Hai người nhìn nhau, nâng ly rượu mời nhau uống. Đồng thời mượn cái cớ này, che lại ánh nhìn cuồn cuộn sắc thái trong mắt.
Ngay lúc đó, bọn họ cũng không hề biết rằng, hậu thế đã thông qua cuộc đối thoại này, mà viết nên những ràng buộc giữa hai người. Lãnh Vô Tâm kiếm sắc vô tình, tâm như thu thủy. Nam Cung Vô Thương tâm tư thâm trầm, bất động thanh sắc, bình tĩnh khống chế.
Hai người cùng nhau uống rượu, thoáng cái đã tới buổi chiều.
Lãnh Vô Tâm có lẽ vì chuyện của Hàn Phi nên rời đi trước.
Nói đúng hơn, là vì Hàn Phi đã chết.
Lúc Thiếu nữ rời đi, bước chân nàng không hề nhẹ nhàng, nhưng tiểu đồng dẫn đường cho nàng vẫn không nhìn ra, ngược lại Nam Cung Vô Thương nhìn thấy rõ ràng. Người người, ai nấy đều nói Lãnh Vô Tâm vô tình, nhưng Nam Cung Vô Thương lại biết, Lãnh Vô Tâm không phải là Vô Tâm, chẳng qua là tâm nàng ẩn núp quá sâu.
Vô Thương - Vô Tâm, nghĩ vậy, Hắc Y công tử nhịn không được bật cười.
"Chủ nhân."
Nụ cười còn chưa ngừng, một bóng dáng đen đã bay vút đến.
Nhìn cách ăn mặc của hắn, liền hiểu ngay hắn là {Ám Vệ} (điệp viên, thám tử).
Thu liễm khí tức, vừa nhìn liền biết chính là cao thủ tuyệt đỉnh. Có thể ở Lưu Nguyệt học viện ẩn núp mà không bị phát hiện, tuyệt đối không thể xem thường.
"Chuyện ta bảo ngươi đều tra đã có tin tức gì chưa?"
Nam Cung Vô Thương thu hồi nụ cười, phe phẩy nhẹ chiếc quạt giấy trong tay.
"Thưa có"
{Ám Vệ} đáp rất chắc chắc.
Nam Cung Vô Thương kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Sao?"
Không trách hắn hoài nghi, sáu năm nay, {Ám Vệ} vẫn không thể tra ra nửa điểm tia tức về người ấy. Hiện nay hắn đột nhiên lại nói có, hắn không kinh ngạc mới kỳ quái.
"Chủ nhân, mười sáu năm trước quả thật có một tiểu oa mang đôi mắt màu bụi mâu ra đời." {Ám Vệ} dừng một chút, rồi tiếp tục nói: "Đứa bé kia chính là người mới vừa cùng chủ nhân nói chuyện phiếm. Cố tú Quận chúa - Lãnh Vô Tâm!"
Hắc Y công tử đột nhiên thu lại chiết phiến trong tay, thần sắc vui mừng.
"Tin tức này là do thuộc hạ mới vừa lấy được, mà kẻ khai ra nó chính là phụ thân của Lãnh Vô Tâm, Đại tướng quân Lãnh Kiến Quốc. Hắn bảo đảm tin tức này tuyệt đối chân thật. Để trao đổi tin tức này, hắn ••••••"
{Ám Vệ} có chút khó cất lời.
Nam Cung Vô Thương nhếch mày, ý bảo hắn nói tiếp.
"Lãnh Kiến Quốc yêu cầu chúng ta đem tin tức này truyền ra ngoài, để cho người trong thiên hạ bạo loạn, tựa hồ hắn có ý muốn đưa Lãnh Vô Tâm đến chỗ chết. Điểm này, thuộc hạ không hiểu •••••"
————
Dưới vẻ bề ngoài của Nam Cung Vô Thương sẽ là gì? Yêu nghiệt, phúc hắc, máu lạnh, hay ấm áp.
