Đợi đến khi Lãnh Vô Tâm phất tay một cái, hai người bọn họ cũng rất thức thời phi thân rời đi. Tốc độ giống như đang truy nguyệt, ngay cả người được xưng là có thân pháp quỷ mị - Lãnh Vô Tâm cũng không thể hoàn toàn nắm chắc rằng mình có thể vượt qua hai người.
Nhẹ nhàng nhắm lại đôi mắt, nàng mặc dù đã từng nghĩ tới thế lực cường hãn của đế quốc kia, nhưng cũng không ngờ nó lại mạnh cùng hung hãn như thế.
Nhân tài như vậy, một văn một võ, hết lần này tới lần khác văn võ song toàn, mâu thuẫn toàn tài. Bồi dưỡng một loại người như thế, sẽ cần hao phí bao nhiêu tinh lực cùng tài lực, nàng dĩ nhiên biết, hơn nữa nó cần có kì ngộ. Hết thảy hết thảy, có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Song, tùy tiện tìm một người có thể lật đổ thiên hạ, thế nhưng hắn lại chỉ có thể làm thị vệ, còn có thể cam tâm tình nguyện chỉ trở thành thị vệ, một cái bóng, không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Khoảng chừng một canh trà trôi qua, hai lão giả mặc triều phục màu sáng bỗng vội vã chạy tới.
Nói là vội vã, nhưng cũng không hẳn.
Bởi vì nhìn bọn họ đi tưởng như cực kỳ vội vàng, nhưng đáy mắt lại không có thần sắc gấp gáp, còn cẩn thận quan sát cảnh sắc xung quanh.
Đồng thời cũng quan sát người giả vờ ngủ say - Lãnh Vô Tâm.
Áo đen tóc đen, ẩn trong bóng tối.
Trong phòng không có lấy một tia sáng, làm cho người nào đó không quen có chút cảm giác khiếp đảm. Hai người bon họ dù sao cũng là người từng trải sự đời, chần chờ cũng chỉ trong chốc lát, sau đã đi vào cửa phòng.
Theo quy củ, họ chậm chạp quỳ xuống.
"Thần tham kiến điện hạ, điện hạ kim an."
Bọn họ vốn không muốn tới, điện hạ bây giờ vẫn còn đang trong thời gian thí luyện*, bọn họ tuyệt đối không được phép quấy rầy .
(*) : thí luyện = thử việc, kiểm tra, test
Vậy mà, bọn họ vẫn phải tới, mang theo ý kiến của mọi người trong triều đình đến cho đế vương trầm mặc thần bí khó lường này.
Không tệ.
Đế vương tất nhiên là biết được bọn họ tìm đến là vì chuyện gì, nhưng lại không ngăn cản, cũng không có bất kì cảnh cáo nào, cảm giác tựa như chẳng có gì xảy ra, vì thế bọn họ mới có thể an tâm, dám tìm đến Lãnh Vô Tâm.
Nhưng không ngờ, không biết do nguyên do nào mà hai người thị vệ bọn họ nhờ chuyển lời rốt cuộc lại quay về, sắc mặt cực kì khó coi, mang theo biểu tình không khỏi sợ hãi, đại khái là bị thứ gì đó trách phạt.
Ở đế quốc, ám vệ của đế vương, có địa vị cao hơn cả đại thần, họ nhận được sự tín nhiệm tuyệt đối của đế vương, cũng tuyệt đối trung thành với đế vương.
Bọn họ không thuộc về quan lại, cho nên không có bất kỳ quan lại nào có thể quát lớn bọn họ, có thể trừng phạt bọn họ, chỉ có cái người trên cả vạn người kia thôi.
Vậy nên, lời nói của cả hai ám vệ, mới khiến cho bọn họ kinh hãi. Đồng thời hiểu, cái gọi là “chuyển lời”có bao nhiêu sai lầm.
Giẫm đạp tôn nghiêm của đế vượng, đối với thần tử tuyệt đối là tử tội!
Mà điện hạ tuyệt đối sẽ trở thành đế vương tiếp theo, chưa lên ngôi Tân Đế mà họ đã đắc tội với nàng, về sau khi nàng vào triều đình sẽ như thế nào? Chắc họ sẽ không trở thành vật hi sinh để cho Tân Đế giết gà dọa khỉ chứ?
Suy nghĩ rất nhiều, về tương lai, về hiện tại.
Nhưng, có một số việc, bọn họ phải làm!
Cho dù biết, khi nói ra chuyện này, Tân Đế sẽ có phản ứng gì.
Vẻn vẹn nửa giờ, thiếu nữ nằm nghiêng ở trên giường mềm trên vẫn không có bất kỳ động tác nào, phảng phất như nàng chân chính ngủ thiếp đi. Hai người họ đã có tuổi, hơn nữa họ vốn là những kẻ tôn quý, rất ít bị phạt tội, bộ dáng họ như vậy mà quỳ nửa giờ, đơn giản là thu hết nửa cái mạng già của bọn họ.
Làn áo sau lưng đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp, thân thể cũng không dám có nửa điểm di động, quỳ gối trong bóng tối, len lén quan sát thiếu nữ đang nằm trên giường mềm, trong lòng thầm kêu khổ.
"A? Đây không phải là các đại nhân muốn bảo Bổn Cung đặc biết đến chỗ họ một chuyến để nghe bọn họ nói chuyện sao?"
Trong bóng tối, Lãnh Vô Tâm đột ngột quay người lại, giễu cợt nói.
Bên trong có bấy nhiêu châm chọc, mọi người đều biết.
"Vi thần không dám! Vi thần đáng chết!"
Đã sớm nghe về thanh danh bên ngoài của nàng, vốn nghĩ họ bất quá chỉ là một đám ngu dân, ngôn từ ngu ngốc, bây giờ mới biết trong đó có bấy nhiêu lợi hại.
Thủ đoạn sao mà lợi hại, sao mà cường hãn, uy hiếp.
Người này trời sinh đã là đế vương!
Bất kể là nam là hay nữ, cũng sẽ là tất yếu!
Hắn đột nhiên có chút hối hận khi đáp ứng thỉnh cầu của những kẻ khác, ôm lấy cái nhiệm vụ này.
Đắc tội với nàng, nàng tất nhiên sẽ không để cho họ van xin. Hai người cơ hồ đã chắc chắn điểm này.
"Quan Lớn như đại nhân thế nào lại có thể đáng chết? Xem ra Bổn cung, Bổn cung mới phải là người đáng chết mới đúng! Không nên để cho đại nhân tới đây, phải nên nghe theo lời đại nhân, đến chỗ của đại nhân mới đúng." Dừng một chút, ánh mắt bén nhọn: "Nghe ám vệ nói, đại nhân có chuyện tới tìm Bổn cung? Bổn cung nghĩ, chắc Đại Nhân Môn có chuyện muốn “phân phó*” cho Bổn cung nhỉ."
(*) : chữ phân phó ở đây còn có nghĩa là dạy bảo, sai bảo kẻ dưới trướng làm việc
Hai chữ “phân phó” còn chưa kịp nói ra, hai người liền điên cuồng dập đầu.
Nói giỡn.
Phân phó từ để kẻ trên nói với kẻ dưới.
Phân phó công việc cho đế vương tương lai? Vậy không phải nói bọn họ mong ước soán vị của nàng sao?
Đây chính là tội tru di cửu tộc, không cần bàn cãi!
"Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết, điện hạ tha mạng ——"
Trong bóng tối, mơ hồ có máu tanh tràn ra.
Lãnh Vô Tâm cười yếu ớt, nhếch miệng lên, thuần mỹ hơn cả Thiên Sứ.
"Đáng chết? Đúng!"
Bỗng nhiên mở mắt, đôi cong người nàng bỗng trong bóng tối sáng kinh người.
"Các ngươi sao lại không đáng chết! Quân là quân, thần là thần, các ngươi ngay cả điều này cũng không rõ sao? Xem ra là lão ta hồ đồ, không biết phụ hoàng có loại cảm giác này với hạ vị đây không?"
Lời sau không cần phải nói, hai người cũng rất rõ ràng.
Đây là nói bọn họ già nên hồ đồ, đây là nói nàng có ý định tước đoạt chức quan của bọn họ.
"Nói, chuyện gì nhất định phải tìm tới Bổn cung?"
Hít sâu một hơi, Lãnh Vô Tâm suy nghĩ một chút, lại nói thêm một câu: "Có vài lời, có vài việc, các ngươi nên suy nghĩ kỹ càng rồi hãy nói, nếu sai, hậu quả thế nào chắc các ngươi biết, đơn giản tuyệt đối là các ngươi không thể muốn thế nào được thế ấy. Chắc hản, ở đế quốc các ngươi cũng nghe qua Bổn cung không phải là kẻ dễ bàn chuyện, nếu các ngươi muốn làm việc ở trướng dưới Bổn cung, các ngươi tốt nhất nên theo ý Bổn cung."
Thuận ta thì sống nghịch ta thì chết!
Lãnh Vô Tâm nên uy hiếp họ tuyệt đối trước, căn bản là nàng cảm giác được lời bọn họ sắp nói ra, tuyệt đối không đơn giản.
Có thể làm cho bọn họ mặc kệ chết sống, dười cơn tức giận của nàng, vẫn phải nói ra, nhất định là đại sự.
Không có gì có thể ngăn cản bọn họ tới gặp nàng sao? Rốt cuộc là chuyện gì?
"Thần hiểu, thần hiểu."
Hai người trăm miệng một lời.
Song, họ trao đổi một ánh mắt cho nhau, người quỳ gối bên phải mở miệng.
"Điện hạ, thần có một bản tấu."
Lãnh Vô Tâm không trả lời.
Triều thân dâng tấu, thì tất tấu cho hoàng đế nghe, mặc dù nếu không có việc gì xảy ra, nàng đương nhiên sẽ là đế vương, nhưng đâu phải tất yếu phải nhanh tấu cho nàng.
"Thần đại diện cho tất cả ý kiến của mọi người, thỉnh cầu điện hạ đổi Phò mã!"
Đại thần gắt gao cắn môi, kiên định tiếp tục.
Thay Nam Cung Vô Thương?
Đổi Phò mã?
Sao•••••• Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
"Nói rõ lí do."
Lãnh Vô Tâm đơn giản đi vào chánh đề.
Lý do gì? Nam Cung Vô Thương một mực dây dưa với nàng, căn bản là không thể làm ra bất kì sự tình chính yếu gì, khiến bọn họ kiên định đổi Phò mã? Nam Cung Vô Thương không thể không ưu tú, nếu hắn không ưu tú, cũng sẽ không ngay vào lúc nàng chín tuổi, định hắn trở thành phu quân tương lai của nàng?
Nếu không phải là nguyên nhân bên trong, giải thích duy nhất, chính là tại bên ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...