Dân chúng liếc nhìn thiếu niên gầy gò đứng vững trên chiếc thảm đỏ, rồi âm thầm thay hắn đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng, kỳ tích đã xảy ra.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức ngây người .
Thật quá mức kỳ tích. . .
Tên vệ binh đầu tiên xông tới bên thiếu niên, hắn như đã bị một thứ gì đó cản trở, trực tiếp bay ra ngoài, tên to béo lực lưỡng tiếp theo, cư nhiên không người nào có thể ngăn hắn dừng lại. Nhưng. . .dân chúng trợn to cặp mắt, nhìn từng vệ binh vốn hoành hành ngang ngược tại nơi này, từng tên, từng tên ngã gục xuống. Nằm trên nên đất đầy bụi bậm.
Yên tĩnh ——
Yên tĩnh ——
Quá mức yến tĩnh ——
Chỉ có thanh âm của những cánh hoa rơi ••••••• cùng với tiếng vó ngựa ngày một gần.
Lộc cộc ••••• lộc cộc ••••••
Hàng chục bảo mã chaỵ tới. . .Mộ Dung Dạ cũng đã tới.
"Người đằng trước là ai?"
Phía trước Hoàng Đế là một lão nam nhân, người mặc một bộ áo giáp, cực kĩ uy vũ.
Hắn chính là Lãnh Kiến Quốc.
Lãnh Vô Tâm nở ra một nụ cười lạnh. Hoàn toàn không mở miệng.
"Hiện đang là tân hôn của Hoàng Thượng, bọn đạo chích các ngươi cũng dám đứng ở chỗ này mà cản đường ah, khôn thì cút đi đi!"
Dù sao cũng là đám cưới hoàng tộc, không nên để huyết nhuộm đỏ nơi này, nếu không hẳn không phải chỉ là một lời cảnh cáo đơn giản như vậy.
Lãnh Kiến Quốc ngồi trên ngựa, xa xa nhìn về phía thiếu niên không nhúc nhích kia. Cảm giác không an toàn trong lòng hắn ngày một lớn. Kể từ lúc sáng sớm ngày hôm nay hắn đã có chút linh cảm không hay.
Lãnh Vô Tâm vẫn không nói gì, chỉ lấy ra lệnh bài từ trong ngực.
Bốn phía nhanh chóng vang lên tiếng ầm ồ.
"Bổn cung ở chỗ này, ai dám càn rỡ?!"
Nàng lấy ba phần nội lực, đem thanh âm phóng đại.
Bổn cung ở chỗ này, ai dám càn rỡ!?
Thanh âm ấy như muốn chấn động cả kinh thành.
Người đầu tiên phản ứng kịp là ngươi đang ngồi ở trong xe ngựa - Mộ Dung Dạ.
Mặc dù hắn và Lãnh Vô Tâm cũng không có bao nhiêu giao tế*, nhưng ấn tượng về người thiếu nữ ngày đó vượt qua Tam Quan của Lưu Nguyệt học viện đã quá mức khắc sâu trong lòng hắn.
(*): quen biết , gặp mặt
Khi hắn còn đang hồi tưởng, khuôn mặt của thiếu nữ vẫn cứ thế vĩnh viễn lạnh như băng, lúc nói chuyện, lại mang theo ba phần lãnh ý. Thanh âm của nàng tuy không lớn. Nhưng giọng nói rõ ràng xen lẫn lửa giận.
Căm giận ngút trời, loại tức giận này, hắn chỉ gặp một lần tại Lãnh phủ.
Chỉ có lần đó, khí chất ấy chỉ có thiếu nữ dám chất vấn Lãnh Kiến Quốc mới có.
"Nguyên lai là Vô Tâm."
Lãnh Kiến Quốc cũng không phải là nhân vật đơn giản, khi hắn thấy Mộ Dung Dạ đột nhiên từ trong xe ngựa ra ngoài, hắn liền hiểu mọi thứ, trước chào hỏi Lãnh Vô Tâm.
Nhưng là, rất hiển nhiên, người kia hoàn toàn không để ý gì tới hắn.
"Tục danh của Bổn cung, bọn đạo chích có thể gọi ư?"
Lãnh Kiến Quốc nhẫn nhịn đè xuống gân xanh đã sớm nổi lên ở tay. Cố gắng duy trì vẻ mặt như cười như không.
"Ta là phụ thân của ngươi."
"Bổn cung có phụ thân sao? Bổn cung thế nào lại nhớ tới năm mười sáu tuổi cũng chưa từng nghe nói qua cái từ phụ thân a?" Không chút lưu tình, đây mới là Lãnh Vô Tâm.
Không hề nộ khí trùng thiên, không hề khúm núm. Mà chỉ nói trúng tim đen của đối phương.
Gương mặt Lãnh Kiến Quốc liền tái đi.
Tay không thể kiềm chế run rẩy.
Lãnh Vô Tâm cũng không tiếp tục để ý tới hắn, nàng trực tiếp quay đầu nhìn về phía xe ngựa.
Xe ngựa Minh Hoàng, là dấu hiệu của hoàng gia. Rèm cửa đỏ cùng rèm cửa sổ đỏ, ý báo “hỉ” .
Đứng ở phía trước cỗ xe là một thiếu niên.
Không.
Thiếu gia Mộ Dung Dạ mà nàng gặp gỡ lần đầu tiên cực kì non nớt. Nhưng giờ này mười phần khí phách Đế Vương, phục hỉ màu đỏ dù cố che giấu nhưng vẫn lộ ra thân thể cường tráng. Cộng thêm ngũ quan thâm thúy, khiến cho hàng ngàn cô gái phải thét chói tai, ngưỡng mộ.
Tứ công tử Lưu Nguyệt học viện.
Hắn như vậy cũng thật xứng đáng.
Chẳng qua là nếu so với Nam Cung Vô Thương, hắn cũng không thể sánh bằng. Vô luận là về dung mạo, hay khí chất. Cũng vẫn không thể.
Nhưng là, có mấy lời cũng không phải không nói thật.
Nam Cung Vô Thương cùng Mộ Dung Dạ nguyên bổn chính là hai loại khí chất cực kì khác nhau.
Nhưng, ở trong mắt Lãnh Vô Tâm, hai người chẳng khác gì nhau cả.
Ở trong mắt nàng, đơn giản chỉ có hai loại người.
Một loại người chết, một loại người sắp chết.
Vả Mộ Dung Dạ thuộc về tuýp người sau.
Nàng cùng Nam Cung Vô Thương đang cùng nhau đánh cuộc, và điều tất yếu lúc này, là Mộ Dung Dạ phải còn sống, mặc dù nàng hiện tại cực độ muốn giết hắn!
Chà đạp tôn nghiêm nàng, phải giết không thể tha!
Tròng mắt nàng chợt co lại.
Khóe miệng Lãnh Vô Tâm chậm rãi giơ lên: "Tôi tớ của Bổn cung đâu, muốn để Bổn cung tự mình mời ra ngoài sao?"
Hai chữ “tôi tớ”, thật kinh thiên liệt địa.
Chuyện tại phủ Giang Lăng của tướng quân đã sớm truyền khắp thiên hạ, việc Quận chúa - U Nguyệt là tôi tớ của Lãnh Vô Tâm, ai mà chẳng biết.
Tân nương ngồi trong xe ngựa vẫn bất động, chẳng qua là móng tay của nàng đã bấm thật sâu vào trong da thịt của mu bàn tay.
Máu tươi từ từ rỉ ra, thật đẹp.
Nhưng vị phu quân của nàng - Mộ Dung Dạ vẫn đang một lòng hướng lực chú ý của mình lên người Lãnh Vô Tâm, hắn làm sao sẽ chú ý tới nàng?
Cũng chính bởi vì Mộ Dung Dạ vẫn không có chú ý tới nàng, ngón tay bấm vào da thịt của nàng lại càng thêm sâu.
Không người nào trả lời.
Lãnh Vô Tâm cười lạnh. . .
Ý định của Lãnh U Nguyệt sao thật dễ đoán, nàng biết nàng ta muốn lợi dụng tình cảm mà Mộ Dung Dạ đối với nàng ta, cố ép hắn phong nàng từ Quý Phi thành Hoàng Hậu, nếu nàng ta có thể trở thành Hoàng Hậu trước Lãnh Vô Tâm, nàng ta có thể hảo hảo sử dụng cái uy quyền ấy, từ từ đối phó với nàng.
Chẳng qua là Lãnh U Nguyệt không nghĩ tới, nàng có thể nhanh như vậy mà trở lại, lại ở thời điểm mấu chốt mà xuất hiện. Cắt đứt tất cả mộng đẹp của nàng.
Hiện tại nàng – Lãnh U Nguyệt phải đi ra ngoài ư?
Thứ chờ đợi nàng tại bên ngoài là cái gì?
Là thân phận tôi tớ của Lãnh Vô Tâm. Ai cũng biết tôi tớ Hoàng Hậu không đủ tư cách trở thành Quý phi.
"Còn chưa cút ra ngoài!"
Âm lượng của nàng thật cao.
"Lãnh Vô Tâm, trẫm cảnh cáo ngươi, đừng khinh người quá đáng! Coi như ngươi có là hoàng hậu đi chăng nữa, thì người bên trong xe đây cũng là quý phi!"
Hoàng hậu cùng quý phi chỉ có khác biệt một chút xíu về phẩm cấp cùng tên gọi. Theo lễ nghi, Hoàng quý phi rất gần với Hoàng Hậu.
Nhưng chỉ là rất gần.
Khoảng cách dù thế nào cũng vẫn là khoảng cách.
Huống chi, hôn lễ này, vẫn chưa hoàn thành.
Nụ cười bên khóe miệng của Lãnh Vô Tâm càng thêm sâu.
"Hoàng thượng là đang muốn dạy bảo Bổn cung về gia pháp sao? Tốt lắm, Bổn cung giờ đây sẽ lấy những hiểu biết cơ bản của dân chúng, hảo hảo cùng hoàng thượng nói chuyện."
"Lãnh Vô Tâm!"
Mộ Dung Dạ giận dữ.
"Hừ!"
Thiếu nữ chợt phất tay áo.
"Thứ nhất: Bổn cung chính là hoàng hậu do tiên hoàng chọn, nhưng khi Bổn cung vẫn còn chưa được hoàng thượng phong chức, hoàng thượng đã liền lập quý phi, ban cho nàng quyền quản lý hậu cung. Người đã không tuân thủ di chiếu của tiên đế, đồng nghĩa với việc đã phạm vào tội bất hiếu!"
"Thứ hai: việc lập Lãnh U Nguyệt làm quý phi, người cũng không thèm cùng Bổn cung thương lượng. Làm tổn hại tới tình cảm vợ chồng, đây là bất nhân!"
"Thứ ba: thiên hạ đều biết, ta Lãnh Vô Tâm hiện đã đảm nhiệm chức gia chủ Lãnh gia, cũng là chủ nhân của Lãnh U Nguyệt. Khi Hoàng Thượng cưới người kia, người cũng chưa từng hỏi qua quyết định của ta, thẳng tay chiếm đoạt một cô gái đàng hoàng. Đây là bất nghĩa!"
"Thứ tư: hoàng thượng mới vừa lên ngôi, không vì nước mà tận tụy, mà lại tham niệm sắc đẹp. Đây là bất trung!"
Yên lặng, một sự yên lặng trước nay chưa từng có.
Không có ai cãi lại.
Ngay cả Mộ Dung Dạ, căn bản cũng không tìm ra bất kì lý do nào có thể cãi lại nàng.
Chớ đừng nói chi là những dân chúng “kém hiểu biết" kia.
Lãnh Vô Tâm nhìn thẳng vào ánh mắt sớm đã đông cứng của Mộ Dung Dạ: "Bất trung, bất hiếu, bất nhân. Bất nghĩa! Hoàng đế bệ hạ. Ngươi đã như thế thì có thể làm sao dạy bảo Bổn về lễ nghi đây!"
Bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa!
Tám chữ.
Đủ để hủy diệt danh dự của bất kì kẻ nào!
Một màn này, chắc hẳn sẽ bị sử quan ghi chép trong lịch sử về vị hoàng đế Mộ Dung Dạ, cho dù về sau Mộ Dung Dạ có tạo ra bất kỳ điển tích kinh thiên thiên hạ đi chăng nữa, thì cũng không thể xóa đi “tám chữ” trên!
Đây là ác mộng của bất kì đế vương nào của Hợp Quốc.
Nhưng, như thế vẫn chưa đủ để Lãnh Vô Tâm chịu buông tha cho hắn.
"Thiên hạ, không phải chỉ cần ngươi ngồi lên đế vị, thì thiên hạ sẽ là của ngươi. Nhớ, một khi ngươi đã đánh mất “tâm dân”*, ngươi liền mất đi thiên hạ. Thời điểm ngươi quyết định cưới Lãnh U Nguyệt, Mộ Dung Dạ, đế vị của ngươi đã sớm mất rồi!"
(*): lòng dân chúng
Đây là nguyền rủa.
Lãnh Vô Tâm đang nguyền rủa hắn.
Nếu Lãnh U Nguyệt dám đứng ở trước mặt thiên hạ chà đạp tôn nghiêm của nàng, dám khiêu chiến quyền uy của nàng, như vậy. Nàng không ngại để cho nàng ta, đời đời kiếp kiếp không thể thoát khỏi danh tiếng “hồng nhan họa thủy”!
Ngươi không phải là muốn ngôi vị hoàng hậu ư?
Khi những lời này truyền khắp thiên hạ, nàng cũng muốn xem xem Mộ Dung Dạ có dám lập nàng ta làm “hậu” không?
Lãnh U Nguyệt chỉ có thể là tôi tớ, vĩnh viễn là một người tôi tớ ti tiện của nàng!
"Ngươi chết đi!"
Thân ảnh màu đỏ bỗng nhào tới hướng của Lãnh Vô Tâm.
"U Nguyệt! Nhanh chóng lui lại ——"
Kèm theo là tiếng hô hoảng sợ của Mộ Dung Dạ.
Lãnh U Nguyệt đã sớm không thể khống chế, cư nhiên lớn mật* dám đánh lén Lãnh Vô Tâm.
(*): to gan, liều lĩnh
Hôm nay, nếu Lãnh Vô Tâm đã dám đem danh dự nàng phá hủy, vậy thì. . . Lãnh Vô Tâm ngươi hãy chết đi!
Lãnh Vô Tâm vẫn không nhúc nhích.
Thân ảnh quỷ mị của nàng vẫn đứng đó.
Nhưng Huyết Tiêu của nàng đã xuất thủ từ khi nào.
Thẳng tắp xuyên qua giữa không trung, hướng thẳng tới tim của nữ nhân kia ——
Một kích giết người.
Đấy chính là Tuyệt Sát!
"Không!"
Mộ Dung Dạ bỗng chốc kêu thảm thiết.
Trơ mắt nhìn Lãnh U Nguyệt bị ngọc tiêu đâm trúng trái tim.
Máu ——
Màu đỏ của máu ——
Đang dần ——
Theo Huyết Tiêu chảy dọc xuống.
Máu rơi vào chiếc thảm đỏ, càng thêm chói mắt. Thứ màu đỏ này sao thật giống một nơi nào đó tại Lãnh gia vào 6 năm trước đây!
Đó là Địa Ngục.
Địa Ngục Trần Gian năm ấy.
Rốt cục cũng đã được rửa sạch.
Hiện tại rốt cục cũng đã được rửa sạch.
Dùng máu của Lãnh U Nguyệt, dùng huyết mạch của hung thủ chân chính, rửa sạch đi tội ác của nam nhân kia.
Đôi mắt của Lãnh U Nguyệt mở thật to.
Đây là lần đầu tiên mà Lãnh Vô Tâm trực tiếp nhìn thấy hình dáng chân thực của nàng ta. Quản thật rất Diễm lệ Vô Song.
Ánh mắt lưu ly to tròn, lại lộ ra tia máu, thật đẹp.
Lãnh Vô Tâm ngước nhìn Lãnh U Nguyệt, xong khóe miệng nàng đột nhiên nở ra một nụ cười.
"Cảm giác chết như thế nào?"
Đôi môi Lãnh U Nguyệt giật giật, nhưng không còn kịp trả lời nàng nữa •••••••
Chết như thế nào?
Câu trả lời không quan trọng, quan trọng là, ngươi đã tự mình tìm chết!
"U Nguyệt! Không!"
Mộ Dung Dạ cũng không còn đứng nổi, chợt ngất đi.
Loại người không dám đối mặt với cảnh tượng mình không muốn, thì luôn theo bản năng mà lựa chọn trốn tránh. Lãnh Vô Tâm cho tới bây giờ luôn xem thường loại người ấy.
Sinh sinh tử tử, yêu hận tình cừu.
Nếu trốn tránh có thể hữu dụng, thì người ta cần chi phải đặt tên cho chúng?
Sau khi ta trốn tránh nó, liệu còn dám đối mặt hay không?!
Đem Huyết tiêu còn đang cắm trên người Lạnh U Nguyệt lấy ra, nàng từ trong ngực lấy ra chiếc khăn gấm nhẹ nhàng lau sạch.
Bẩn, thật bẩn.
Hành động của thiếu nữ thật bình thản, không đau khổ cũng chẳng vui vẻ.
Phảng phất như cỗ thi thể đang nằm trên đất kia, hoàn toàn không tồn tại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...