Thiếu niên cuối cùng đã đi ra ngoài, mỗi một bước lại vô cùng chậm, chiếc áo màu lửa chói ôm quanh cổ của nam nhân, da thịt hắn trắng nõn lại có chút kì dị, cả người toát ra một loại khí thế khiếp người, tròng mắt sáng quanh năm có chút hàm chứa khói mù, bất quá hắn chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, đã có một loại tư thái nghiêng nước nghiêng thành.
Chốc lát không khí xung quanh chợt ảm đạm, trong thiên địa chỉ còn lại một màu đỏ chói mắt của chiếc áo kia.
Thật chói mắt.
Lại giống như một con rồng đang giương nanh múa vuốt.
Khiến •••••• cho không người nào có thể nhìn thẳng.
"Thế nào, điện hạ, chẳng lẽ người thấy tại hạ liền không có chút mừng rỡ sao?"
Thiếu niên ngân nga nói.
Ngoài cửa sổ nổi lên một màn khiêu vũ giữa hoa và gió.
Mưa đã tạnh, gió nổi lên.
Lãnh Vô Tâm không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Nụ cười trên mặt thiếu niên càng thêm sâu.
"Điện hạ lần này thật không có phản kháng à. Chẳng lẽ là người cũng suy nghĩ giống như tại hạ?"
Hắn vừa dứt lời, Lãnh Vô Tâm liền động thủ.
Tốc độ cực nhanh.
"Cẩn thận!"
"Hoàng thượng!"
Tiểu nhị cùng phu xe cùng kêu to, hướng phương hướng nơi thiếu niên đứng mà phi thân đi.
Bọn họ nhanh, nhưng là làm sao có thể nhanh bằng Lãnh Vô Tâm?
Thiếu niên cười.
Một nụ cười vô cùng lạnh nhạt.
Lại có chút nhạt nhẽo .
Nụ cười phảng phất, không thật hệt như Hồng Liên ( hoa sen ), đang tỏa hương mềm mại
Trong thiên hạ người nào không biết, Tuyệt Sát xuất thủ, tuyệt không người sống.
Thiếu niên lại cứ bất động.
Cho dù trong tiếng cười hắn ẩn chứa nội lực.
Nhưng hắn tuyệt đối vẫn không thèm tránh một chiêu này của nàng.
Đã qua một khoảng thời gian, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.
Trong thiên hạ liệu có ai có thể tránh được một chiêu xuất thủ của nàng.
Người nghe xong liền biết được câu trả lời này, ••••••
Nhưng, bóng dáng bay vút của thiếu nữ trong nháy mắt ngừng lại, bình thản đứng ở trước mặt của thiếu niên. Thiếu nữ áo la , từ đầu đến cuối vẫn chỉ nhìn chằm chằm thiếu niên ấy.
Tiểu nhị cùng phu xe trong nháy mắt cũng đến gần hắn.
Trong nháy mắt đó, con ngươi của thiếu niên bỗng có chút rung động.
Tay hắn khẽ hạ xuống, vòng qua eo thon của nàng.
Căn bản không để ý tới hai người kia trợn mắt, Lãnh Vô Tâm chậm rãi vươn tay, nhẹ xoa lên gương mặt thiếu niên, thật tư thái, vô luận người nào nhìn, đều hiểu rằng họ là một đôi thương yêu lẫn nhau.
Một bức họa tuyệt đẹp.
Thanh lệ thiếu nữ cùng tuyệt diễm thiếu niên giống như đang ôm nhau.
Chẳng qua là, nếu họ nhìn thấy đôi con ngươi của hai người, bầu không khí ấm áp kia trong nháy mắt liền ầm ầm sụp đổ.
Chúng thật lãnh mạc.
Vô tình.
Tàn khốc.
••••••
Vô luận là loại nào, họ cũng không nhìn thấy một chút thâm tình.
"Ta phải gọi ngươi là Nam Cung Vô Thương hay Bách Dao? Gọi ngươi là sư huynh, hay là Nam quốc hoàng đế - bệ hạ? Hoặc là ••••• là người đã từng ở bên tận sáu năm rồi lại biến mất - vị hôn phu?"
Ba chữ vị hôn phu vừa rơi xuống, thiếu niên đột nhiên mỉm cười .
Nụ cười dâng đến tận sâu trong đáy mắt.
Hệt như Thủy quang Liễm Diễm. (thác nước cao đẹp đẽ)
Thời điểm Lãnh Vô Tâm vừa mới vào trong cốc, sơn cốc vốn chỉ có nàng cùng Hàn Phi. Nhưng sau một tháng, Hàn Phi liền mang đến một hài tử cùng tuổi với nàng, đứa bé kia có một đôi mắt trong suốt như nhìn được tâm người đối diện, ngay ấy tuyết trắng ngập tràn sơn cốc. Trên thực tế, ngày đó chính là đông chí, bầu trời khi ấy giống như được phủ một lớp lông ngỗng trắng muốt.
