Họa Quốc - Tập 1

Nực cười biết bao, mỉa mai biết bao, suốt mười lăm năm, đến tận ngày hôm nay, nàng mới nhìn ra bộ dạng thực sự của ông…

“Trầm Ngư, đây là lần thứ mấy cha đánh con?”.

Khương Trầm Ngư thành thực trả lời: “Lần đầu tiên”.

“Thế con có biết tại sao cha phải đánh con không?”.

Khương Trầm Ngư cắn chặt môi: “Bởi vì… con không nghe lời”.

Khương Trọng lắc đầu: “Sai rồi, cha đánh con là vì con không nhìn rõ bản thân mình!”.

Khương Trầm Ngư rúng động trong lòng.

“Con nhìn nơi này xem, Trầm Ngư, nhìn xung quanh xem”. Khương Trọng dang rộng hai cánh tay, xoay nửa vòng: “Nhìn bàn trang điểm trạm ngọc lưu ly này, nhìn chiếc gối ngọc thêu phượng này, cây đàn Hiệu Chung này… Đây là hoàng cung! Trầm Ngư, đây là hoàng cung, không phải là khuê phòng thiên kim tiểu thư Khương gia nhà con! Còn con, sở dĩ có thể ở nơi này, vì con là phi tử của hoàng đế, đây là sự thực không thể thay đổi được! Con tưởng mình còn có thể tiếp tục nối mối tiền duyên với Cơ Anh sao? Nói cho con hay, đừng mơ, kể từ phút bước chân của con giẫm lên đất của hoàng cung là con đã không thể dây dưa với Cơ Anh và bất cứ nam nhân nào nữa! Nhưng rõ ràng con đã quên mất điều này, chuyến đi Trình quốc con đã gây cho ta biết bao nhiêu thị phi? Cơ Anh thôi cũng được, Hách Dịch là thế nào? Di Phi là thế nào? Con tưởng những chuyện này ta có thể biết còn hoàng thượng thì không thể biết sao? Con tưởng là bây giờ hoàng thượng và con vui vẻ hài hòa là trong lòng hoàng thượng không để ý chút nào sao? Rốt cuộc là cái gì làm mờ mắt con? Con gái của ta! Trầm Ngư mà cha luôn tự hào nhất!”.

Mắt Khương Trầm Ngư lập tức đỏ lên, nàng nói rành rọt: “Con gái tự vấn, tấm lòng ngay thẳng, không hổ với trời đất!”.

“Thế còn Cơ Anh thì sao?”. Đồng tử của Khương Trọng co lại: “Con dám nói đối với hắn, con cũng không thẹn với lòng không?”.

Khương Trầm Ngư sững ra, sau đó, đột nhiên bắt đầu cười lạnh, vừa cười vừa lảo đảo đứng dậy: “Con đối với Cơ Anh… tại sao phải hổ thẹn? Tại sao? Con vốn rất thích chàng. Từ hai năm trước con đã thích chàng rồi. Không, từ khi con hiểu được chữ ‘Tình’ là thế nào, thì trong mắt con đã chỉ có chàng…”.

“Con… không biết xấu hổ!”.

“Cho dù thân phận của con không xứng với chàng như thế nào, cho dù con và chàng vì gia tộc và hoàng thượng mà không thể kết hôn, cho dù thân con là nữ nhân của hoàng thượng không thể hai lòng… Nhưng, con vẫn khẳng định, con không hổ thẹn! Bởi vì, Cơ Anh không giống các người!”.

“Con”. Khương Trọng tức đến nỗi mặt đỏ phừng phừng.

Trái lại Khương Trầm Ngư càng lúc càng trấn tĩnh: “Nhìn lại mình đi, phụ thân, cha nhìn lại cha xem. Cha ở trong triều ba mươi năm, thân là phụ mẫu của muôn dân, là rường cột của quốc gia, cha đã làm được những gì? Hãy nhìn lại chính tích của cha xem: Lũ lụt Khuê Hà, Tiết Hoài đích thân dẫn tướng sĩ đến phát chẩn cho dân gặp nạn, ba tháng ròng rã cùng ăn ở với dân chúng trong lều cỏ; Cơ Anh phụ trách hậu cần. Còn cha? Cha đang làm gì? Cha đang bận huấn luyện đám tử sĩ của mình. Ôn dịch ở Hoài Bắc lan rộng, là Cơ Anh đi trị; thư sinh kết bè kết đảng làm loạn, là Cơ Anh đi khuyên ngăn; núi tuyết ở Đồng Hương sạt lở, là Cơ Anh đi cứu… Khi quốc gia lâm nguy, khi dân chúng không biết nương tựa vào đâu, cha đang làm gì? Cha vẫn đang huấn luyện đám tử sĩ của cha. Không sai. Cha đã bồi dưỡng ra tử sĩ xuất sắc nhất thiên hạ, nhưng những tử sĩ đó từ đâu ra? Họ vốn dĩ là những đứa trẻ được cha mẹ yêu thương, được người thân che chở; nhưng từ nhỏ đã bị đòn ron đánh đập, huấn luyện bằng những phương thức tàn khốc nhất, chết biết bao người mới có thể đào tạo ra một người cuối cùng. Những ám vệ đó chẳng qua chỉ là những cỗ máy giết người biết đi đứng mà thôi. Con biết cha đã làm rất nhiều điều vì Khương gia, cha đã trả giá rất nhiều, nhưng thiên hạ đâu chỉ có một gia tộc…”.

Khương Trọng bị nhưng lời nàng nói làm cho nghẹn uất không nói nên lời.


“Phụ thân, con sinh trưởng trong nhà quan, lớn lên trong tướng phủ, từ nhỏ đến lớn luôn nhìn thấy quan lại tham ô, ích kỷ bẻ cong vương pháp, đến kẻ bị thịt như ca ca, vì là con trai của hữu tướng còn có thể nắm đại quyền trong triều… Vậy khi gặp được một người như chàng, sao con lại không thể thích được chứ? Làm thế nào để có thể không thích chàng cho được? Thích những thứ tốt đẹp có gì là sai? Yêu một nam tử phẩm đức xuất chúng có gì là sai?”. Khương Trầm Ngư nói đến đây, bờ môi run rẩy, trong nháy mắt chuyển thành đau đớn thê lương: “Nhưng… phụ thân, cha giết chàng. Cha dùng thủ đoạn hạ lưu, bỉ ổi, giết chết Cơ Anh”.

Khương Trọng im lặng một lúc lâu, rồi mới lên tiếng: “Ta không thể không giết hắn”.

“Không thể không… hay cho một câu không thể không”. Khương Trầm Ngư cười lạnh: “Năm đó, cha không thể không vứt bỏ Đỗ Quyên, vì tỉ ấy bị mù, sau đó, cha không thể không giết cha mẹ nuôi của Đỗ Quyên, vì sợ lộ bí mật; lại tiếp cha không thể không cho Họa Nguyệt uống thuốc, để tỉ ấy cả đời không thể mang thai, bởi tỉ ấy không phải là con gái ruột của cha; lại sau đó của sau đó, cha không thể không đẩy con vào trong cung, bởi vì cha cần một hoàng hậu…. mỗi một bước đi của phụ thân đều là ‘không thể không’…”

“Trầm Ngư”. Khương Trọng bỗng nghiêm giọng gọi tên nàng: “Con hận ta, ta có thể hiểu được; con không chịu tha thứ cho ta, cũng không sao cả. Cả cuộc đời của ta có lẽ không lập công lao hiển hách gì cho quốc gia, nhưng đối với cả gia tộc, ta không hổ thẹn với các vị liệt tổ liệt tông”.

Khương Trầm Ngư ngoảnh đầu sang chỗ khác, chăm chú nhìn vào ánh nến trên bàn, lạnh nhạt nói: “Đúng, đây chính là sự khác biệt giữa cha và con. Cha là vì thanh danh của Khương thị, là vì sự vinh quang của dòng dõi. Còn con…”. Nàng quay đầu lại, nhìn thẳng vào phụ thân của mình, nói rành rọt từng chữ: “So với chữ ‘Nhà”, con coi trọng chữ ‘Người” hơn. Đỗ Quyên, Họa Nguyệt, biết bao nhiêu người vốn dĩ có thể có cuộc đời hạnh phúc; nhưng một tay phụ thân đã hủy hoại bọn họ. Con là con của cha, con họ Khương, cái họ này con không thể tự thay đổi, nhưng con cũng là Trầm Ngư, là Trầm Ngư mà nói, con là một con người, cho nên, thứ con yêu cầu là công bằng. Làm người, sống giữa trời đất pháp lý, cái nên có chính là công bằng”.

