Lãnh Kiến Quốc thở phào nhẹ nhõm, lảo đảo lui hai bước, lại vịn vào thạch sư (sư tử đá thường được trưng bày trước cửa vương phủ), hắn mới có thể miễn cưỡng đứng lên. Mặc dù chỉ là một thoáng tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng hắn biết, lời nói của Lãnh Vô Tâm tuyệt đối không phải là uy hiếp. Nàng nói được là làm được!
Trên mặt của Nam Cung Vô Thương vẫn thoáng hiện nụ cười nhẹ nhàng mà ngưỡng mộ, Mộ Dung Dạ cũng gật đầu một cái, rồi cùng hắn (Nam Cung Vô Ái) xoay người rời đi, hai người nhẹ nhàng đuổi theo hướng mà thiếu nữ ly khai lúc nãy.
Gió thổi mạnh như lửa, xen lẫn tiếng rối rít như kêu rào, nếu như nàng có thể đột nhập vào Lưu Nguyệt học viện, Nam Cung Vô Thương cố gắng đuổi theo mãi cũng không thể nhìn thấy bóng dáng của nàng.
Nam Cung Vô Thương vận hết khinh công truy đuổi Lãnh Vô Tâm, võ công cũng hắn ít nhất cũng thuộc hàng thượng đẳng, dù đã rất cố gắng, nhưng trải qua một thời gian dài, trên mặt hắn cũng đã có vẻ mệt mỏi. Nhưng đôi tròng mắt kia càng thêm sáng mấy phần, hắn sờ sờ gương mặt của mình, nở một nụ cười yếu ớt. Sửa sang lại áo, mạn điều tư lý (nhẹ nhàng) rời khỏi rừng cây.
Tiếng bước chân xa dần •••••
Hoa đào bay trong gió, lượn qua xung quanh thiếu nữ với mái tóc đen tung bay, tạo nên một khung cảnh tựa như tiên giới, lụa mỏng trên mặt nhẹ nhàng rơi xuống, lộ ra một nước da trắng tinh sảo.
Chính là Lãnh Vô Tâm!
Mãi tới nửa đêm sau khi rời Lãnh gia nàng mới cảm giác bị Nam Cung Vô Ái theo dõi, nàng dùng dằng mãi mới tránh được hắn, nàng định hôm nay lại tới Lưu Nguyệt học viện, nhưng bây giờ nàng đã mệt mỏi. Đành tựa tại trên cây nghỉ ngơi chốc lát. Nhưng không nghĩ Nam Cung Vô Thương cũng chạy tới nhanh như vậy. Nàng vẫn không xuống dưới, kết quả lại nhìn thấy một màn bất ngờ .
Nếu như nàng không có nhìn lầm, Nam Cung Vô Thương vừa rồi vuốt lớp mặt nạ da người tinh sảo trên mặt. Nhưng dù nó có tinh sảo thế nào, ở nơi kết hợp với gương mặt cũng sẽ có ít nhiều dấu vết. Nam Cung Vô Thương đã dùng lớp tóc mai che kín nơi đấy, nhưng gió vô tình đã thổi bay chúng, tuy rằng vết rạn rất nhỏ, nhưng Vô Tâm đã nhìn thấy rõ ràng.
Xem ra, cuộc hành trình tại Lưu Nguyệt học viện sẽ rất thú vị.
Lại lần nữa nhắm mắt lại, Lãnh Vô Tâm rõ ràng hiểu, hiện tại nàng rất cần nghỉ ngơi, dưỡng túc tinh thần, ngày đầu tiên nàng tới Lưu Nguyệt học viện tuyệt đối sẽ không nhẹ nhõm!
Phong diệp (gió nhẹ), hoa đào, phi phao tuyết lá (lá nhẹ rơi), trên cây, một thiếu nữ tuyệt sắc đang ngủ yên lành tựa như một tiểu oa nhi .
Mặt trời bắt đầu rủ xuống (đã ngày hôm sau nhé), nửa bầu trời bị nhuộm thành huyết sắc, thiếu nữ vẫn ngủ ở trên cây, vô tình giật giật tròng mắt, lông mi khẽ rung động, đôi mắt cuối cùng cũng mở ra .
Bất ngờ nàng nở một nụ cười .
Vào lúc giữa trưa, xe ngựa của Lãnh U Nguyệt đã dừng lại trước cửa Lưu Nguyệt học viện.
Từ bây giờ đến hoàng hôn, đã hơn mấy canh giờ.
Edit + beta: cereniti
Theo tiếng gió mát từ Lưu Nguyệt học viện, gương mặt Nam Cung Vô Thương càng tỏ vẻ nghiêm trọng, buổi trưa Lãnh U Nguyệt đã xuất hiện ở trước cửa học viện, việc này vốn đã làm náo động cả thành, Lãnh Vô Tâm không thể không biết nàng ta đã đến!?
Đúng là.
Lãnh Vô Tâm cố ý đến trễ.
Như vậy, không những có thể thị uy với Lãnh U Nguyệt, nàng đồng thời, cũng cho những kẻ bất mãn với nàng tại Lưu Nguyệt học viện biết được thân phận của mình!
Lãnh Vô Tâm từ trên cây nhảy xuống, thuận tiện vỗ vỗ cánh hoa trên người. Sau đó nàng chậm rãi tiến sâu vào rừng cây.
Muốn đi vào Lưu Nguyệt học viện, nhất định phải đi qua khu rừng mê cung này, nơi này vốn có tam quan (cửa bí mật), nếu như vô ý chạm vào, liền đem mệnh mình giao phó cho Diêm Vương.
Cho nên, thông thường Lưu Nguyệt học viện khi tiếp đón học viên mới, đều cho người đi theo hướng dẫn đường đi nước bước cho họ.
Nhưng, với Vô Tâm, một người hướng dẫn cũng không.
Nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, một nụ cười tàn nhẫn đã đơn giản khuếch lên.
Không ai. . ., nàng đã sớm dự liệu.
Bây giờ tại Lưu Nguyệt học viện, chỉ sợ phần lớn mọi người, đều muốn áp chế nhuệ khí của nàng. Đáng tiếc, bọn họ quên mất, nàng - Lãnh Vô Tâm là người có thể đêm hôm đi vào Lưu Nguyệt học viện mà không bị phát hiện, làm sao sẽ không biết tại khu rừng rậm này còn có tam quan.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
Vừa bắt đầu , hô hấp của một người đang ẩn núp trong bụi cỏ ngày một dồn dập.
Nụ cười bên khóe miệng Lãnh Vô Tâm càng thêm cong.
Bốn bước!
Chân phải giẫm xuống, vừa đúng nơi có cơ quan.
Địa bì tự động vùi lấp, với một tốc độ nhanh chóng, đủ làm cho người xem không kịp ứng biến.
Núp ở trong bụi cỏ chính là Mộ Dung Dạ, tròng mắt hắn nhìn nàng nhanh chóng rơi xuống địa quan, cư nhiên hoảng hốt. Hắn chính là người Lưu Nguyệt học viện phái tới để đón Lãnh Vô Tâm, tự tiện trốn nhiệm vụ, chính là vì muốn áp chế nàng, sẵn tiện cho nữ nhân nàng một chút thị uy! Hắn chỉ muốn dọa nàng một chút, nhưng không nghĩ lại hại chết Lãnh Vô Tâm!
Dù sao hắn vẫn chỉ là một nam nhân mười sáu mười bảy tuổi , tuy là thiên tài mà Lưu Nguyệt học viện bồi dưỡng, lại là Thiên Tử tương lai. Nhưng trên bản chất hắn vẫn chỉ là một thiếu niên chưa trưởng thành.
Khi hắn chuẩn bị lao ra cứu Lãnh Vô Tâm, bóng dáng màu lam trong địa bì đột nhiên bay ra.
Mới vừa rồi nàng căn bản cũng không hề rơi xuống địa quan. Khi mặt đất vùi lấp, trong nháy mắt huyết tiêu đã cắm vào vách tường, ổn định thân thể Vô Tâm. Chính là nàng muốn xem, người núp trong bụi cỏ đến tột cùng là người nào. Thời điểm Mộ Dung Dạ chuẩn bị đứng lên cứu người, nàng đã thấy rõ ràng.
Tóc dài như lửa chói, cùng màu với dây buộc tóc.
Trừ Mộ Dung Dạ, còn có ai?
Lưu Nguyệt học viện, quả nhiên đang muốn khiêu khích nàng!
Biết rõ Mộ Dung Dạ vì Lãnh U Nguyệt, quan hệ cùng nàng bất hòa, còn đặc biệt phái hắn dẫn đường cho nàng, Lưu Nguyệt học viện, chiêu này của các ngươi thật thâm độc!
Muốn lấy lại mặt mũi sao?
Lần này, Lưu Nguyệt học viện bất luận muốn khảo nghiệm cái gì, Lãnh Vô Tâm ta cũng đã quyết định sẽ khiến nó mất mặt mãi mãi trên chốn giang hồ, thậm chí muốn quét sân cũng không thể.
Nàng liếc mắt về phía bụi cỏ, nở một nụ cười yếu ớt tiếp tục hướng về phía trước.
Bước chân thoạt nhìn mạn bất kinh tâm (nhẹ nhàng), không hề giống như vừa mới trải qua một cuộc sinh tử. Ngược lại giống như là chỉ muốn xem chúng có bộ dạng gì.
Ước chừng đến cửa thứ hai, Lãnh Vô Tâm không có ý lại muốn diễn trò cho Mộ Dung Dạ nhìn.
Vạn tên cùng bắn, xen kẽ như Phương Viên (thịt xiên), liên tục bắn trong vòng mười dặm.
Lãnh Vô Tâm khom lưng, lòng bàn chân lướt nhẹ mặt đất, thân thể quỷ mị đi xuyên qua hàng vạn mũi tên đan chéo lẫn nhau!
Mộ Dung Dạ quên cả ẩn núp, lăng lăng đứng lên.
Hắn cũng có tự tin có thể xông qua cửa thứ hai, nhưng là tuyệt đối không làm được như thiếu nữ kia, nhẹ nhàng như gió.
Lãnh Vô Tâm đã chú ý tới Mộ Dung Dạ, nhưng nàng không quay đầu lại, tiếp tục hướng lên phía trước.
Cửa ải cuối cùng, căn cứ mà Hàn Phi trước kia đã cho nàng xem, là 《 cơ quan tinh yếu 》, nằm ngay trước đại môn của Lưu Nguyệt học viện.
Bước chân nàng có chút chậm lại, dừng ngay trước của Lưu Nguyệt học viện.
Điêu long vẽ phượng không đủ để hình dung đại khí của nó, Đại môn của Lưu Nguyệt học viện, bốn hướng đều được nạm vàng,dưới trời chiều càng lấp lánh rực rỡ.
Trước đại môn đứng đầy nam nữ, trên mặt mang đều mang theo một nụ cười châm chọc. Khi nhìn thấy nàng không chút thương vong mà hiên ngang xuất hiện trước cửa, trong mắt họ bỗng hiện lên trăm tia nhìn hỗn tạp, phần kinh hãi hiển nhiên chiếm đa số. Nhưng nhanh chóng lại thay đổi, hiện lên vẻ mặt hả hê có chút thách thức. Lãnh Vô Tâm cư nhiên hiểu bọn họ hả hê cái gì. Nhưng lần này, sợ rằng các nàng phải thất vọng rồi!
"Nàng ta tới rồi!"
"Dạ sư huynh quả nhiên không có ở bên người nàng •••••"
"Cư nhiên xông qua tận hai cửa ••••"
"Thật là người đáng ghét, dám dầy xéo danh tiếng Lưu Nguyệt học viện ••••"
"Các ngươi không cảm thấy nàng ta rất lợi hại sao!"
"Thế nào không lợi hại cơ chứ? Nghe nói là đồ đệ của tên quỷ y Hàn Phi •••••"
"Hàn Ph !?, thúc phụ của ta nói quỷ y Hàn Phi là yêu nghiệt!"
Hai chữ “Yêu nghiệt” vừa rơi xuống, con ngươi của Lãnh Vô Tâm liền hiện lên tia băng hàn cực hạn.
Thẳng tắp nhìn về hướng chủ nhân phát ra lời nói kia.
Là một thiếu nữ, bộ dáng nuông chiều. Vừa nhìn cũng biết là chưa từng trải qua sự đời, một Đại tiểu thư nguyên bản. Người nọ cũng chú ý tới Lãnh Vô Tâm, nàng ta nhìn vào ánh mắt của nàng, nhanh chóng tặng cho Lãnh Vô Tâm một cái nhìn xem thường.
Nàng ta liền tiếp tục lớn tiếng nói: " Đồ đệ Yêu Nghiệt quả nhiên cũng là yêu nghiệt! Các ngươi đoán xem, đồ đệ của Hàn Phi có phải hay không cũng sẽ cùng hắn trường sanh bất lão a?" Bị nàng hỏi, mọi người hoảng sợ nhìn về phía sau nàng, gắt gao cắn chặt cánh môi, liều mạng lắc đầu.
"Các ngươi đang sợ cái gì? Cửa thứ ba nhưng là kịch độc Băng Tằm. Nữ nhân kia tuyệt đối không vào được!"
Thiếu nữ rất không kiên nhẫn, khinh thường đối với đồng bạn đang run lẩy bẩy tiếp tục nói: "Có cái gì chứ, không phải chỉ là đêm khuya xông vào Lưu Nguyệt học viện thôi sao? Hệt như một tên trộm hạ đẳng, lại còn dám đánh lén sư huynh Vô Ái! Đáng hận nhất chính là các sư phó, cư nhiên bảo sư huynh Vô Ái đi đón yêu nữ kia! Phụ thân nàng ta căn bản cũng không muốn nhận nàng, yêu nữ còn cư nhiên uy hiếp U Nguyệt, bắt ép U Nguyệt làm nha hoàn của nàng ta! Quả nhiên là tội ác tày trời! Coi như cửa thứ ba nàng ta có qua được, ta cũng sẽ không bỏ qua!"
"Phải không? Xin hỏi ngươi muốn không bỏ qua ta như thế nào?"
Thân ảnh quỷ mị bỗng xuất hiện sau lưng thiếu nữ.
Lãnh Vô Tâm đã hoàn toàn nổi giận, sát khí ngập trời bao phủ đại môn Lưu Nguyệt học viện .
Yêu nghiệt sao?
Dám can đảm nói như thế, ngươi sẽ phải trả một cái giá thật lớn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...