Đến thị trấn gần nhất, Lãnh Vô Tâm mua hai con ngựa.
Lạc Hàn Y rất tự giác dắt đi một.
Khóe miệng vẫn còn mang theo nụ cười thuần túy, ấm áp, khiến cho không ít thiếu nữ phải mở to con mắt mà nhìn.
Dĩ nhiên, Lãnh Vô Tâm cảm thấy, nếu như ánh mắt kia không có tùy tiện cắt lời của nàng, thì càng thêm đẹp. May là vì nhiều ánh mắt ngước nhìn hắn như vậy, cho nên ai đó, không để ý.
Khuôn mặt trắng nộn, tinh sảo, lần nữa quay lại, rồi đôi môi hắn hé mở.
"Sư tỷ."
Khóe miệng Lãnh Vô Tâm không chút gì như muốn co giật, đáp lại.
Hiện tại thứ nàng sợ nhất phải nghe thấy, đại khái chính là hai chữ này.
Đường xá không phải là thật yên tĩnh, nhưng là cũng không ầm ĩ như vậy .
Tai thế kỷ 21 mọi người thường nói một nữ nhân tương đương với năm trăm con vịt. Hiện tại nàng thật muốn thay đổi sửa lại, một Lạc Hàn Y, tương đương với một vạn con vịt.
Phim truyền hình không phải từng chiếu, đối với những người đam mê võ học, không phải chỉ nên say mê với võ học sao? Lúc nào thì, lại bắt đầu kiêm chức tra hộ khẩu?
Vậy mà, trong lòng Lãnh Vô Tâm tuy đã “bách chuyển ngàn dài*”, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như nước. Dù sao Lãnh Vô Tâm, tại thế kỷ hai mươi mốt, vẫn là một Hắc Vương, nếu tâm tình nàng đơn giản có thể liền hiện ra ở trên mặt, nàng đã phải chết hàng trăm lần rồi, làm sao có thể trở về mà đứng đây chứ. Làm Dong Binh (kẻ giết thuê), khóa học đầu tiên của nàng chính là ẩn núp chính bản thân mình.
(*) : bực bội, rối rắm
Không có ai có thể so với Lãnh Vô Tâm còn có thể ẩn núp bản thân hơn.
Bởi vì, dù thế nào, cả một đời, bọn ta chỉ có hai vẻ mặt.
Một tàn nhẫn, một là mỉm cười.
Mỉm cười cũng là tàn nhẫn, tàn nhẫn cũng là mỉm cười. Cho nên, ở trên mặt nàng, những biểu hiện còn lại không phải là vẻ mặt, nếu có cũng chỉ là thuộc về hai vẻ mặt trên?
"Sư tỷ."
"Sư tỷ."
"Sư tỷ."
Lãnh Vô Tâm rốt cục không nhịn được liếc hắn một cái.
"Chuyện gì?"
Âm điệu trong trẻo lạnh lùng, hơi khàn khàn.
Lạc Hàn Y nghe Lãnh Vô Tâm trả lời, hiển nhiên có chút “thụ sủng nhược kinh*”.
(*) : được thưởng mà sợ hãi
Mấy ngày nay, vẫn chỉ một mình hắn tự độc thoại, Lãnh Vô Tâm từ đầu đến cuối không trả lời hắn. Hắn nguyên tưởng rằng, Lãnh Vô Tâm sẽ không để ý tới hắn, hiện tại nàng đột nhiên trả lời, hắn thế nào lại không kinh ngạc.
Ánh mắt xinh đẹp như hắc bảo thạch, lại giống như trăng lưỡi liềm , nụ cười lộ ra má lúm đồng tiền nơi má trái. Chiếc Tử Sam* của thiếu niên tung bay, giờ khắc này cực kì đẹp tới mức quái lạ.
(*) : áo ngoài màu tím thông
Người tại trấn nhỏ không tự chủ dừng bước lại, nguyên nhân khiến họ nghỉ chân chính là người thiếu niên này.
Bọn họ chưa từng gặp qua một thiếu niên nào như thế, chưa bao giờ biết con người có thể đẹp tới mức này, chưa từng có cảm thấy thuần túy như vậy cũng có thể làm cho con người ta trầm luân.
Hơi thở thuần khiết.
Đối với những người chỉ sống bằng cách mưu sinh mỗi ngày, thì đó chính là một sự giúp đỡ ,cứu nguy.
Hàn Lạc Y hiển nhiên không biết nụ cười ấy ma lực đến thế.
Trong con ngươi đang cong lên của hắn chỉ có người thiếu nữ trong trẻo, lạnh lùng kia.
Không có bất kỳ biểu tình nào, thiếu nữ ấy vẫn chỉ lạnh lùng.
Hắn cũng chỉ như những người dừng chân ngắm nhìn hắn kia, trong con ngươi vẫn chỉ có mỗi hình bóng của người thiếu nữ ấy, chút gợn sóng có chút không hợp với con ngươi ấy, nhưng nhìn xem bên trong lại như ẩn như hiện một nụ cười.
Vì vậy, nụ cười hắn càng long trọng .
Bóng dáng trong con ngươi cũng long trọng thoáng cười châm biếm.
Nhìn một chút ••••••
Vẫn nhìn ••••• nhìn hắn cười như một đứa trẻ.
"Sư tỷ."
Lãnh Vô Tâm chú ý tới động tác của hắn, khẽ nhíu mi.
"Ừ."
"Ngươi khi nãy nghe thấy ta đang nói cái gì sao?"
Hàn Lạc Y đột nhiên hỏi.
Lãnh Vô Tâm ngớ ngẩn.
Khóe miệng rốt cục kéo ra một khoảng.
Không phải là nàng không có cười qua.
Ngược lại .
Lãnh Vô Tâm thường cười.
Đột nhiên gặp phải biến cố khi xuyên qua đến cổ đại nàng cười, nhìn thấy nơi nơi tràn đầy máu tươi nàng cười, gặp gỡ Nam Cung Vô Thương nàng cười, sáu năm gian khổ học võ nàng cười, vì danh nghĩa của mẫu thân của cổ thân thể này mà báo thù nàng cười, giễu cợt thất bại của bản thân nàng cười ••••••• nàng cười quá nhiều, nhiều đến làm cho người ta đếm không hết.
Vậy mà, trong trí nhớ của nàng.
Nụ cười kia mơ hồ không rõ.
Nụ cười kia là băng tuyết sơ tan ra phong hoa. (núi băng tan, hoa nở)
Phong hoa tuyệt đại.
So với bất kỳ cô gái nào vẫn đẹp hơn.
Lãnh Vô Tâm cười, cười sự ngu đần của Hàn Lạc Y. Hỏi nàng có nghe hắn càu nhàu hay không sao? Làm sao có thể không có nghe thấy? Hắn vẫn không ngừng nói, coi như nàng không muốn nghe, cũng phải nghe thấy.
Nàng cũng không phải là người điếc.
"Ngươi nói, đại hội Lưu Nguyệt lần này, giang hồ đệ nhất mỹ nhân cũng sẽ tham gia." Giang hồ đệ nhất mỹ nhân, Lãnh Vô Tâm nói không thèm để ý chút nào. Mỹ nhân hay không, cùng nàng có quan hệ gì cơ chứ? Nếu là đệ nhất cao thủ giang hồ, nàng có lẽ sẽ để ý một chút.
Dù sao, chức minh chủ võ lâm lần này, vô luận như thế nào nàng cũng muốn lấy!
"Đúng, ta đã nói nói mỹ nhân đệ nhất giang hồ sẽ tham gia."
Lạc Hàn Y có phần như đang nhảy nhót.
Lãnh Vô Tâm thế nhưng lại nghe lời hắn nói.
Hơn nữa còn trả lời.
Mặt hắn tràn đầy ý cười, càng làm nền tôn lên nụ cười đích thực khó thấy của Lãnh Vô Tâm, hai thứ này hợp lại với nhau, càng khiến cho “chúng” tăng thêm sức mạnh.
"Giang hồ đệ nhất mỹ nhân, trước đây vẫn luôn là truyền thuyết. Nhưng nghe nói nàng là muội muội của một trong Bộ Tam Công Tử - Bách Dao. Được Bách Dao cưng chìu đến tận trời. Tại lần đại hội võ lâm trước, nàng ta đã dâng lên một điệu múa, hoàn hảo đến kinh diễm. Sau ngày đó, cái tên Bách Lưu Ly liền được thiên hạ biết đến. Gia thế ngạo nghễ, cộng thêm dung mạo tuyệt sắc. Dĩ nhiên là liền được thiên hạ theo đuổi cùng thổi phồng, sau lại, không biết như thế nào, nàng lại được mọi người ngầm tôn vinh là – Giang Hồ Đệ Nhất Mỹ Nhân. Cũng ngầm nghĩ nàng là khách quý được mời đến để làm khai lễ của đại hội võ lâm."
Lạc Hàn Y rõ ràng là vì Lãnh Vô Tâm mà giải thích.
Lãnh Vô Tâm vốn là cũng không thèm để ý, khi nghe thấy hai chữ Bách Dao thì ruốt cuộc lại lóng tai mà lắng nghe.
Thấy trong mắt nàng có ý nghiêm túc, Lạc Hàn Y cũng thu hồi vẻ quá hưng phấn vừa rồi, sau liền đem một ý nghĩ của mình vào trong.
"Sư tỷ, ta đã từng nghe qua danh tiếng của đệ nhất mỹ nhân giang hồ - Bách Lưu Ly, bất quá không biết đại hội lần này gia tộc họ Bách Lý có tham gia, hay hành động gì không !?. Bách Lưu Ly mặc dù là giang hồ đệ nhất mỹ nhân, nhưng tính khí dù gì vẫn khá được nuông chiều, quan trọng hơn người nuông chiều nàng lại cực kì đáng xem ." Dừng một chút, hắn suy nghĩ một thoáng: "Hình như Bách Lưu Ly cùng sư huynh Vô Thương có quen biết."
Con ngươi Lãnh Vô Tâm chợt lóe.
Nam Cung Vô Thương cùng gia tộc Bách Lý tất nhiên là có quan hệ , không cần Lạc Hàn Y nói, nàng cũng biết. Hơn nữa quan hệ còn không tầm thường, nếu không, Nam Cung Vô Thương cũng tuyệt đối không có can đảm lấy thân phận Bách Dao ở bên người nàng sáu năm. Ngay cả quỷ y Hàn Phi, hắn cũng có thể lừa gạt được, nói như vậy gia tộc Bách Lý cũng mất không ít thủ đoạn.
Bách Lưu Ly, Nam Cung Vô Thương ••••••
Nam Cung Vô Thương nếu là hoàng đế Nam Quốc*, như vậy gia tộc Bách Lý phải giúp đỡ hắn cũng là một điều tất nhiên.
(*) : (lời editor – coi bộ lý do mà Vô Thương gọi Vô Tâm là điện hạ, không phải như cách suy nghĩ của ta cùng với các nàng cùng với lối suy nghĩ của hai người hộ vệ của Vô Thương như ở trong chương trước, có lẽ chúng ta còn phải theo dõi chuyện tiếp mới biết ^^, nhưng theo ta nghĩ lý do mà Vô Thương gọi Vô Tâm là “điện hạ” là vì dù gì Vô Tâm cũng có thể là người thừa kế ngai vị của Thiên La Quốc --> nàng là nữ vương --> gọi là điện hạ cũng không sai, còn các nàng thì nghĩ sao)
Danh tiếng của Bách Lưu Ly lớn như vậy là vì nguyên do gì.
Là vì vị trí Nam Quốc Hoàng Hậu sao?
Muốn lập công thật nhiều để làm vững chắc vị trí của nữ nhi bọn họ?
Phương pháp của gia tộc Bách Lý cũng không phải là sai, chỉ tiếc là không thể suy chuyển được Nam Cung Vô Thương. Nam Cung Vô Thương sợ là đã sớm phát hiện cái chủ ý này, cũng căn bản không có ý đáp lại.
Lãnh Vô Tâm đột nhiên có loại cảm giác buồn cười.
Giễu cợt cong lên khóe miệng: "Là tương đối quen thuộc, bất quá lập tức liền sẽ không quen ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...