Hắc Y công tử trầm ngâm trong chốc lát, khép lại chiết phiến (quạt giấy), cười yếu ớt: "Không cần hiểu, ngươi chỉ cần quản lý Trích Tinh Lâu cho tốt là được. Còn nữa, nên cố áp chế tin tức này, ta không muốn nghe đến bất kỳ điều nào nói đến việc Trích Tinh lâu đem tin này bán đi ."
Trích Tinh lâu, là cơ mật tình báo bậc nhất của giang hồ.
Vô luận là tin tức gì, Trích Tinh lâu cũng sẽ có cách trực tiếp tìm được chúng. Hơn nữa, độ chuẩn xác về chúng cực kì cao. Trích Tinh lâu trên căn bản không có hắc bạch chi phân (không phân thiện ác), vô luận là thiện hay ác, chỉ cần có tiền, liền mua được tin tức.
Cho dù, tin tức ấy sẽ khiến sanh linh đồ than.
Nhưng là, Trích Tinh lâu cũng có ngoại lệ.
Tất cả những bí mật thuộc về quốc gia, Trích Tinh lâu là tuyệt đối sẽ không giao dịch.
Đây cũng là bí quyết khiến Trích Tinh lâu có thể đứng vững vàng ở giang hồ nhiều năm như vậy.
Vô luận tin tức gì, chỉ cần dính dáng đến triều đình cùng quân sự, cũng sẽ gây ra nhiều phiền toái không cần thiết.
"Vâng"
{Ám Vệ} cung kính cúi đầu.
Nam Cung Vô Thương giống như muốn đứng lên, nhưng hắn lại ngồi xuống tiếp tục nói: "Nghĩ biện pháp, để cho Lãnh Kiến Quốc tuyệt sẽ không lần nữa nói ra điều bí mật này."
Chính xác, cho dù Trích Tinh lâu phong tỏa tin tức. Vẫn còn một tai họa ngầm —— Lãnh Kiến Quốc.
Đừng tưởng rằng hắn không biết Lãnh Kiến Quốc có chủ ý gì.
Vài ngày trước Kiến Quốc cùng thái tử Mộ Dung Dạ được mời trở về hoàng cung, hẳn là vì chuyện của Thái Tử Phi. Lãnh Kiến Quốc chắc có ý định đánh một vố lớn, nếu Lãnh Vô Tâm bị mọi người trong thiên hạ biết được bí mật về tròng mắt màu xám tro, như vậy trăm phần trăm chức vị Thái Tử Phi sẽ rơi vào tay của Lãnh U Nguyệt.
Nếu Lãnh Vô Tâm vẫn còn là Cố Tú Quận chúa, như vậy chức Thái Tử Phi, vẫn chưa thể rơi vào tay Lãnh U Nguyệt, còn có thể thuộc về nàng.
Đáng tiếc •••••• đôi mắt màu bụi mâu, liền nhất định, là. . .số mệnh của nàng.
Lãnh Vô Tâm đem thi thể Hàn Phi chôn tại trong cốc, sau nàng liền ở trong đó 7 ngày, rồi mới xuất cốc. Trong cốc một ngày, bên ngoài cứ như đã một năm.
Gần 10 ngày này tại bên ngoài, mọi thứ đã sớm thay đổi như nghịch thiên chuyển địa (trời đất hay đổi vị trí)
Đầu tiên là Nam Quốc hoàng đế rốt cục cũng trở về nước, chấp chưởng quyền lực.
Tiếp nữa là Nam Quốc huy động lực lượng, ý muốn độc chiếm Hợp Quốc (Hợp Quốc là quốc gia mà Vô Tâm đang sống).
Cuối cùng ••••• là tin tức trọng yếu nhất, hoàng đế Hợp Quốc – Nhất Dạ băng hà. Thái tử Mộ Dung Dạ lên ngôi, theo di chiếu tiên đế, vị trí của hoàng hậu thuộc về Cố Tú Quận Chúa - Lãnh Vô Tâm.
