Họa Quốc Hoàng Thượng Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát


Nam Cung Vô Thương đáng giá hơn hết thảy?. Thật khờ. Nam Cung Vô Thương chẳng qua là một tên ngốc thôi.
Phải hình dung tâm trạng này như thế nào đây? Vị chát nồng đậm khắp lồng ngực, có thứ gì đó, tựa hồ như muốn chảy ra khỏi hốc mắt. Nhưng không thể! Thật không thể!
Kiêu ngạo như nàng, Lãnh Vô Tâm sao có thể dễ dàng làm trò vui như chảy nước mắt trước mắt kẻ khác?
"Nhưng, làm những điều này cho hắn thì thế nào? Ta biết rất rõ, ta và hắn vĩnh viễn không thể ở bên nhau. Hắn ở nơi quá cao, cho dù bị bẻ gãy cánh, vẫn ngự ở nơi ta không thể với tới. Người hắn cần, là một nữ tử có thể đứng bên cạnh hắn. Nữ nhân kia tuyệt đối không phải là ta! Ta không thể đến một nơi cao như vậy, nhưng, ngươi là đế vương, tình yêu của đế vương. Thật có thể “độc nhất vô nhị” sao?"
Yên Lạc đến lúc này, vẫn như cũ không quên hỏi vấn đề chính, nhất định phải nghe được lời cam kết của Lãnh Vô Tâm.
Lời cam kết của Lãnh Vô Tâm, chỉ cần được bật ra khỏi miệng nàng, cho dù trời đất có bị đảo ngược, nàng vẫn sẽ giữ lời.
"Ngôi vị đế vương là của ta, Nam Cung Vô Thương cũng sẽ là người của ta. Mà ta, chỉ “nhất sinh nhất thế nhất song nhân*”."

(*): một đời, một kiếp, một đôi uyên ương.
Lãnh Vô Tâm đột nhiên vươn tay về phía nữ tử đang rơi lệ không nguôi.
"Thỉnh đưa cho ta giải dược của độc tình."
Yên Lạc cười, lòng vẫn còn nghẹn ngào: "Giải dược của độc tình, ta sẽ tự tay đưa cho Mộ Dung Triệt, tội nghiệt do ta tạo ra, theo lý vẫn nên để cho ta bồi tội. Còn ngươi cùng Nam Cung Vô Thương, ta hi vọng vĩnh viễn sẽ không gặp lại."
Bởi vì không thể yêu nhau, cho nên hi vọng vĩnh viễn không gặp lại nhau.
Tình yêu vốn chính là như vậy, chứ không như câu nói, nếu như ngươi không thương ta, chúng ta còn có thể làm bằng hữu. Nếu như không thể yêu nhau, như vậy thà liền làm người xa lạ. Ít nhất còn có thể giữ ình một phần tôn nghiêm cuối cùng.
"Ngươi •••••••"
Lãnh Vô Tâm không bi bết nên nói những gì.
Mặt trời đã lên tới đỉnh, chói mắt đến sáng loáng.
Sáng chói xa hoa như gấm lụa, nhưng vẫn không sáng chói bằng nữ tử đang quỳ rạp người trên mặt đất.
"Điện hạ, đế vương vừa nghe được lệnh ngài ban xuống, liền giận tím mặt, muốn trừng phạt Phò mã."
Ám ảnh không biết bước ra từ nơi nào, phá vỡ đi sự yên lặng cùng ấm áp chỉ mới vừa xuất hiện.
Không nói thêm một lời với Yên Lạc, Lãnh Vô Tâm dường như dùng khinh công bậc cao nhất, vội vã chạy tới hoàng cung.
Phủ công chúa cũng không cách hoàng cung quá xa, cộng thêm tốc độ thật sự là cực nhanh của Lãnh Vô Tâm, chưa tới thời gian dùng một tách trà, nàng đã tới hoàng cung.

Hoàng cung đế quốc là thành trì trang nghiêm nhất kinh đô, không có bất kì tường thành nào xung quanh. Hoàn toàn là một tòa thành “rộng mở”. Nếu như dân chúng không dám đến gần hoàng cung, Lãnh Vô Tâm liền không thể tin được, đó là hoàng cung.
Lại một lần nữa cảm thán kỷ luật nghiêm minh nơi đây, Lãnh Vô Tâm tiến vào.
Thứ đầu tiên khắc sâu vào mi mắt chính là một rừng cây dầy đặc.
Tựa như rừng rậm nguyên thủy.
Do năm xưa đã từng học “Ngũ hành bát quái” cùng “Kỳ môn độn giáp thuật” cùng Hàn Phi, Lãnh Vô Tâm có thể xem hiểu. Những thứ này rừng cây dầy đặc thoạt nhìn không có tác dụng này chính là một trận pháp lợi hại đến dường nào.
Chỉ sợ đi nhầm một bước, liền sẽ bị vây chết trong trận pháp.
Ám ảnh nghĩ Lãnh Vô Tâm chưa từng đến đế quốc, tự động dẫn đường trước cho nàng.
"Điện hạ, từ giờ trở đi, xin ngài đi theo cước bộ của thuộc hạ."
Lãnh Vô Tâm đáp lời bằng một âm điệu thật thấp.
Ý vị nôn nóng muốn đến thật nhanh hàm xúc bên trong. Ám ảnh tự nhiên sẽ hiểu Lãnh Vô Tâm lo lắng điều gì, tăng nhanh tốc độ đi về phía trước.

Mọi thứ đột nhiên bừng sáng, thứ ẩn sau khu rừng rậm chính là một tòa cung điện thanh lịch tao nhã khí phách.
Ánh mặt trời dịu dàng chiếu rọi vạn vật, màu vàng kim sáng rọi trên mái hiên, phản xạ ra luồng sáng hoa lệ, làm cho người ta cảm thấy chói mắt. Trụ nơi bốn góc cung điện là những cột đá cẩm thạch màu trắng, thật trầm ỗn yên tĩnh. Ở giữa các thạch trụ là bậc thềm đá, phía trên được trải bởi một tấm lụa tơ tằm mỏng, một cơn gió nhẹ thổi nghịch hướng qua, lớp sa mỏng được nâng lên, màu bạc hòa lẫn cùng ánh mặt trời, tọa nên một sắc thái rực rỡ.
Cách đó không xa, một con suối xanh tươi đang ào ạt chảy, như một sợi dây lưng màu ngọc bích vây lượn một vòng quanh hoàng cung, rồi chảy về sâu trong rừng cây. Suối nước như phát ra những ánh sao sáng làm cho con người ta cảm thấy thật thoải mái, hết thảy mọi thứ thật bình yên.
Trong cung điện không có một người, bước chân quỷ dị của ám ảnh chợt dừng ngay cửa cung điện, giọng nói như ẩn chứa nội lực.
"Điện hạ vào cung ——"
Mọi thứ vẫn yên lặng •••••••
Không một tiếng động đáp lại ••••••
Vậy mà, thật nhanh sau đó, hàng ngàn giọng nói bất đồng đồng thời vang lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui