Còn về Lãnh Vô Tâm, thì nàng vẫn chẳng để ý gì đến cách nhìn của mọi người sau này về nàng, vẫn thoải mái phóng mình ra ngoài
Nếu như người giang hồ nhìn thấy bộ pháp này, nhất định sẽ kinh diễm tột cùng.
Đấy chính là thế khinh công đã thất truyền từ lâu “Đạp Tuyết Vô Ngân”.
Khinh công này, chỉ có nàng - Lãnh Vô Tâm tại sườn đồi Lưu Nguyệt học viện đã sử dụng qua.
"Rốt cuộc đã tìm được ngươi!"
Mọi thứ khi nãy vẫn còn bình tĩnh, không chút tiếng động
Vậy mà, thanh âm sau lưng nàng đã cắt đứt chúng.
Lãnh Vô Tâm không quay đầu lại, Huyết Tiêu trong tay nàng đã xuất thủ, nàng quỷ dị mà thay đổi thân thủ, sau một khắc, Lãnh Vô Tâm đã đứng đối diện với thiếu niên.
Trọn bộ động tác này đều rất nước chảy mây trôi, hoàn toàn không cho người ta bất kỳ cơ hội đánh lén nào.
Lạnh lùng cau mày. Lãnh Vô Tâm có chút tức giận.
Khoảng cách gần như vậy, vậy mà nàng cư nhiên không hề phát hiện ra sự tồn tại của đối phương. Không thể không nói, đây là một thất sách lớn. Nếu như thiếu niên này không lên tiếng, mà là trực tiếp xuất thủ, vậy thì chắc chắn nàng sẽ bị thương tổn ?
Không phải là chết.
Mà là bị thương.
Lãnh Vô Tâm có cái tự tin này.
Coi như thiếu niên trực tiếp đánh lén nàng, nàng cũng có thể ứng phó, chẳng qua là việc bị thương có thể khó tránh khỏi.
Sau khi xác định thiếu niên kia không có ác ý, Lãnh Vô Tâm để xuống Huyết Tiêu, nhưng bây giờ nàng có chút không muốn nhìn thấy đôi mắt trong suốt như Tiểu Cẩu trông thấy thức ăn ngon của hắn.
Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi ấy, có lông mi thật dài hơi nhếch lên, da thịt trắng mềm. nõn nà, đôi môi phấn nộn nhưng có chút rách nát. Thiếu niên cong lên đôi chân mày đẹp mắt, như muốn chống lại ánh mắt Lãnh Vô Tâm, ánh trăng khúc xạ lên con ngươi màu tím hiếm thấy.
Không giống với tính cách thẳng thắn, lại có chút khó nắm bắt của Mộ Dung Dạ, không giống với Nam Cung Vô Thương thần bí mà mĩ miều. Thiếu niên này, có vẻ đẹp tinh tế, khéo léo của một đứa trẻ con lại sạch sẽ đến mức rối rắm.
Một thân tử y*, cùng màu với đôi mắt, càng làm tôn thêm vẻ đẹp cùng thứ ánh sáng phát ra từ thiếu niên. Rất động lòng người.
(*) : áo tím
Được rồi, mặc dù không muốn thừa nhận.
Nhưng là không thể không nói.
Thiếu niên này, là người duy nhất khiến cho nàng từ trong đáy lòng không có cách nào sinh ra ý đề phòng.
Cái gì cũng có thể gạt người.
Nhưng là ánh mắt chắc là sẽ không gạt con người.
Coi như là giỏi ngụy trang như Nam Cung Vô Thương, nhưng hắn cũng không cách nào che đậy tâm tình từ sâu trong ánh mắt. Chẳng qua là, con ngươi của Nam Cung Vô Thương tràn đầy lớp sương mù thâm trầm, làm cho người ta nhìn không rõ thôi.
Mà đôi mắt của thiếu niên, thuần túy không có bất kỳ tạp chất nào.
Người như vậy a, thật là rất may mắn cùng tốt đẹp.
Không thể làm cho người ta có ý muốn hủy diệt hắn.
"Rốt cuộc tìm được ngươi. Ô ô ô ô •••••"
Thiếu niên đột nhiên nhào tới bên Lãnh Vô Tâm, trong nháy mắt hắn đã ở trên người thiếu nữ, hắn gắt gao ôm lấy không buông tay. Phảng phất như không hề cảm giác được thân thể của người thiếu nữ ấy đã lập tức trở nên cứng ngắc.
Trong hai kiếp này của nàng, vốn vẫn chưa có người nào dám đến gần nàng như thế.
Người bình thường, nếu không phải bị khí chất lạnh như băng phát ra từ thân nàng làm cho khiếp sợ, thì cũng chính là bị cách nàng giết người mà sợ hãi. Người duy nhất dám đến gần nàng vốn chỉ có hai người, Hàn Phi cùng Nam Cung Vô Thương. Còn những kẻ có mục đích mà tới tiếp cận nàng, coi như là hắn dám đến gần đi nữa, cũng không dám có loại động tác thân thiện như vậy.
Vậy mà thiếu niên này, lại dám trực tiếp nhào tới trên người nàng.
Hãy còn nhớ, một khắc trước, nàng còn vừa muốn xuất thủ với hắn.
Hơn nữa, câu nói trong miệng hắn vẫn nhắc đi nhắc lại nãy giờ, đến tột cùng là có ý gì? Ở trong trí nhớ của nàng, tựa hồ chưa từng có một người thiếu niên như vậy xuất hiện.
Nhưng là, vẻ mặt của người thiếu niên này trông không giống như là giả tạo. Biểu tình của hắn rõ ràng là đang muốn nói cho nàng biết, bọn họ có quen biết .
Lãnh Vô Tâm liều mạng đè nén xuống nghi ngờ trong lòng. Lãnh mạc (hờ hững) mà đẩy ra thiếu niên.
"Ta không biết ngươi." (trong convert chỉ ghi “không biết” nhưng ta nghĩ nên edit như vậy thì hay hơn)
“Ta không biết ngươi”, ba chữ* vừa được nói ra.
(*) : chữ “không biết” trong tiếng hoa gồm ba chữ “bất nhận thức” ("不认识.")
Biểu tình đầu tiên của thiếu niên là ngẩn người, rồi bỗng nhiên lộ ra thần thái bi thương như muốn chết. Bộ dáng vốn tinh xảo đặc sắc của hắn cứ như vậy mà bị những đợt nước mắt giàn giụa phủ lên, càng làm cho người ta đột nhiên sinh ra loại cảm giác đau lòng.
Lãnh Vô Tâm hơi có chút mất tự nhiên, không muốn nhìn thấy ánh mắt của hắn.
Nàng không muốn đối diện với cái ánh nhìn chỉ trích của người thiếu niên kia.
"Sư tỷ, chúng ta có quen biết."
Ý vị mười phần là muốn lên án.
Sư tỷ ——
Sư tỷ ——
Lãnh Vô Tâm khẽ nhíu mày, trong đầu tựa hồ thoáng qua một đoạn kí ức ngắn nhỏ nhặt.
Vào canh tư buồi sáng, sườn đồi, xích sắt, mỷ thiếu niên quỷ dị mỹ thiếu niên. Tỷ thí.
Liên tiếp những hình ảnh từ từ xuất hiện ở trong đầu nàng.
Chợt chống lại ánh mắt của thiếu niên, khẩu khí của Vô Tâm lạnh đi không ít: "Nguyên lai là ngươi."
Nguyên lai là người của Lưu Nguyệt học viện.
Ở nơi này , lại trong lúc mấu chốt, người của Lưu Nguyệt học viện lại đi theo nàng, mục đích hẳn là không đơn giản? Theo bản năng cảnh giác của riêng mình, Huyết Tiêu trong tay nàng càng được nắm chặt hơn.
Thiếu niên này chính là Lạc Hàn Y chủ nhân của Mai Quán.