Lãnh Vô Tâm trên đường đi liền nghe được người dân bàn tán, chân mày khẽ nhếch. Hiện tại nàng đang ở tại biên giới của Hợp Quốc, bởi vì là biên giới, hơn nữa do hai nước đối chọi lẫn nhau, người dân ở Bát Quái này rất là thưa thớt. Nhưng lại không ảnh hưởng tới việc đưa tin tức về nơi đây, rất đơn giản, địa phương càng nhạy, thì người cũng càng nhạy cảm. Đối với việc ảnh hưởng tới sinh tồn của bọn họ, họ càng chú ý tới.
"Nghe tin gì chưa? Tin tức mới về chuyện tình của Tân Hoàng Đế ấy."
Một phụ nữ mặc áo tang bằng vải thô nói, người dân tại Bát Quái ngay lập tức hứng thú.
Thiếu nữ áo lam đi bên cạnh các nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, như có điều cần suy nghĩ.
"Sao ta lại không biết, Tân Hoàng Đế muốn lập quý phi chứ gì?" Một phụ nữ khác hăng hái dồi dào bắt đầu câu chuyện.
"Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra? Nói nghe một chút ——"
"•••••••"
Một đám phụ nữ khác chạy tới, đại khái là mới vừa giặt xong y phục, một đám phụ nữ, tam tam lưỡng lưỡng (gọp lại), vây tại một chỗ.
"Còn là Quý phi đấy ch , vậy mà các ngươi còn không biết?" Cô gái kia nhìn một cách khinh thường, khi dễ bọn đồng bạn xung quanh, "Chính là người chân chính trong lòng Tân Đế - tiểu thư của Lãnh gia - U Nguyệt Quận chúa, việc này các ngươi đây cũng không biết sao?"
"Có ai không biết ư ——"
"Biết •••••"
"Không biết a ——"
"Ngươi cứ nói đi."
Trong khoảng thời gian ngắn, có phản bác, có tán đồng, vô cùng náo nhiệt.
"Bình tĩnh, hãy nghe ta nói!"
Nghe tiếng cô gái kia, mọi người mới an tĩnh lại.
Lãnh Vô Tâm khẽ cong lên khóe miệng.
"Người được phong làm quý phi chính là U Nguyệt Quận chúa, 49 ngày của Tiên Đế còn chưa qua. Tân hoàng liền công khai cải lời di chiếu của tiên hoàng, quả nhiên là làm cho người khác sợ hãi, cùng bất bình ah." (cải di chiếu ở đây theo ta nghĩ là. . .lý do Cố Hoàng Đế muốn phong Lãnh Vô Tâm làm hoàng hậu, là vì không muốn U Nguyệt vào hậu cung, ai ngờ Tân Hoàng lại phong U Nguyệt làm quý phi cho nên)
Người phụ nữ kia một bộ dáng thất vọng đau khổ.
Lãnh Vô Tâm nghe đến đó, cố che dấu nụ cười phía sau khăn che mặt, nàng tiếp tục quan sát người phụ nữ kia.
Vốn nàng cho rằng đây chỉ là một cuộc tán gẫu bình thường của nữ giới, thật không nghĩ tới, nơi này cư nhiên đại hữu văn chương (hiểu biết văn chương, chuyện tình). Bất kì người phụ nữ nào cũng có thể nói ra những câu nói mang tính kích động quốc gia tới như vậy.
Lời nói này có thể nói, là đại nghịch bất đạo chí cực! (phản quốc)
Bỗng dưng, trong mắt người phụ nữ kia chợt lóe lên ánh nhìn quỷ dị, xót thương cho Cố Hoàng Đế.
Mọi người yên tĩnh, không tiếp lời, nhưng trên mặt ai cũng có vẻ đồng tình.
"Nhưng là thế nhân ai cũng biết Cố Tú Quận chúa - Lãnh Vô Tâm vốn ác độc vô cùng, hoàng thượng không thích cũng là bình thường a." Rốt cục cũng có một nông phụ nhẫn không được, phản bác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...