Khương Trọng bị rúng động trước sự kiên nghị và quyết tâm toát ra từ ánh mắt của nàng, trong phút chốc, đứa con gái ông tận mắt nhìn thấy nó lớn lên bỗng trở nên thật xa lạ.

Nó rõ ràng đứng ở đó cách ông chưa đầy ba bước, mà lại giống như đứng ở một độ cao mà cả đời ông cũng không thể chạm tới, cúi nhìn ông bằng một ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.

Kỳ thực, nói cho cùng, Khương Trầm Ngư không hiểu ông, còn ông đã bao giờ hiểu Khương Trầm Ngư chưa?

Tay Khương Trọng không kìm được run lên bần bật.

Còn Khương Trầm Ngư đã quay người lại, chậm rãi nói: “Đêm khuya rồi, phụ thân ở đây lâu không hay, mời quay về đi”.

Khương Trọng không nén được gọi: “Trầm Ngư…”.

“Còn nữa”. Khương Trầm Ngư nói bằng một giọng điệu càng bình tĩnh hơn, càng lạnh nhạt hơn: “Về sau, xin phụ thân gọi ta một tiếng ‘nương nương’”.

Khương Trọng sững người, ngẩn ra nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng quay lưng, im lặng mở cửa bước ra.

Cửa còn chưa đóng, Hoài Cẩn sợ sệt thò đầu vào, thấy Khương Trầm Ngư ngồi quay lưng lại không nhúc nhích, lo lắng đến bên cạnh gọi: “Tiểu thư…”.

Không thấy nàng trả lời, Hoài Cẩn bèn vòng lên phía trước lay vai nàng: “Tiểu…”, mới gọi được một tiếng, tiếng “thư” phía sau mắc nghẹn trong cổ họng, không thể phát ra được. Bởi vì, cái nàng ta nhìn thấy là Khương Trầm Ngư mở trừng trừng hai mắt, hai hàng chất lỏng đang lăn dài trên gò má trắng mịn như tuyết khiến người ta kinh tâm động phách.


Đó không phải là lệ.

Mà là…

Máu.

Đêm đó, ngoài Thục phi khóc ra máu, trong cung còn phát sinh một chuyện lớn khác. Đó chính là Hy Hòa phu nhân nhìn tưởng như đã bình tĩnh trở lại, nhưng hôm sau khi cung nữ đẩy cửa cung ra chuẩn bị chải tóc thay áo cho nàng ta bỗng phát hiện: Nàng ta thức trắng cả đêm!

Những tia nắng ban mai đầu tiên nhẹ nhàng phủ lên thân hình của Hy Hòa, nàng ta ngồi trên đất, trong tay ôm chiếc áo bào trắng của Cơ Anh, suối tóc buông xõa.

Tóc và áo bào cùng màu.

“… Đúng là tự tạo nghiệt, sao chỉ trong một đêm mà tóc bạc trắng hết…”. Vừa sáng sớm đã nghe thấy Ác Du vừa chải tóc cho Khương Trầm Ngư vừa cằn nhằn nói: “Hơn nữa còn nghe nói ả chẳng nhận ra ai hết, các cung nữ nhìn thấy bộ dạng đó của ả liền vội vàng gọi thái y đến khám cho ả, nhưng chỉ cần có người lại gần, ả liền giận dữ la hét, thấy ai là cắn người đó. Nghe nói trong một buổi sáng đã cắn bị thương ba người rồi”.

Khương Trầm Ngư hơi cau mày, nói: “Thế thái y đến khám chưa?”.

“Đến rồi ạ, nhưng cũng không có cách nào lại gần được, trong ba người bị cắn có cả Giang thái y Giang Hoài”.

Khương Trầm Ngư nghĩ một lát, nói: “Sai người đi mời Đông Bích hầu”.

“Ơ… vâng”.

“Khi nào hầu gia đến, thì đưa ngài đến Bảo Hoa cung tìm ta”. Khương Trầm Ngư nói xong liền khoác áo đứng dậy.

Ác Du trợn trừng mắt, hỏi: “Bây giờ tiểu thư cũng đến chỗ Hy Hòa phu nhân sao?”.

Khương Trầm Ngư chăm chú nhìn bầu trời âm u sầm sì bên ngoài cửa sổ, thong thả nói một câu: “Nếu ta đoán không nhầm, hoàng thượng hôm nay sẽ không thiết triều sáng”.

Quả nhiên nàng đoán không sai.


Buổi chầu sớm đã bị hủy sau khi Chiêu Doãn hay chuyện của Hy Hòa. Còn khi Khương Trầm Ngư đến Bảo Hoa cung, Chiêu Doãn đang giận dữ mắng cung nữ: “Các ngươi coi sóc phu nhân kiểu gì hả? Nàng bạc hết tóc mà các ngươi đến sáng mới biết?”.

Hơn mười cung nữ líu ríu quỳ rạp xuống đất, kẻ đứng đầu nghẹn ngào nói: “Xưa nay phu nhân không cho chúng nô tì ở lại qua đêm. Đêm qua chúng nô tì sau khi thấy phu nhân không có chuyện gì nữa, bèn lui cả đi… Nào ngờ, phu nhân, phu nhân lại…”.

“Các ngươi là một lũ vô dụng!”. Chiêu Doãn đưa chân đá người cung nữ đó ngã lăn, hằm hằm đi đến trước Hy Hòa đang co rúm bên cạnh bàn trang điểm, tóm chặt cánh tay nàng ta, muốn kéo nàng ta ra, kết quả cũng vấp phải sự phản kháng của nàng ta như người khác.

Hy Hòa há to miệng cắn thật mạnh vào tay y.

Chiêu Doãn cũng không rụt lại, nhất quyết lôi nàng ta ra, hét lên: “Cắn đi! Cứ việc cắn đi! Trẫm muốn xem xem nàng có thể cắn đến mức nào, điên đến mức nào!”. Vừa nói vừa cưỡng ép lôi nàng ta đến trước gương, một tay tóm chặt tóc nàng ta, ép nàng ta nhìn vào gương: “Nàng nhìn xem, nàng nhìn kỹ cho trẫm xem! Nàng tưởng điên là được à? Nàng tưởng bạc trắng tóc là được à? Nói cho nàng biết, Diệp Hy Hòa, không dễ đâu! Nàng điên cũng vẫn là người của trẫm, nàng xấu cũng vẫn là phu nhân của trẫm. Cuộc đời này của nàng, còn khuya mới kết thúc!”.

Y đẩy thật mạnh Hy Hòa ngã dúi dụi xuống đất, nàng ta nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, kêu gào khóc lóc ầm ĩ.

Giang Hoài bên cạnh nhìn thấy mà tim đập chân run, vội vàng tiến lên kiểm tra tay của Chiêu Doãn, chỉ thấy hai dấu răng in sâu ở cổ tay, đã bắt đầu rỉ máu. Vết cắn này quả thật không nhẹ chút nào.

“Xin hoàng thượng cho phép thần băng bó”. Giang Hoài vừa quỳ xuống vừa vội vàng lấy băng gạc và thuốc mỡ từ trong hòm thuốc ra để băng bó cho Chiêu Doãn.

Chiêu Doãn lại đẩy ông ta ra, đến trước mặt Hy Hòa lần nữa. Lần này Hy Hòa đã khôn ngoan hơn, không đợi y đến gần đã trốn phía sau, vừa trốn vừa đá, không cho y lại gần.

Khương Trầm Ngư thu hết thảy vào trong tầm mắt, trong lòng không kìm được tiếng thở dài: Thật khó coi quá… Chiêu Doãn và Hy Hòa như thế này, đều khó coi…

Bấy giờ thái giám bên ngoài cao giọng hô to: “Đông Bích hầu đến…”.

Phút sau, Giang Vãn Y vội vàng xuất hiện trước cửa, nhìn thấy cảnh tượng này, hắn cũng ngẩn ra một lát, nhưng lập tức tiến lên nói: “Hoàng thượng, đừng như thế, hoàng thượng…”.

“Buông ta ra”. Chiêu Doãn hất tay hắn ra, tiếp tục tóm chân Hy Hòa, còn Hy Hòa vừa đạp vừa khóc, tiếng kêu gào thảm thiết khiến người ta chói tai nhức óc.

Giang Vãn Y khuỵu chân, quỳ xuống đất, gấp gáp nói: “Hoàng thượng, xin cho vi thần thời gian ba ngày, để phu nhân bình thường trở lại!”.

Chiêu Doãn lập tức ngừng lại, liếc mắt nhìn Giang Vãn Y, Giang Vãn Y ra sức dập đầu, mồ hôi trên trán túa ra như tắm.

Chiêu Doãn lạnh lùng “hừ” một tiếng, thu tay lại đứng lên nói: “Được, trẫm cho ngươi ba ngày. Ba ngày sau, nếu Hy Hòa phu nhân không thể hồi phục, ngươi biết sẽ có hậu quả gì rồi đấy”.

Giang Vãn Y vái lạy một cái.

Chiêu Doãn lại nhìn Hy Hòa, đối diện với sự giải vây của Giang Vãn Y và sự đe dọa của y, Hy Hòa vẫn không hề có chút cảm giác nào, chỉ co rúm không ngừng khóc trong xó tường, nước mắt nước mũi tèm lem hết gương mặt, bộ dạng không biết khó coi đến chừng nào.


Sắc mặt y càng lúc càng thâm trầm, không nói một lời đã quay người bước đi, khi ngang qua Khương Trầm Ngư, mặt không biểu cảm nói:

“Đi theo trẫm”.

Tuy Khương Trầm Ngư rất muốn ở lại để xem Giang Vãn Y chữa trị cho Hy Hòa như thế nào, nhưng nghe Chiêu Doãn nói như vậy cũng đành đi theo y.

Sắc trời bên ngoài càng lúc càng âm u, mây giăng tầng tầng lớp lớp, xem ra khó tránh khỏi sẽ có một trận mưa rào. Gió cũng rất to, thổi tung tay áo và tóc bay hất ra phía sau. Khương Trầm Ngư không kìm được đưa tay lên giữ chặt lấy tóc, đồng thời lúc đó Chiêu Doãn đưa chân lên đá bay một bồn hoa mẫu đơn vốn được đặt ngay ngắn bên đường, không hề cản lối đi.

“Choang” một tiếng, bồn hoa vỡ tan.

Đám thị vệ và thái giám nhìn thấy hoàng thượng tâm trạng không vui, vội vàng tránh ra thật xa.

Khương Trầm Ngư nhìn bồn hoa xui xẻo đó, khe khẽ thở dài, không ngờ chạm phải ánh mắt hằm hằm của Chiêu Doãn, bèn tiến lên phía trước tìm một chiếc bồn rỗng, đặt cây mẫu đơn ngả nghiêng vào trong chiếc bồn mới, cẩn thận vùi đất.

Việc này mất một thời gian chừng nửa tuần trà, trong thời gian đó, Chiêu Doãn lạnh lùng đứng bên nhìn, không nói một lời.

Cho đến khi Khương Trầm Ngư làm xong, đang định đứng dậy thì y tiến lên mấy bước, lại giơ chân, đá vỡ bồn hoa đó.

Khương Trầm Ngư ngẩng đầu, Chiêu Doãn nheo mắt nhìn nàng, ánh mắt thách thức, dường như đang nói: “Xem nàng làm thế nào?”.

Trái lại Khương Trầm Ngư không nói gì, lại lần nữa lặng lẽ lấy một chiếc bồn không chuyển cây mẫu đơn vào, làm xong, ngẩng đầu nói khẽ: “Hoàng thượng, còn đá không?”.

Ánh mắt Chiêu Doãn lóe sáng, y đột nhiên quay người bỏ đi.

Khương Trầm Ngư lập tức phủi sạch bùn đất trên tay, đứng dậy theo sau.

Chiêu Doãn đi rất nhanh, không lâu sau đã đến thư phòng, La Hoành rảo bước lên trước mở cửa, y tiến vào trong dặn dò: “Cho Khương Trầm Ngư vào trong, người khác đều đợi ở ngoài cửa”.

“Dạ”. La Hoành dè dặt đóng cửa lại.

Trong thư phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Bên ngoài gió thổi vù vù khiến giấy dán cửa sổ kêu phật phật, trong phòng càng lúc càng trở nên lạnh lẽo. Vì không thắp đèn, ánh sáng lờ mờ, nên Khương Trầm Ngư chỉ thấy gương mặt nghiêng của Chiêu Doãn, trong ánh sáng yếu ớt nhìn lại càng u uất hơn.

“Vì sao nàng không sợ trẫm…?”. Trong tĩnh lặng, cuối cùng Chiêu Doãn đã lên tiếng.

Khương Trầm Ngư nghĩ một lát, hỏi ngược lại: “Ý hoàng thượng chỉ bồn hoa mẫu đơn ban nãy à?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui