Hiện tại quan trọng nhất là giữ thể lực, cuộc hỗn chiến ngày mai mới trọng yếu nhất, nếu hỗn chiến thua, mọi thứ đều trở thành công cốc
Chạng vạng, Lưu Nguyệt học viện cứ theo lẽ thường chuẩn bị xong dạ tiệc, tiểu đồng cẩn thận gõ cửa Đào Yểu Quán.
Lãnh Vô Tâm vốn là cạn ngủ*, lúc tiểu đồng vào tới cửa, nàng đã tỉnh, đang chuẩn bị đứng dậy, thay đổi y phục.
(*) : dù ngủ nhưng rất dễ thức giấc
Vào đêm hôm qua đã có một trận mưa, mặc dù đã qua một ngày, nhưng những cục đá trên đoạn đường nhỏ vẫn còn lưu lại một màng nước mỏng. Cây cối tại đình viện được bao phủ bởi màu xanh ngắt mát mẻ, màu của ngọc bích lay động lòng người, chỉ có vào mùa thu tại Lưu Nguyệt học viện .
Đi qua dãy hành lang ngoằn ngòe, giờ đây nó đã được treo đầy hoa đăng, nhưng vì trời mới chạng vạng, hoa đăng vẫn chưa được thắp sáng, bù lại, những sợi dây ngọc treo hoa đăng lại được gió thổi bay, lay động khẽ lắc lư.
Tại dãy hoa đăng cuối, Lãnh Vô Tâm ngửng đầu lên liền nhìn thấy người nọ.
Nam Cung Vô Thương một thân áo lam, sáng chói như Dạ Minh Châu, hệt như một bức họa tuyệt đẹp. Tay áo thật dài rớt xuống bên eo, đường may nơi vạt áo toàn vẹn và tự nhiên, điểm xuyết tơ vàng quý giá. Dung nhan của mặt nạ da người lại có xinh đẹp tuyệt trần, khí thế lẫm liệt, không thể phạm vào.
Lãnh Vô Tâm cũng không biết hình dung cái cảm giác trong lòng mình như thế nào, không muốn gặp hắn là thật. Không muốn né tránh cũng là thật.
Cước bộ của hai người đồng thời dừng lại, nhìn nhau không nói gì.
"Thủ đoạn hôm nay của điện hạ thật rất được, nhưng trận đánh cuộc kia chỉ vừa mới bắt đầu, về sau còn chưa biết thắng thua ."
Nam Cung Vô Thương mở miệng trước, phá đi bầu không khí lạnh băng cho Lãnh Vô Tâm, cũng như tạo ra đề tài nói chuyện cho hai người.
Con ngươi Lãnh Vô Tâm nhíu lại.
"Bất quá, một khi đã đánh cược, lúc bắt đầu nếu đã không thắng, thì về sau sẽ khó mà có vận khí tốt. Đến khi đó, hi vọng ngươi sẽ không quỵt nợ."
Một nam một nữ khẽ bước chậm, mỗi một bước đi của họ đều vô cùng chậm, thong thả ung dụng. Thỉnh thoảng lại nhìn thẳng vào mắt nhau, mọi ánh mắt của hai người đều rất bí hiểm.
Tại thời đại này, khi cử hành yến hội, họ đều sẽ dùng đệm ngồi, không dùng ghế, bọn họ cho rằng, dùng đệm ngồi, tư thái sẽ cao nhã hơn ghế. Khi ngồi dậy, tư thái sẽ càng thêm đẹp mắt.
Lưu Nguyệt học viện, học viện lớn nhất tại đại lục, đương nhiên sẽ phải dùng đệm ngồi.
Tại đình viện, đệm ngồi tràn ngập, Lãnh Vô Tâm ngồi xếp bằng, hiếm thay làm sao, làn váy dài của nàng khi kéo dài trên mặt đất, đã cuốn thành một vòng hoa.Nam Cung Vô Thương theo sát phía sau, ngồi bên trái Lãnh Vô Tâm, dung mạo đoan trang, ưu nhã, hắn bưng ly rượu lên, nhìn vào cánh hoa đào vô tình rơi ở bên trong.
Bởi vì Lãnh Vô Tâm cùng Nam Cung Vô Thương đã đến, cho nên những món ăn tinh sảo, ngon lành, lập tức được bưng lên bàn bằng một cách nhẹ nhàng như nước chảy, những đóa hoa thơm trong đình viện, vẫn như cũ, lặng lẽ tung bay như lúc ban đầu, nơi nơi được phủ đầy một màu hồng xinh đẹp.
