức khắc thấm đẫm máu, thuốc bôi lên cũng lập tức bị trôi đi, không sao cầm máu nổi…
Đang rầu rĩ không biết phải làm thế nào, hai ngón tay vươn tới, nhanh như chớp điểm mấy cái vào chỗ bị thương, máu lập tức chảy chậm lại.
Khương Trầm Ngư mừng rỡ, vội vàng nhân đó bôi thuốc lên, cẩn thận băng lại. Đợi đến khi làm xong mọi việc, nàng mới rảnh rỗi quay đầu lại, cảm ơn người vừa ra tay đó: “Đa…”.
Chữ “tạ” biến mất.
Cỗ xe ngựa vẫn phi như bay về phía trước, tiếng vó ngựa rầm rập, bánh xe lộc cộc, còn tiếng xe vang rất lớn khi thiết kỵ đi qua, Thế nhưng, cỗ xe này dường như đang lao đi trong một không gian khác, cho dù bên ngoài xảy ra chuyện gì, cảnh tượng trong xe vẫn như ngưng lại.
Cho dù đèn xe rung rung lắc lắc;
Cho dù ánh sáng chiếu lên trên mặt người đó mờ mờ tỏ tỏ;
Cho dù một trận gió thổi tới, vén tung rèm xe, đem theo hơi lạnh ban đêm;
Thế nhưng, tất cả những thứ đó đều đã không còn bất cứ ý nghĩa nào đối với Khương Trầm Ngư.
Đêm nay là đêm nao.
Vạn nước ngàn non, chân trời gang tấc, lại khiến người này xuất hiện trong giờ phút này.
Bỗng nhiên nước mắt Khương Trầm Ngư lăn xuống.
Trước đó, khi gặp sát thủ, nàng không hề khóc.
Lần đầu tiên trong đời giết người, nàng sợ muốn chết nhưng cũng không khóc;
Nhìn thấy Sư Tẩu bị những tên sát thủ đó tra tấn, giày vò từng chút từng chút một, nàng đau khổ không thể chịu nổi, nhưng cũng không khóc;
Thế mà bây giờ, khi tai qua nạn khỏi, khi nàng ngồi trong cỗ xe ngựa êm ái dễ chịu, bị ánh đèn như thủy tinh chiếu vào, lại chạm phải đôi mắt thanh u, trong vắt, thấu suốt như nước thu đó, nước mắt đã bất ngờ lăn xuống.
Đại Thiên thế giới, chúng sinh đông đúc, luôn có một người sẽ là tử huyệt.
Khi đối diện với chàng, không có cái gọi là lý trí, không có cái gọi là lý lẽ thông thường, không có cái gọi là hết thảy hết thảy những thứ khác, chỉ còn lại phản ứng tình cảm chân thức nhất.
Dịu dàng nhất cũng diễm lệ nhất.
Kiên cường nhất cũng yếu mềm nhất.
Trong ánh đèn loang lỗ, người đó ngồi lặng lẽ, từ đầu đến cuối đều giữ một vẻ trầm lặng như thế, nhìn nàng bị vứt vào thùng xe một cách lếch thếch, nhìn nàng lo lắng khó xử, nhìn nàng xé váy làm băng gạc, nhìn nàng cởi aaso, chạm vào da thịt một người đàn ông khác, nhìn chân tay nàng vụng về lóng ngóng không biết làm sao để xử lý cơ thể đầy vết thương trước mắt…
Càng nhìn thấy mọi dáng vẻ chân thực của nàng.
Nghĩ đến điểm này, Khương Trầm Ngư vừa thẹn thùng vừa cuống quýt vừa lo sợ lại vừa xấu hổ, còn thấp thoáng chút vui mừng, một chút bi thương, bao nhiêu cảm xúc đan xen với nhau, khiến nàng hoảng loạn vô cớ.
Nàng cụp mắt, nhìn chiếc váy bị xé rách của mình, đôi chân trần để lộ ra ngoài, nàng vội vàng rụt lại, dùng váy che đi.
Một chiếc áo khoác dường như vẫn còn mang hơi ấm của đối phương, nhẹ nhàng choàng lên vai nàng.
Nàng nắm chặt chiếc áo khoác đó, lại ngẩng đầu lên nhìn, nước mắt vẫn tuôn không ngừng.
Thế nên, người ấy lại đưa cho nàng chiếc khăn tay.
Cảnh tượng quen thuộc biết mấy, dường như khung cảnh rất lâu trước đây lại hiện ra trước mắt…
Ngày đó, trong hoàng cung, trên nền tuyết, chàng cũng lấy khăn tay ra, dùng tuyết làm ướt khăn, lau máu trên mặt nàng.
Mà phút giây này, cũng là một chiếc khăn trắng sạch sẽ, không có một chút hoa văn, cực kỳ nhã nhặn được đưa đến trước mặt nàng.
Nam tử đưa khăn có ánh mắt dịu dàng.
Mắt Khương Trầm Ngư càng đỏ hơn, một giọng nói vang lên trong lòng: Đừng khóc, đừng khóc, ta không thể khóc nữa, mắt mặt quá, Trầm Ngư, mất mặt quá… Thế nhưng, không hiểu tại sao nàng không kìm được nước mắt, nước mắt cứ thế rơi xuống! Tại sao giơ tay lau, lau hoài lau mãi, mà nước mắt rơi càng nhanh hơn?
Làm thế nào đây?
Làm thế nào đây?
Làm thế nào đây?
Một tiếng gọi tựa như đã đè nén suốt ngàn năm, trắc trở bao lâu, nhưng cuối cùng vẫn đến bên bờ môi: “Công… tử…”.
Đêm nay là đêm nao?
Đêm nay là đêm nao?
Vạn nước ngàn non, chân trời gang tấc, là vận mệnh đáng sợ nhường nào khiến chàng xuất hiện trước mặt ta?
Công tử… của ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...