Họa Quốc Hoàng Thượng Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát

Giữ trưa cuối thu, khiến cho người ta cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Thiêb địa u ám, giả thiên tế nhật, mây đen bao phủ cả bầu trời ở học viện Lưu Nguyệt, ở đây ngựa xe như nước học viện phồn hoa giờ phút này tĩnh lặng không tiếng động, hai bên trong rừng cây vây đầy các võ lâm nhân sĩ. Cả thành yên lặng, chỉ có âm thanh của hoa rơi xuống. Đúng là mùa hoa thịnh, trên mặt đất vô số tàn hoa, màu đỏ chói mắt, vô cùng xinh đẹp và quý giá.
Đây là ngày thứ năm từ khi tin tức bụi mâu(mắt xám) vương giả là Lãnh Vô Tâm được truyền ra.
Mặt đất khẽ chấn động, âm thanh vó ngựa bánh xe từ xa đến gần. Xe ngựa xuất hiện, bánh xe nghiền qua tầng tầng cánh hoa, cánh hoa xoay tròn theo bánh xe…. Xe ngựa chạy thong thả đến trước của học viện, chừng canh ba, xuất hiện ở cửa học viện Lưu Nguyệt.

Tứ thất thượng giai hãn huyết bảo mã kéo xe, cực phẩm cao thủ lái xe, mọi người đều bị rung động. Bọn họ đều là những người có ánh mắt sắc bén, nhìn người cực chuẩn, nếu là đột nhiên xuất hiện trước cửa học viện Lưu Nguyệt, thì tuyệt đối là nhân vật không đơn giản. Huống chi còn tại thời điểm mẫn cảm như vậy? Lấy phương thức dao động loàng người xuất hiện. Rõ ràng là muốn lập uy.
Xe ngựa dừng lại, Hãn huyến bảo mã cũng dừng lại. Phu xe ngựa quỳ trên mặt đất: ’’Chủ nhân.’’ Dựa theo yêu cầu của Lãnh Vô tâm, không kêu điện hạ nữa.
''Ừ.’’ Trong xe ngựa truyền ra âm thanh trầm thấp trả lời. Mơ hồ không phân biệt được nam hay nữ.
‘’Các vị đang núp trong rừng cây mời ra đi thôi.’’ Những lời này nói tuy rằng khẽ, nhưng dưới điều kiện an tĩnh, kia nhẹ giọng, cũng trở nên rất rõ ràng.

Trong rừng cây mọi người cứng đờ. Người trong xe ngựa tuyệt đối là cao thủ!
Chưa xốc màn xe ngự lên, đã phát hiện ra bọn họ, không phải cao thủ thì là cái gì? Hơn nữa còn là mọi người, cho dù có một vài khả năng bại lộ hành tung, người bình thường cũng đoán không được phần lớn người núp ở bên trong. Người này mở miệng chính là mọi người, hiển nhiên đáy lòng đã biết hết chổ núp của bọn họ.
''Phải.’’
Phu xe ngựa cung kính dập đầu, mặt không chút thay đổi đứng lên. Lúc này mọi người mới thấy rõ diện mạo của hắn. Một người trung niên gầy gò, huyệt thái dương mơ hồ nổi lên, mắt sáng như đuốc, thổ hấp chi gian, cực kỳ thong thả. Còn chưa ra tay, đã cảm nhận được hơi thở của cao thủ. Loại cao thủ người này, chỉ sợ ở trong đại lục, là cực kỳ hiếm. Cư nhiên chỉ là một phu xe, vậy chủ nhân bên trong xe?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận