Lẽ dĩ nhiên, bọn họ sẽ phải đấu với nhau.
Theo quy tắc của Lưu Nguyệt đại hội.
Cuộc hỗn chiến với muời người
Lạc Hàn Y tuyệt đối sẽ phải chiến đấu với họ, mà Lãnh Vô Tâm, đương nhiên cũng có thể nằm trong số đó.
Đánh một trận với nhau, vốn đã là một chuyện không thể trốn thoát.
Sáng sớm hôm sau, thị đồng đã đừng chờ sẵn ở cửa. Lãnh Vô Tâm cười nhẹ đi theo bước chân của thị đồng, tới lôi đài* của đại hội.
(*) : sàn đấu
Nàng thay đi bộ áo màu lam, cũng như sự luống cuống của mình ngày hôm qua.
Lãnh Vô Tâm mặc một bộ trang phục màu đen như mực. Khiến nàng hấp dẫn không ít ánh mắt của các nam nhân, cùng nữ nhân.
Bởi vì chuyện ầm ĩ của ngày hôm trước, không ít người đã tra ra thân phận của Lãnh Vô Tâm. Người thì sợ hãi kẻ thì phòng bị. Cố Tú Quận Chúa rất có danh tiếng nhưng tuyệt đối không phải là loại danh tiếng tốt đẹp gì.
Trừ tàn nhẫn, vô tình, càng thêm máu lạnh, Vô Tâm.
Huống chi nàng trừ võ công sâu đến mức không lường được ra, còn có thứ trọng yếu hơn, thân phận —— hoàng hậu của Hợp Quốc!
Mặc dù nói tỷ võ thì bất phân thân phận, nhưng liệu có người nào sẽ ngu ngốc tự mình đi tìm chết chứ, chọc ghẹo một cô gái mà sau lưng lại có hậu thuẫn của cả một quốc gia? Lỡ như, nàng bất luận đạo nghĩa sau khi tranh tài thì “ném đá giấu tay”, thì chẳng phải là tự mình tìm phiền toái sao?
Mọi người phần lớn đều ôm cái tâm niệm “không nên chọc vào nàng”.
Cho nên, khi Lãnh Vô Tâm đi qua, thì đám người kia sẽ cơ hồ tự động tránh ra tạo thành một lối đi nhỏ.
Theo lệ thường của đại hội võ lâm, chủ nhân của Tứ Uyển, có thể không cần tham gia vòng loại, trực tiếp vào vòng thứ hai.
Mà tại vòng loại, những người có tư cách tham gia sẽ được minh chủ võ lâm tiền nhiệm công bố.
Danh sách đó được cân nhắc từ danh tiếng của bản thân họ trên võ lâm, cũng như trình độ võ công cùng mọi vài điều kiện khác. Sau đó lại tiếp tục chọn ra 100 người tham gia vòng loại.
Vòng loại sẽ loại đi 50 người.
Năm mươi người còn lại.
Cộng thêm bốn chủ nhân của Tứ Uyển, tổng cộng sẽ có năm mươi bốn người, tham gia vòng thứ hai.
Vòng thứ hai sẽ là một cuộc đối đầu giữa mười người.
Hỗn chiến là một điều đương nhiên sẽ xảy ra.
Vô luận mười người đó chiến đấu như thế nào, đánh nhau như thế nào, chỉ cần còn một người sống sót là được.
Bởi vì là tranh tài, nên cái chết là một điều khó tránh khỏi, đó như đã trở thành một quy định của đại hôi võ lâm, chỉ cần không phải trả thù, mà là tranh tài, vô ý thất thủ, sẽ không truy cứu trách nhiệm.
Điểm này rất giống với sự huấn luyện Dong Binh ở thế kỉ 21, đúng sai không quan trọng, miễn sao còn một kẻ sống sót ở phút cuối là được.
Vòng đầu tiên, ngay từ lúc Lãnh Vô Tâm trở về học viện đã tranh tài xong rồi.
Hôm nay đúng lúc là vòng thứ hai.
"Các tỷ muội võ lâm, lão hủ bất tài, nhưng vì lời đề nghị của minh chủ, lão hủ đây đành chủ trì vòng đấu thứ hai, cũng là cuộc đấu quan trọng nhất. Tại cuộc đấu lần này, chúng ta sẽ chọn ra mười người, dĩ nhiên, người bị chọn lựa, cũng có thể tự mình lựa chọn rút lui. Bởi vì trong cuộc hỗn chiến mười người này, sinh tử không quan trọng . Quy củ này chắc các vị đại gia đã sớm biết, lão hủ cũng không nói nhiều nữa. Bây giờ, thỉnh những ai muốn tham gia vòng đấu thứ 2 xin mời lên đây rút số."
Một lão già tóc nâu cười híp mắt mở miệng.
Lãnh Vô Tâm điểm nhẹ mũi chân, một chiêu Đạp Tuyết Vô Ngân, thật nhẹ nhàng, phóng khoáng. Nàng là người thứ nhất bay tới lôi đài.
Lôi đài của đại hội võ lâm, được đặt ngay giữa Lưu Nguyệt học viện, xung quanh là những bãi đất trống bày đầy ghế ngồi, người ngồi ở dãy đầu là những người nổi danh, là chưởng môn của các phái. Phía sau, chằng chịt các đệ tử. Ngay cả trên nhánh cây, cũng không ít người có khinh công khá tốt đang đứng.
Có thể thấy được năng lực triệu hồi của đại hội võ lớn to lớn cỡ nào.
Mà một chiêu Lãnh Vô Tâm mới dùng vừa rồi, đã thành công chiếm được thứ quan trọng nhất, sự ủng hộ của những người phía dưới.
"Tuyệt!"
"Rất đẹp!"
"•••••••••"
Người hiểu, thì trầm trồ khen ngợi thứ khinh công thất truyền tuyệt diệu Đạp Tuyết Vô Ngân, người không hiểu, thì trầm trồ khen ngợi tư thái khinh công tuyệt cao của nàng.
Vô luận là loại nào, tóm lại chỉ cần một chiêu này của Lãnh Vô Tâm, nàng đã giành được sự chú ý của mọi người.
Đưa tay lấy từ trong hộp ra một tờ giấy, Lãnh Vô Tâm mở miệng, cười nhẹ: "Số một."
Sau Lãnh Vô Tâm, không ít người cũng bay vọt lên, rối rít rút số.
"Số năm."
"Số ba mươi bốn."
"Số năm mươi bốn."
"Số chín."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...