Edit + beta: cereniti
"Học Viện Lưu Nguyệt? Ta không cảm thấy nó có thể dạy ta cái gì?"
Lãnh Vô Tâm không có chút cảm tình, lời nói hoàn toàn không khách khí.
Không cho Nam Cung Vô Thương có cơ hội nói chuyện, nàng phối hợp, khẽ cười một cái: "Công tử Vô Ái hạ cố tự mình đến tìm ta, ta không phải nên cảm thấy vinh hạnh?"
Nam Cung Vô Thương cũng mỉm cười, hệt như Thanh Phong (gió mát), mặt hồ lẳng lặng, đang gợn lên những vòng sóng nước nhẹ nhàng.
"Cô nương sẽ như thế nào?"
Lãnh Vô Tâm che dấu nụ cười, trong trẻo và lạnh lùng chí cực: "Không biết. Cho nên, ngươi còn phải bỏ nhiều tâm cơ."
Trực tiếp cự tuyệt lời mời của Lưu Nguyệt học viện!
Cùng cự tuyệt chính lời mời của Nam Cung Vô Thương!
Hai thứ này, vô luận là việc nào đều là có thể trở thành chuyện làm cả thiên hạ khiếp sợ.
Thiếu nữ này đến tột cùng là người nào?
Có thể đe dọa Lãnh gia, có thể cự tuyệt công tử Vô Thương? Có thể cười làm cho người ta như tắm gió xuân? Cũng như cơn gió lạnh đêm đông. Lại có thể khiến ai đó vui vẻ, trong chốc lát lại đưa họ tới Địa Ngục?
Là Cố Tú Quận chúa!
Đã biến mất tận sáu năm, Quận chúa Lãnh Vô Tâm!
Nam Cung Vô Thương khẽ nheo lại tròng mắt, lông mi cong dày, phảng phất trong đó như có bóng ma đen tối, hệt như Thiên Sứ mất đi đôi cánh. So với Lưu Ly (ly thủy tinh), tròng mắt của hắn ta còn trong suốt hơn, lẳng lặng đối mặt với thiếu nữ. Thiếu nữ vẫn phảng phất ánh hào quang mà đứng đó, bóng dáng gầy yếu dưới vầng sáng chói chang, tựa như hư vô, hoàn toàn không có thật.
Thời gian giằng co chỉ có nửa giây, mọi người lại cảm thấy như đã một thế kỷ.
Nam Cung Vô Thương đột nhiên cử động, hắn cúi đầu nói nhẹ vào tai nàng, tư thế hai người thật mập mờ, hệt như một đôi tình nhân đang ôm ấp. Hơi thở ôn nhuận nhẹ nhàng truyền vào một bên tai Lãnh Vô Tâm rồi khuếch tán khắp thân thể, viễn ảnh mập mờ đêm hôm đó lại hiện ra.
"Cô nương, ta nhớ ngươi lần trước đêm hôm mò mẫm vào Học Viện Lưu Nguyệt, không chỉ là vì đối với tại hạ rất hiếu kỳ? Ta bất kể cô nương có mục đích nào, cô nương chỉ cần hiểu, Lưu Nguyệt học viện không chỉ đơn giản là học viện, nó rất có thế lực."
Thanh âm rất nhẹ, chỉ có Lãnh Vô Tâm có thể nghe được.
Không tệ, Lãnh Vô Tâm đêm đó vào Lưu Nguyệt học viện không phải chỉ vì đối với Nam Cung Vô Thương có chút hiếu kỳ. Nàng không nhàm chán như vậy. Đêm đó thâm nhập vào Lưu Nguyệt học viện, dĩ nhiên là vì tìm kiếm thứ có thể giúp nàng thoát khỏi tai họa từ tròng mắt màu xám tro của mình. Mặc dù nàng tự nhận là nàng không có ý định giấu giếm nó, nhưng là nàng có dụng ý khác, thật tiếc nàng lại dễ dàng bị người khác nhìn ra dụng ý của mình như thế.
Nam Cung Vô Thương vẫn duy trì tư thế ôm ấp, mặc cho thanh âm xì xào bàn tán dần nổi lên.
"Chuyện gì đang xảy ra thế?"
"Ta làm sao sẽ biết? Chẳng lẽ thiếu nữ thần bí này không biết đến công tử Vô Thương?" Một người tiếp lời.
"Cái rắm! Cái gì thần bí cơ chứ? Ngươi mới vừa rồi không có nghe Lãnh tướng quân nói sao? Là cố tú Quận chúa, là quận chúa đã mất tích sáu năm trước đấy ••••", người nói cố ý đè thấp thanh âm.
"Lưu Nguyệt học viện, vừa xảy ra chuyện gì thế?" Một đại hán có chòm râu bụi bậm hỏi.
Giang hồ chỗ nào cũng có. Giang Lăng tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Đại hán kia, vừa nhìn là biết ngay là người luyện võ lâu năm, hắn vừa mở miệng, tự nhiên có không ít người luyện võ đến phụ họa.
Người trong giang hồ không quan tâm đến ân oán hoàng gia, bọn họ thường để ý đến tin tức trong chốn giang hồ, hoặc là những tin mật về cao thủ.
"Huynh đệ, ngươi còn là người trong giang hồ sao?" Một thư sinh bộ dáng công tử, quơ quơ bút phán quan trong tay.
Đại hán vốn là muốn nổi giận, nhưng vừa nhìn thấy bút phán quan, trong nháy mắt lại yên lặng. Nam quốc Lưu gia, cũng coi như là đại gia tộc có tiếng trên giang hồ, một tay bút phán quan xuất thần nhập hóa. Hắn tự biết không nên chọc vào một nhân vật như thế, chỉ có thể đem một bụng tức mà nhịn xuống.
"Ngày hôm trước có người thất lễ, đêm khuya xông vào Lưu Nguyệt học viện, không chút bị thương mà ra ngoài, tin tức lớn như thế ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua?" . Thư sinh đem bút phán quan thu lại, có chút khinh thường đại hán ngu ngốc.
"Ngươi có nhìn thấy không? Cây Huyết Tiêu trên tay thiếu nữ. Nghe nói, người hôm đó xông vào Lưu Nguyệt, cũng cầm một cây huyết tiêu. Thiên hạ này, chẳng lẽ có tới tận 2 cây huyết tiêu? Huyết ngọc vốn là một bảo bối hiếm thấy, huống chi còn là ngọc tiêu tinh tế? Vũ khí đó, theo ta biết Quỷ Y từng dùng."
Quỷ y Hàn Phi. Gương mặt bất lão, trải qua mấy thập niên, dung mạo vẫn không hề thay đổi, có thể thấy được “ lão” có y thuật cực kì cao. Mà huyết ngọc tiêu, vốn là một vật phẩm do Hàn Phi cất giấu. Phàm là thầy thuốc, đương nhiên có chút kì quái, Hàn Phi tuy kì quái coi như vẫn có thể coi là bình thường, chẳng qua là có thói “cất giấu” trân phẩm thiên hạ. Vô luận thứ đó là cầm, kỳ, thư, họa, hay bí tịch bảo điểm (sách chỉ dạy võ công cao cường).
Mặc dù thanh âm của bọn hắn cố ý hạ xuống vô cùng thấp, nhưng Lãnh Vô Tâm vẫn nghe thấy rõ ràng. Vừa nghe tới hai chữ “quỷ ”, hai hàng lông mày thanh tú của nàng bỗng chốc nhíu lại.
Quỷ y Hàn Phi, chính là người vào sáu năm trước đem nàng từ địa ngục nhân gian Bắc Uyển xuống Luyện Ngục cốc chân chính.
Hàn Phi, Hàn Phi.
Cái tên này đã theo nàng tận sáu năm.
Quỷ y Hàn Phi.
Giữa hai hàng lông mày của Vô Tâm bỗng nhảy ra một tia sát khí, mang theo quật cường cùng kiêu ngạo.
Cùng thời khắc đó Nam Cung Vô Thương cảm thấy tia nhìn trong mắt thiếu nữ có chút hỗn loạn, trong lòng nàng đọc thầm kỳ danh của Hàn Phi. Nụ cười nửa miệng của nàng mỗi lúc một sâu hơn.
"Một ngày! Ta muốn mang một người cùng đi với ta."
Lãnh Vô Tâm nàng là ai? Là nhân vật đứng đầu trong giới Dong Binh! Nam Cung Vô Thương khẽ quan sát nàng với ánh nhìn kì lạ , vô tình hắn đã khơi dậy lên ý niệm cảnh giác của Lãnh Vô Tâm.
Đẩy Nam Cung Vô Thương ra, giọng nàng có chút giễu cợt cùng khiêu khích: "Đừng cố gắng khiêu chiến với ta."
Không nên khiêu khích sự kiên nhẫn của nàng. Nàng ghét bị người ta quan sát, ghét bị người khác nhìn thấu tâm. Nếu như hắn nhìn thấu tâm của nàng. . ., như vậy nàng sẽ bất kể mọi thứ mà giết hắn! Bị hắn bắt được điểm yếu, hắn đương nhiên sẽ dùng nó mà điều khiển nàng! Bị người khác bắt được tâm, điều đó đại biểu cho việc lính đánh thuê sẽ chết!
"Ngươi muốn đem theo ai?"
"Lãnh U Nguyệt!"
Vô Tâm kiên định nói, không có chút đùa cợt.
"Lãnh Vô Tâm!" Thái tử Mộ Dung Dạ vẫn bị Lãnh Vô Tâm xem như vô hình, hắn rốt cục cũng nổi cơn thịnh nộ.
Lãnh U Nguyệt không biết võ công, nếu như nàng đi vào Lưu Nguyệt học viện, như vậy chỉ còn một con đường —— chết! Lưu Nguyệt học viện không quan tâm đến huyết thống cùng thân phận, chỉ có võ công, người thắng làm vua, người thua làm giặc! Đây là quy định của học viện, ngay cả hoàng thất cũng không thể xen vào.
"Lãnh Vô Tâm ••••••" Nam Cung Vô Thương liếc mắt nhìn Mộ Dung Dạ, nửa đầu của hắn cúi xuống, nhẹ nhàng, lẩm bẩm bên tai nàng: "Lãnh Vô Tâm •••• Vô Tâm - vô tình, thật là một tên rất hay."
Vô Tâm - vô tình bốn chữ vừa nói ra, ngay cả Lãnh Vô Tâm cũng có chút kinh diễm (bất ngờ cùng khó chịu).
Nhưng nàng lại lười không thèm dây dưa cùng hắn, Lãnh Vô Tâm xoay người, đưa ánh nhìn băng hàn về phía Lãnh Kiến Quốc.
"Đại tướng quân, ngày mai ta muốn Lãnh U Nguyệt xuất hiện tại Lưu Nguyệt học viện. Lãnh U Nguyệt cùng toàn tộc Lãnh gia, ta hi vọng ngươi sẽ có lựa chọn chính xác nhất." Mà khoan, hình như ta nhớ ra cái gì đó”. Nàng cười, càng tỏ vẻ thuần mỹ: " Ngươi phải biết, coi như hoàng tộc không thể giết Lãnh gia, nhưng người đừng quên cả Lãnh gia, cũng không có người nào có thể trở thành đối thủ của ta. Diệt Lãnh gia, đối với ta mà nói, cũng vô cùng nhẹ nhàng."
Thời điểm Lãnh Vô Tâm nói xong, một đội ngựa chiến vừa đúng dừng tại trước cửa phủ tướng quân.
Lãnh Vô Tâm nàng không quay đầu lại, đưa lưng về phía xe ngựa, bước đi.
"Ai nói Lãnh U Nguyệt ta phải đi vào Lưu Nguyệt học viện học tập?"
Thanh âm càng ngày càng xa.
"Lãnh U Nguyệt, ngươi bất quá là tôi tớ của ta •••••"
“Tôi tớ” hai chữ vừa rơi xuống, thiếu nữ liền tung người bay đi, nháy mắt đã thoát khỏi tầm mắt của mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...