Lạc Hàn Y si mê võ học, người tại Lưu Nguyệt học viện đều biết, thậm chí người trong thiên hạ cũng biết chuyện tình này. Lạc Hàn Y đừng ở vị trí thứ ba trong bảng xếp hạng 4 cao thủ tại học viện, về phương diện võ học vốn đã có thiên phú không ai bằng.
Hôm đó ở sườn đồi lúc hắn vô ý gặp được Lãnh Vô Tâm, hắn đã dốc sức đánh một trận với nàng nhưng vẫn không có biện pháp đánh lại dù chỉ một chiêu. Trước đây, thì không cần phải nói, hắn vốn chưa từng thua ai, nhưng giờ lại bại trận dưới tay nàng. Không giống với Nam Cung Vô Thương thần bí khó lường, hay Mộ Dung Dạ kiêu ngạo. Lạc Hàn Y nổi danh với việc bất khả chiến bại thế nhưng . . . .
Mỗi một lần hắn thua, hắn cũng sẽ tiếp tục khiêu chiến đối thủ mạnh hơn kia. Sau đó tại mỗi lần thua, hắn cũng sẽ dần tích lũy kinh nghiệm, vẫn dây dưa khiêu chiến cho đến khi đánh thắng người kia mới thôi.
Đây là lẽ thường, ai cũng biết.
Đại khái là bởi vì Lãnh Vô Tâm quá ít xuất cốc, nên đối với những chuyện lạ kì quái trên giang hồ, nàng không biết hết được.
Lần này, đánh bại hắn là Lãnh Vô Tâm.
Vậy mà, Lãnh Vô Tâm lại bởi vì chuyện của Hàn Phi mà đột nhiên rời đi, nhanh đến mức để cho hắn ứng phó không kịp. Rồi sau đó, bởi vì hành trình của Lãnh Vô Tâm thực sự quá mơ hồ, cho đến khi tiên đế Hợp Quốc lưu lại di chiếu để công bố thiên hạ, hắn mới biết nàng sắp trở lại, rồi hằng đêm đến hoàng cung, xuất chiêu “ôm cây đợi thỏ” . Vì thế mới có một màn kia.
Lạc Hàn Y đối với phản ứng của Lãnh Vô Tâm có chút kinh ngạc, nhưng là cũng may, trời sinh hắn có tính đơn thuần, cho nên cũng không để ý gì mấy.
"Sư tỷ, ngươi cũng nên tới tham gia Đại Hội Lưu Nguyệt đi? Nếu được chúng ta đi cùng nhau ?"
Hắn băn khoăn, vặn vẹo hai tay.
Quá mức đơn thuần, làm cho Lãnh Vô Tâm mới vừa rồi còn phát ra vẻ đề phòng, muốn có địch ý với hắn, giờ lại không biết làm sao.
Rốt cuộc người thiếu niên này . . .
Tận trong đáy lòng Lãnh Vô Tâm khẽ thở dài.
Thôi cũng coi như là nàng gặp xui vậy.
Bởi vì cách thức xuất chiêu của Lạc Hàn Y cực kì nhỏ nhặt, Lãnh Vô Tâm ngầm cho phép hắn đi theo nàng.
Nếu Lạc Hàn Y giống như Nam Cung Vô Thương hoàn mỹ đến mức không tỳ vết, như vậy thì Vô Tâm tuyệt đối sẽ không ngầm cho phép hắn đi theo.
"Sư tỷ, khinh công ngươi sử dụng có phải chính là Đạp Tuyết Vô Ngân vốn đã thất truyền hay không?"
"Sư tỷ, ta nghe hội sư phó nói ngươi là dệ tử của quỷ y Hàn Phi?"
"Sư tỷ, ngươi thật sẽ gả cho Mộ Dung Dạ sao?"
"Sư tỷ, Tam Quan của Lưu Nguyệt học viện ngươi làm sao vượt qua được?"
"Sư tỷ ••••••••"
"Sư tỷ •••••••"
"Sư tỷ •••••••"
Nàng vốn có thể chạy như bay, nhưng giờ đây lại có một kẻ không biết sống chết gì mà đi theo nàng, khiến cho con đường yên lặng, tĩnh mịch thường ngày của nàng giờ đây đã không còn nữa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...