Hàn Phi nói: Bách Dao, là vị hôn phu của ngươi.
Khi đó, nàng kinh hãi.
Nhưng tiểu hài tử Bách Dao lại lạnh nhạt đứng đó, phảng phất như đang nhìn nàng, lại phảng phất như từ đầu đến cuối không hề lướt qua nàng.
Sau đó không lâu Hàn Phi đã có cho nàng mọi chuyện liên quan đến đôi tròng mắt màu xám ấy .
Nào là về cách đế quốc thần bí điều khiển được tận 5 quốc gia, rồi là kinh thiên tài phú, rồi là •••••• thuần chánh huyết thống.
Con mắt màu xám tro thể hiện sự thuần chánh huyết thống, Hàn Phi còn kể cho nàng về lịch sử của đế quốc. Cùng lời nguyền - Bụi mâu thiên hạ, nam là vua, nữ là tôn. Nàng là huyết mạch cuối cùng của đế quốc tưởng như chỉ có trong truyền thấy ấy.
Lãnh Vô Tâm vẫn tiếp tục vuốt ve gương mặt của Nam Cung Vô Thương. Hắn cũng nguyện ý đứng im mặc cho nàng hành động
Phi hoa cuồn cuộn nổi lên phong trần. (cánh hoa lại tiếp tục được gió mời khiêu vũ)
Ở trong một tòa khách điếm nhỏ nhoi, sắc thái đơn sơ, nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp của phong hoa.
Hai người họ tựa như bị điểm huyệt, trợn to mắt, quá nhiều điều vốn không thể tin được, hiện nay lại •••••
Bọn họ là thủ hạ của Nam Cung Vô Thương, nói chuẩn xác, bọn họ là tâm phúc của hắn.
Thiếu niên đế vương, năm tuổi lên ngôi, mười tuổi ổn định Nam Quốc. Cũng vào thời điểm hắn mười tuổi, liền đột nhiên biến mất. Sau lưng sự cường đại của Nam Quốc, chính là vị thiếu niên kiêu ngạo này, không! Hiện tại phải gọi là nam nhân! Thế nhưng ••••••
Truyền thuyết vốn chì truyền tụng một ít về vị đế vương trẻ tuối ấy. . .
Thực tế cố tú Quận chúa, tàn khốc vô tình, mới thật sự là ••••• điện hạ của bọn họ.
Khi bọn hắn hiểu rõ điều này mồ hôi lạnh ngay lập tức thấm ướt lớp áo trong của bọn hắn.
Một bí mật “nhỏ”, biết càng rõ, chết càng mau.
Bọn họ chưa bao giờ cho là, đế vương của mình có một trái tim nhân từ. Nhưng, thiếu nữ bên cạnh, càng nằm ngoài ý nghĩ của bọn hắn!
"Vô Tâm không phải là đã sớm phát giác sao? Bách Dao vốn chính là Nam Cung Vô Thương ta." Thiếu niên mạn điều tư lý, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay của Lãnh Vô Tâm, "Hay là, Vô Tâm còn biết rõ hơn, người cùng ngươi ở trong cốc sáu năm Bách Dao, bất quá cái tên Bách Dao ấy chẳng qua là một cái tên mà Vô Thương ta mượn tạm ."
Tròng mắt Lãnh Vô Tâm chợt lóe.
Đúng là, nàng đã sớm biết điều ấy.
Lúc mới bắt đầu, nàng quả thật không có đem Nam Cung Vô Thương chân chính cùng tên Bách Dao đột nhiên biến mất liên hệ,nhưng cuộc đối thoại cuối cùng với hắn trước khi nàng rời đi Lưu Nguyệt học viện, vô tình. . .
Nam Cung Vô Thương lộ ra sơ hở.
Một sơ hở trí mạng
Lúc hắn bưng ly trà nhỏ, đột nhiên lộ ra nốt chu sa giữa bàn tay.
Vết chu sa kia, là nàng tự tay tạo nên để làm món quà tặng cho vị hôn phu tương lai của mình.
Một năm kia, nam hài bất quá mười một tuổi. Nàng cũng mười một tuổi.
Nàng nói. Bách Dao, nếu như ngươi nhất định phải quấn lấy ta cả đời, vậy thì ngươi phải có một dấu hiệu. Người có dấu hiệu, chính là người của ta.
Người của ta hàm nghĩa rất rộng, nàng không có nói rõ, nam hài cũng không quan tâm.
"Vô Tâm nếu như không biết, hẳn thư phòng sư phó chắc cũng sẽ không rối loạn như vậy, Vô Tâm chắc là tìm được mọi tư liệu về Bách Dao rồi chứ?"
Nam Cung Vô Thương thấy Lãnh Vô Tâm trầm mặc, liền tự cất lời.
"Giả mạo một trong bộ Tam Công Tử của Bách gia —— Bách Dao. Nam Cung Vô Thương, ngươi cũng thật là có lá gan lớn, ngươi không sợ ta lúc ấy liền phát giác ra sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...