Người đến lúc này chỉ có 3 người, Lãnh Vô Tâm, Nam Cung Vô Thương, miễn cưỡng cũng có thể gọi là đông. Người đến trước họ, trông thật nhạt nhẽo, muốn nói nhưng lại thôi, cố làm ra vẻ thanh cao. Thấy ánh mắt Lãnh Vô Tâm quét qua, cũng cúi đầu xuống đất, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Ước chừng qua một hồi lâu.
Mọi người lục tục đến, trong chốc lát, đã ngồi đầy đình viện.
Bởi vì số đệm trong đình viện đã được sắp xếp cùng an bài một cách chu đáo,cho nên cũng không phát sinh chuyện hai người giành chỗ ngồi ... . Hết thảy đều tiến hành đâu vào đấy.
Lạc Hàn Y ngồi bên phải Lãnh Vô Tâm, vào buổi trưa Mộ Dung Dạ cũng đã xuất hiện ở trước mặt mọi người. Tại hoàng cung, hắn cũng không còn suy sút, chán cường nữa, mái tóc dài như lửa đỏ, khiến cả người hắn như phát ra vầng sáng chói mắt.
Lãnh Vô Tâm không nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ nhàng bưng ly rượu lên, bên khóe miệng nàng là một nụ cười mỉm, cực kì tiêu chuẩn, vĩnh viễn không thay đổi.
Hôm nay Lãnh Vô Tâm không mang mạng che mặt, vì đã nhiều năm không phơi nắng, mặt nàng có chút tái nhợt, dưới sự chiếu rọi của ánh đèn, nơi gò má có chút đỏ ửng. Hết sức đẹp mắt.
Đại đa số những người ngồi ở đây, vốn chưa từng nhìn thấy gương mặt dưới lớp mạng che của Lãnh Vô Tâm, cộng thêm những lời đồn đãi, hầu hết đều là ác độc về nàng ..., cho nên ai nấy đều nghĩ dáng dấp Lãnh Vô Tâm, thật sẽ có chút “khó nói”
Hôm nay nàng bỏ xuống khăn che mặt, gương mặt nàng mặc dù không thể coi là khuynh thành tuyệt sắc, nhưng lại có cảm giác rất tự do, phong lưu, tiêu sái.
Sự chênh lệch cao giữa tin đồn và sự thật như vậy, khiến cho bọn họ giật nảy mình .
Cho tới khi Bách Lưu Ly tiến vào.
Lãnh Vô Tâm giơ ly rượu lên, hướng về nam tử mặc áo tím – Lạc Hàn Y, nàng cười nhẹ.
"Một chén."
Xa xa chạm cốc*, ngửa đầu, uống.
(*) : tức là Lãnh Vô Tâm chỉ đưa ly rượu lên, tỏ ý mời, chứ không chạm mạnh vào cốc Lạc Hàn Y
Khoảnh khắc phong hoa ấy, không chút câu nệ, chấp nhất, chỉ phóng khoáng, thành thật.
Đôi mắt màu tím của Lạc Hàn Y chợt lóe, hắn cũng cười nhẹ một tiếng.
"Lạc Hàn Y cảm tạ sư tỷ ."
Hắn cũng dứt khoát đưa ly rượu lên.
Gương mặt Nam Cung Vô Thương vẫn cứ vậy, rất nhàn nhã , phảng phất như không nhìn thấy. Mà ngồi ở đối diện Lãnh Vô Tâm - Mộ Dung Dạ, trong mắt hắn lại lóe lên một tia nhìn tức giận, cùng chút phức tạp.
Những loại hành động tinh xảo, vi diệu* này của bọn họ, dĩ nhiên sẽ rơi vào trong mắt mọi người.
(*) : kì diệu, khó tin
Phản ứng của bọn họ cũng thật tinh diệu*.
(*) : đẹp đẽ, tinh xảo
Trên căn bản đều là làm bộ như không nhìn thấy, chỉ chuyện trò cùng nhau về chuyện của bản thân, nhưng hết lần này tới lần khác, ánh mắt lại thỉnh thoảng hướng về phía bọn họ.
"Khụ khụ —— các vị anh hùng có thể im lặng một chút hay không."
Chủ vị rốt cục cũng đi ra.
Chủ trì chính là lão già hồi sáng.
Râu ria hoa râm, theo tần số nói chuyện của hắn mà nhếch lên rồi lại nhếch lên: "Hôm nay là dạ tiệc của Lưu Nguyệt học viện, theo lệ thường, vốn cũng muốn mời tiểu thư của gia tộc Bách Lý biểu diễn, chẳng qua là •••••••"
Câu nói kế tiếp không nói ra, nhưng tất cả mọi người đều hiểu .
Bách Dao vừa chết, Bách Lưu Ly sao lại có tâm tình biểu diễn.
"Không sao!"
"Ai nha, vốn nghĩ rằng có thể nhìn thấy tài nghệ của giang hồ đệ nhất mỹ nhân, không nghĩ tới lại thế này, lại phải chờ thêm ba năm nữa."
"Chúng ta hiểu."
"•••••••"
Có xúc động phẫn nộ , có an ủi , có cảm thán, còn có ••••••• không chút biểu tình.
Thời khắc mọi người đang ồn ào, Bách Lưu Ly bỗng đứng dậy.
Nhu hòa, yếu ớt, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô.
"Lần này không thể biểu diễn trước mặt các đại gia, Lưu Ly cũng rất tiếc••••••• chẳng qua là ••••••• ca ca của Lưu Ly ••••• ca ca •••••• bị chuyện như vậy, Lưu Ly thật sự không có tâm tình biểu diễn."
Còn chưa nói xong, hốc mắt nàng đã đầy nước.
Lê hoa đái vũ*.
(*) : hoa lê đẫm mưa trước đây được dùng để diễn tả gương mặt đẹp khi khóc của Dương Quý Phi, sau này được dùng để diễn tả vẻ đẹp của người con gái
Hẳn chính là diễn tả cảnh tượng lúc này.
Lãnh Vô Tâm lại bưng ly rượu lên, khẽ nhấp miệng, chờ lời tiếp theo của Bách Lưu Ly.
Quả nhiên ••••••••
"Mặc dù võ lâm đại hội là muốn dùng võ công chọn lựa minh chủ võ lâm, nhưng Lưu Ly cho là, làm minh chủ võ lâm, trừ võ công, trọng yếu nhất chính là đức hạnh. Tranh tài thì tranh tài nhưng hẳn cũng biết điểm dừng, không thể vì ham muốn cá nhân, mà khiến cho cả một gia đình tan thương." Nàng dừng một chút, những giọt nước mắt cực lớn rớt xuống: "Chuyện của ca ca ta chính là vết xe đổ, mong các anh hùng có thể vì Lưu Ly mà giải oan. Lưu Ly thay mặt cả gia tộc Bách Lý, vô cùng cảm kích, kễ từ nay về sau, gia tộc Bách Lý sẽ để hắn làm chủ, sai đâu đánh đó!"
Làm chủ, sai đâu đánh đó!
Bốn chữ, trọng lượng đâu chỉ ngàn cân.
Có thể khiến cho gia tộc đệ nhất võ lâm vì mình mà làm chủ, sai đâu đánh đó, sẽ là loại vinh dự cỡ nào.
Nếu là ngày thường, vào lúc này, không biết sẽ có bao nhiêu người nói tiếp, nhưng hiện tại lại an tĩnh đến mức kì dị. Người giang hồ, không có nghĩa là không có đầu óc.
Không có đầu óc, không thể bước vào dạ tiệc của Lưu Nguyệt học viện.
Nhân vật chính lúc này là một người khác.
Lãnh Vô Tâm đang ngồi ở đó, kẻ ngu mới đụng vào.
Huống chi, Lãnh Vô Tâm cường thế, hiếm có đến thế nào, người không phải tầm thường mới dám khiêu chiến với nàng.
Có năng lực, cũng chỉ có mấy người mà thôi.
Mộ Dung Dạ không thể nào mở miệng, dù Lãnh Vô Tâm đã giết Lãnh U Nguyệt, dù hắn hận Lãnh Vô Tâm đến cỡ nào đi nữa, hắn cũng sẽ không mở miệng đáp ứng, trừ phi hắn điên, trừ phi hắn muốn Hợp Quốc bị hủy dưới tay hắn.
Nếu như hắn không muốn, hắn tuyệt đối không đáp ứng.
Vì thế, Bách Lưu Ly cũng tự mình loại bỏ cơ hội Mộ Dung Dạ giúp nàng.
Một cơ hội khác chính là Lạc Hàn Y.
Nhưng tất cả mọi người đều biết mối quan hệ giữa Lạc Hàn Y cùng Lãnh Vô Tâm rất tốt. Hơn nữa, bản thân Lạc Hàn Y chỉ si mê với võ học, không phải là với quyền lợi, gia tộc Bách Lý dù có để hắn làm chủ, sai đâu đánh đó, thì ở trong mắt hắn, nó chẳng là gì, cho nên, Lac Hàn Y cũng không được.
Ánh mắt mọi người hướng về Nam Cung Vô Thương.
Mà ánh mắt Bách Lưu Ly từ đầu đến cuối, đều chỉ hướng về Nam Cung Vô Thương.
Nhưng Nam Cung Vô Thương vẫn coi như không để ý.
Ánh mắt Lãnh Vô Tâm lướt nhìn Bách Lưu Ly một thoáng, nó vô cùng lạnh nhạt, nhưng lại làm cho Bách Lưu Ly không tự chủ mà cắn môi dưới, sắc mặt nàng từ tái nhợt chuyển thành trắng bệch.
"Vô Thương ca ca •••••••"
Thanh âm mềm nhũn, nức nở, khiến cho người ta thương tiếc.
Lãnh Vô Tâm rốt cục cũng cười ra tiếng.
Ánh mắt mọi người lập tức chuyển hướng, dừng lại tại trên người Lãnh Vô Tâm.
"Xem ra lời Bổn cung nói lần trước thật đúng." Thong thả đung đưa ly rượu, cánh hoa đào màu hồng rớt bên trong khẽ xao động tạo thành những vòng bọt nước, trông thật đẹp mắt.
"Bổn cung cười vào, như thế này thì giang hồ đệ nhất mỹ nhân cùng đệ nhất danh kỹ có cái gì khác nhau?"
Nàng dừng một chút.
Bởi vì không bị khăn che mặt che khuất, nụ cười của nàng rất rõ ràng.
Đôi con ngươi mênh mông như dòng nước tựa như đang được thắp sáng.
"Có cái gì khác không? A! Đúng rồi! Có chứ. Đệ nhất danh kỹ làm sao có thể sánh bằng giang hồ đệ nhất mỹ nhân? Danh kỹ thì dựa vào nam tử thành danh, khoe khoang sắc đẹp, không giả bộ thanh thuần. Giang hồ đệ nhất mỹ nhân tuy cũng dựa vào nam tử thành danh, cũng khoe khoang sắc đẹp. Nhưng, lại thích giả bộ thanh thuần, tựa như Thiên Tiên."
"Lãnh Vô Tâm! Cái đồ tiện nhân này!"
Bách Lưu Ly tức giận đến mức mặt trắng bệch.
Bật thốt lên, quên mất nỗi sợ hãi của bản thân!
Tất cả mọi người đều nghĩ lần này Bách Lưu Ly chết chắc, ai cũng cho là Lãnh Vô Tâm sẽ giận dữ xuất thủ.
Đáng tiếc ••••••••
Hết thảy tưởng tượng đều không biến thành sự thật
Lãnh Vô Tâm vẫn nhàn nhã thưởng thức ly rượu, xoay xoay nó.
"Làm chủ, sai đâu đánh đó? Gia tộc Bách Lý kể từ lúc Bổn cung xuất cung, số mạng của nó liền được định đoạt rồi, ngươi nghĩ nó còn có thể để ai đó làm chủ, sai đâu đánh đó sao? Gia tộc Bách Lý nếu không thể để Hợp Quốc “dùng”, ngươi cảm thấy nó còn cần thiết tồn tại sao?"
Hợp Quốc không thể dùng
Hơn nữa, so với bất kì thời kì nào, nó phải hùng mạnh hơn.
Ít nhất, là trong lúc đánh cược này
Mọn nhân tố có thể ngăn trở Hợp Quốc cường thịnh, ta đây sẽ diệt trừ!
Lời của Lãnh Vô Tâm như “quăng đá vào hồ nước*”, hoàn toàn khiến Bách Lưu Ly suy sụp.
(*) : gần nghĩa với câu “tát nước vào mặt”
Thời điểm Bách Dao gặp chuyện không may, việc đầu tiên nàng làm là liền phát tin tức về Bổn gia (nhà), nhưng mãi vẫn không nhận được tin hồi đáp.
Sâu trong lòng, nàng cũng đã cảm thấy mơ hồ bất an, nhưng lại tự lừa gạt mình rằng chẳng có gì cả, thư trả lời có thể vì một lý do nào đó mà bị chậm thôi.
Hiện tại Lãnh Vô Tâm chợt nói thẳng ra, lại rành mạch như vậy, khiến cho nàng không còn cách nào trốn thoát sự thật.
Nàng vì sao lại không thể điên cuồng?
Vì sao không thể điên cuồng đây?
Từ trên thiên đường thẳng rơi xuống địa ngục, một đường thẳng đứng, không chút báo trước, ngay lập tức.
Bách Lưu Ly không biết chuyện gia tộc Bách Lý làm vào sáu năm trước, chỉ nghĩ mọi chuyện Lãnh Vô Tâm làm là vì Nam Cung Vô Thương, cho nên nàng ta mới khi dễ nàng.
"Hừ! Lãnh Vô Tâm, đồ độc phụ*! Ngươi làm nhiều chuyện như vậy, ngươi dám nói tất cả đều là vì Hợp Quốc sao?"
(*) : đồ đàn bà ác độc
Thời điểm con người bị đàn áp, áp bức, nóng nảy điên cuồng, cái gì cũng có thể làm được.
Nếu là lúc trước, Bách Lưu Ly kiên quyết không thể vì bất cứ lý do nào mà để xuống thứ nàng thích nhất - danh tiếng cùng mặt mũi, nhưng hiện tại, nó đã không còn trọng yếu nữa. Ở trong mắt nàng, không còn thứ gì còn có thể trọng yếu nữa.
Chỉ cần người ở trước mặt nàng vẫn còn là cô gái đang ung dung uống rượu kia, thì không còn gì là trọng yếu nữa!
Chỉ cần có người nọ!
Nàng muốn hủy diệt nàng ta!
Cho dù có phải chết thì cũng phải cùng chết với nàng ta!
"Được! Khá lắm hoàng hậu Hợp Quốc! Khá lắm vì dân vì nước!"
Nàng chợt cười to, còn chút nào yểu điệu ư? Tất cả mọi người đều bị biến cố bất ngờ này làm cho sợ ngây người.
Chỉ có người ngồi ở trên vị trí thượng tịch* của Lưu Nguyệt học viện - viện trưởng, lão chỉ tỏ vẻ bằng một cái lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài tới mức không thể dễ dàng hơn. Tỉ mỉ chuẩn bị dạ tiệc, rồi lại bị người khác làm cho náo loạn, thật uổng công .
(*) : vị trí dành cho người có cấp cao nhất
"Lãnh Vô Tâm, lý do mà ngươi đối phó với gia tộc Bách Lý là gì, trong lòng ngươi hẳn rõ ràng nhất!"
Khóe miệng cong thành một nụ cười quái dị: "Là vì hắn phải không? Ngươi thừa nhận đi, ngươi thương hắn !"
Bàn tay cầm ly rượu có chút cứng lại.
Loại động tác vi diệu* này, khiến cho ba vị nam tử ưu tú nhất biến sắc.
(*) : kì diệu, thần kì, khó tin
Một vị là Mộ Dung Dạ, hắn để mạnh ly rượu xuống, khiến dòng rượu ngon văng đầy lên trên nền đất.
Một vị khác là Lạc Hàn Y, nụ cười nơi khóe miệng của hắn bỗng dưng đông cứng lại, đôi con ngươi màu tím tối sầm.
Cuối cùng chính là Nam Cung Vô Thương, đôi mắt quanh năm phủ đầy sương mù của hắn chợt thoáng qua một tia mừng rỡ.
Thần sắc của ba người hoàn toàn khác nhau.
Nhưng đều bị nhất cử nhất động của Lãnh Vô Tâm điều khiển.
"Lãnh Vô Tâm, ngươi mới phải là người đáng thương nhất! Vô Tâm, Vô Tâm, ha ha, ngươi quả nhiên không có tâm! Thế nào? Không dám thừa nhận sao? Loại người có lòng dạ sắt đá như ngươi mà cũng bị thứ khác tác động sao, sao ngươi lại không dám thừa nhận?!"
"Câm miệng!"
Đôi con ngươi rực rỡ của thiếu nữ nhíu lại, một ly rượu đào bị nàng tiện tay ném tới, vừa đúng rót vào cái miệng đang chuẩn tiếp tục mở ra của Bách Lưu Ly.
Bách Lưu Ly bị dòng rượu cay làm cho sặc.
Trên gương mặt kiều mỵ như hoa hiện lên vẻ đắc ý.
"Khụ khụ •••••• thế nào •••••• chột dạ? Nói cho ngươi biết ••••••• người hắn yêu thích là ta ••••••• ta mới là tân nương của Vô Thương ca ca, phụ thân đã sớm nói cho ta biết ••••••• ta sẽ là hoàng hậu của Vô Thương ca ca •••••• !"
Hai chữ hoàng hậu vừa rơi xuống.
Yến hội cũng không thế tiếp tục giữ vững được sự an tĩnh lúc ban đầu nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...