Họa Quốc Hoàng Thượng Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát

Xách thư sinh như món hàng đến trước mặt mình, bởi vì ngạt thở nên mặt của thư sinh phình ra đỏ bừng. Thiếu nữ lam y cười như thiên sứ, gian xảo nói: ‘’Muốn chết sao?’’ Nghe thế, đôi mắt ảm đạm của thư sinh đột nhiên sáng bừng lên, mạnh mẽ gật đầu. Nhưng vì cỗ đang bị Lãnh Vô Tâm chế ngụ, phần lớn không thể cử động, cảnh tượng hết sức khôi hài.
Từ lâu hắn đã không để ý những chuyện này, cảm giác hít thở không thông, cảm giác liên tục bị ngạt thở, sắp bức điên hắn rồi, chỉ cần không trải qua cảm giác này nữa, thì chết là cái quái gì? Chết chẳng qua chỉ là thống khổ trong nháy mắt, mà liên tục chịu sự cận kề với tử vong mới là thống khổ nhất. Hắn chỉ muốn chết….
Lãnh Vô Tâm nhếch môi, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, thấy không rõ bên trong con ngươi là hàn ý vô cùng.

‘’Hôm nay nếu không phải công tử mang bổn cung đến, bổn cung cũng không biết được, Duyệt Châu là đã muốn thoát khỏi hoàng quyền rồi? Bổn cung giá lâm, một cái kỹ nữ nho nhỏ cũng muốn cho bổn cung xem sắc mặt?!Hừ! Quả thật Duyệt Châu nên đổi thành Thần Nguyệt rồi?’’
‘’ Hoàng hậu nương nương, ta không có ý đó…’’ Thần Nguyệt là người thông minh, biết nhìn sắc mặt người khác. Thận phận của Lãnh Vô Tâm thì người như ả không thể trêu vào, khoan không nói đến thân phận hoàng hậu Hợp Quốc, y còn có thân phận võ lâm minh chủ. Nếu bàn về thân phận, các đế vương mỗi nước đều phải kính nễ nàng ba phần. Ả là kỹ nữ, cho dù được phong làm đệ nhất thiên hạ danh kỹ, thì cũng là phận kỹ nữ. Dù là lợi hại, nhưng cũng là cậy vào thân phận kỹ nữ.
Nói đến dạ khách, bọn họ thật sự có thể vì ả mà vung tiền như rác, vì ả mà thần hồn điên đảo, nhưng đến cuối cùng, chắc chắn sẽ không vì ả mà đi tìm chết, càng sẽ không vì ả mà đắc tội với người có thể một tay che trời. Cho nên, ả phải nhận lỗi trước. Ở trước mặt cường giả, nếu không có thực lực đánh bại, thì phải phục huyễn(nhận thua).

‘’Ta?’’ Lãnh Vô Tâm nhẹ nhàng lặp lại. Tâm của mỗi người cũng vì lời nàng lặp lại mà bất ổn, kỳ thật trong giọng của thiếu nữ cũng không có gì đáng ngại, thậm chí không thể nghe ra hỉ nộ, nhưng mà, cũng chính vì chưa định được là hỉ hay nộ, mới khiến cho người ta không dám khinh thường.
‘’Ở trước mặt bổn cung, ngươi cũng xứng xưng ta? Thiên hạ này, trừ bỏ các đế vương mỗi quốc gia, dường như, không có ai ở trước mặt bổn cung xưng là ta? Rốt cuộc ngươi là cái gì vậy?’’
Lãnh Vô Tâm, ta phải một mực bên cạnh ngươi…Thần Nguyệt chưa từng chịu qua sỉ nhục như vậy, cho dù trước kia từng có người ỷ vào thân phận của mình đi tìm ả gây phiền toái, nhưng cuối cùng cũng phải hèn mọn rời đi. Sắc mặt ả càng thêm trắng, cộng với da thịt trắng nõn, dường như có thể nhìn thấy gân xanh. Gắt gao bấm chặt hai tay, đầu ngón tay đâm vào trong da thịt. Cưỡng ép chính mình nặn ra một nụ cười:
‘’Dạ, tiện tỳ đáng chết!’’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận