Họa Quốc Hoàng Thượng Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát

Bên này Nam Cung Vô Thương đang chạy tới học viện Lưu Nguyệt, thì bên kia Lãnh Vô Tâm đã nhận được bồ câu đưa tin.
Đào Yểu uyển to như vậy lại im lặng đến cực điểm, giống như một bữa trưa tốt đẹp, ánh nắng tươi sáng, chiếu rọi vài nhánh đào trong Đào Yểu uyển, lửa đỏ như máu. Đây là giống hoa đào hiếm có, cũng là giống tốt nhất trong các loại giống hoa đào.
Tên là: Huyết hoa đào.
Bởi vì học viện Lưu Nguyệt là võ lâm nhân sĩ, không thích những thứ hoa mảnh mai, cho nên, khi dựng nên tứ uyển, ở Đào Yểu uyển tốn không ít khí lực đem giống huyết hoa đào đến nơi này, nhưng là bởi vì cực kì trân quý, nên cho dù là ở học viện Lưu Nguyệt, cũng chỉ có vài nhánh.
Lãnh Vô Tâm một thân áo đen, ngồi ở đình viện, trước bàn bày ly rượu. Nhất phái nhàn nhã…Mà đứng ở bên cạnh nàng, là phu xe ngựa.

Phu xe im lặng tiếp được bồ câu đưa tin, gỡ phong thư xuống, sau đó quỳ thân chờ Lãnh Vô Tâm lên tiếng.
“Đọc cho bổn cung nghe.’’ Cầm lấy ly rượu, dập dờn... Nữ tử khép hờ mi mắt, thấy không rõ tâm tình.
“Dạ.’’ Phu xe ngựa quỳ trên đất, sạch sẽ lưu loát mở cuồn giấy ra.
“Điện hạ khải: Giờ ngọ, phò mã mang theo một bạch y nữ tử hướng tới học viện Lưu Nguyệt.”

Bàn tay trắng nõn cầm ly rượu ngừng lại một chút. Đôi mắt khép hờ hiện lên ý cười yếu ớt, mê ly.
Tay phu xe ngựa cứng đờ, dọc đường đi đều là hắn làm phu xe cho điện hạ và phò mã, đương nhiên biết bạch y nữ tử kia là ai. Nhưng mà hắn thực sự không ngờ, phò mã còn dám đưa đến nơi của điện hạ. Ngày đó thời khắc máu nhuộm học viện Lưu Nguyệt hắn còn nhớ rõ ràng. Bên ngoài đồn đãi là hắn cùng điện hạ giết chết một trăm ba mươi ba người, thực ra không phải, hắn chỉ phụ trách phong tỏa đường đi của những kẻ chạy trốn. Chân chính hạ thủ là điện hạ.
Trong vòng một canh giờ, giết hết hơn một trăm người, trong đó còn có không ít cao thủ. Bản lĩnh như vậy! Càng làm cho hắn không thể tưởng tượng nổi là, trừ bỏ máu của hơn một trăm người dính bên ngoài, thì không có bất kỳ vết thương nào. Nói cách khác, những người đó, thậm chí ngay cả quẩn áo của điện hạ cũng không đụng đến được.
Đó là đế vương giận dữ, hắn hiểu được. Đó là ở Duyệt Châu nhịn xuống cơn tức giận với chuyện tình của phò mã, nên mới có sát khí nặng như vậy.
Ai cũng không thể tới gần tuyệt sát.
Trong lúc đó trí nhớ quá khắc sâu, khắc sâu nhất là khi mọi người ngã xuống, khóe miệng nữ tử thủy chung lộ vẻ cười yếu ớt, mê ly.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui